Thịnh Thế Đích Phi

Chương 26 : Khôi Thủ (Người Đứng Đầu) Bách Hoa

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Editor: Tiểu Mộng

Beta: Tiểu Tuyền

“Đã vậy, Diệp Ly xin bêu xấu.”



“Ly Nhi…” Tần Tranh lo lắng kêu lên, Mộ Dung Đình và Hoa Thiên Hương

cũng lo lắng nhìn Diệp Ly. Diệp Ly mở to hai mắt nhìn lại các nàng, rồi

mỉm cười lắc đầu. Tần Tranh nhìn thấy bộ dáng tươi cười của nàng không

hề miễn cưỡng, trong lòng mới bớt lo lắng đi một chút. Nghĩ lại thì mẫu

thân của Ly Nhi năm đó cũng là tài nữ đệ nhất kinh thành, ông ngoại nàng lại là người đứng đầu phái Thanh Lưu (chỉ những người có học vấn cao) khắp thiên hạ. Cho dù bình thường không quá quan tâm đến thì chắc hẳn những gì nên học đều đã học qua.



Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Ly đi về nơi đặt giấy

bút, im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi đặt bút viết lên tờ giấy Tuyên

Thành.



Trên đài cao, Phượng Chi Dao thích thú nhìn thiếu nữ váy xanh đang vẽ tranh mà lơ đãng gật đầu. Dao Cơ đang ngồi cạnh liếc nhìn hắn một cái,

rồi cười nhẹ, nói: “Phượng Tam rất coi trọng Diệp Tam tiểu thư thì

phải?” Phượng Chi Dao sờ sờ mũi, cười nói: “Nàng ta không phải rất thú

vị sao? Ít nhất cũng không tầm thường như lời đồn.” Chỉ với thái độ gặp

biến không sợ này cũng đủ để Phượng Chi Dao xem trọng rồi, huống hồ lần

trước nàng ta còn khiến cho Mặc Cảnh Lê phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Có

khi lần này A Nghiêu lấy được một Vương phi không tệ.



Thế tử Mộc Dương Hầu cũng có hứng thú với chủ đề của hai người: “Phượng Tam biết Diệp Tam tiểu thư sao?”



Phượng Chi Dao lắc đầu: “Ngươi vừa hồi kinh nên chắc không biết. Đó là Định vương phi tương lai.”



“Mặc Tu Nghiêu?” Mộc Dương cau mày, thuở thiếu niên hắn cũng có chút

giao tình với Mặc Tu Nghiêu, nhưng kể từ sau khi Mặc Tu Nghiêu gặp

chuyện không may thì cả hai không hề gặp mặt.



Phượng Chi Dao gật đầu: “Đúng vậy. Ngươi thấy sao?”



Mộc Dương nhướng mày: “Mặc Cảnh Lê quả là không có mắt.”



Dao Cơ không nhịn được liền cười khẽ một tiếng, che miệng nói: “Xem

ra Phượng Tam và Mộc công tử đều coi trọng Diệp Tam tiểu thư.”



Hai người không có trả lời, nhưng đều đưa mắt nhìn về thiếu nữ áo


“Nhớ nhé, ta chờ muội.”



“Ta cũng muốn…” Hoa Thiên Hương và Mộ Dung Đình cũng tranh phần, Diệp Ly phải đáp ứng viết cho mỗi người một phần mới yên.



“Ta cũng nhận thua.” Những người khác đều chấp nhận kết quả của người bình thẩm, dù không cam lòng thì công chúa Tê Hà cũng phải cắn răng

chấp nhận thôi. Trưởng công chúa Chiêu Dương nhìn bộ dáng không cam lòng của công chúa Tê Hà chỉ khẽ thở dài một tiếng kéo nàng đến trước mặt để an ủi. Tê Hà mới tới Đại Sở, tuổi trẻ khí thịnh nên không thể chịu thua nổi, tính tình này của nàng không biết là tốt hay xấu.



“Nếu vậy thì.. người đứng đầu Bách Hoa Thịnh Hội năm nay chính là

Diệp Tam tiểu thư của phủ Hộ bộ Thượng thư.” Thấy tất cả mọi người đều

không có ý kiến gì, lão đại nhân Tô Triết liền thay mặt ban bình thẩm

tuyên bố kết quả cuối cùng.



Phượng Chi Dao cười như gió xuân nói thêm một câu : “Tất nhiên nếu ai không phục có thể khiêu chiến Diệp Tam tiểu thư, chắc hẳn Diệp Tam tiểu thư cũng sẽ vui lòng tiếp nhận khiêu chiến. Đúng không?”



Diệp Ly ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Phượng Chi Dao đang nhìn mình, tuy bộ dạng có chút ngả ngớn nhưng lại không có gì ác ý.



Người đứng đầu mới của Bách Hoa Thịnh Hội năm nay lả Diệp Ly, dưới sự thúc giục của đám người Tần Tranh, chậm rãi đi lên đài cao, được đích

thân Trưởng công chúa trao cho phần thưởng năm nay, là niềm mơ ước của

tất cả những cô gái xinh đẹp, Trú nhan châu, tử ngọc sai, Tuyết Âm cầm.

Đối với thắng lợi gần như là bằng cách ăn gian này, Diệp Ly không cảm

thấy chột dạ hay áy náy gì cả, nhưng cũng không cảm thấy đắc ý. So sánh

giữa việc mất mặt và hành xử thủ đoạn thì tất nhiên nàng phải chọn cái

gì có lợi cho mình rồi.



“Diệp Tam tiểu thư, không ngờ rằng Diệp Thượng thư lại có một vị

thiên kim xuất sắc như vậy.” Trưởng công chúa nhìn thiếu nữ váy xanh

trước mặt, thần sắc hơi buồn bã nhìn Diệp Ly: “Năm đó, bổn cung và mẫu

thân ngươi cũng có chút giao tình, sau này rảnh rỗi hãy đến phủ công

chúa một chút.”



Diệp Ly cung kính mỉm cười: “Đa tạ Trưởng công chúa. Nhận được lời mời của Trưởng công chúa chính là phúc phận của Diệp Ly.”



“Đứa trẻ ngoan, đi thôi.” Trưởng công chúa nói một tiếng khen ngợi với Diệp Ly.



Diệp Ly hoàn lễ với Trưởng công chúa rồi mới quay sang mỉm cười, phúc thân với mấy vị bình thẩm, sau đó cầm lễ vật đi xuống phía dưới.