Thịnh Thế Đích Phi

Chương 264 : Trở lại Sở kinh

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Tại Sở kinh, trong một cái sân bình thường



Lãnh Hạo Vũ ngồi trong thư phòng, sắc mặt âm trầm biến ảo không ngừng. Mộ Dung Đình bưng một chén trà sâm đi tới thấy quầng thâm xanh xanh dưới mí mắt hắn không khỏi nhíu mày nói: “ Có chuyện gì xảy ra sao?”



Tối hôm qua Lãnh Hạo Vũ nhận được một phong thư, từ lúc đó đến giờ vẫn âm dương quái khí cả đêm không ngủ mà ngồi ngẩn người trong thư phòng. Nếu là mấy năm trước thì Mộ Dung Đình đã sớm giận dữ mắng mỏ hắn một trận, nhưng sau khi lập gia đình chung sống cùng nhau mấy năm, ấn tượng của Mộ Dung Đình đối với Lãnh Hạo Vũ đã không còn như lúc đầu cho rằng hắn là kẻ ăn chơi trác táng vô công rồi nghề nữa. Huống chi, sau khi làm vợ rồi lại làm mẹ, tính tình của nàng tất nhiên đã khá hơn nhiều.



Thuận tay đặt trà sâm trên bàn, Mộ Dung Đình cúi đầu liếc mắt nhìn phong thư trên bàn. Lãnh Hạo Vũ cũng không có ý định gạt nàng, phong thư vẫn bày ra trên mặt bàn. Hóa ra là Lãnh Hoài từ Tử Kinh quan phái người đưa thư tới, hiện nay lương thực trong Tử Kinh quan báo nguy, mà trong triều đình hết lần này đến lần khác chuyện lớn liên tiếp xảy ra, phái Liễu thừa tướng và phái Lê Vương tranh giành khí thế ngất trời, nhưng không một ai để ý tới việc hồi đáp sổ con cầu viện Lãnh Hoài gửi tới.



Mộ Dung Đình cau mày, cười lạnh một tiếng nói: “ Cha chồng thật sự coi chúng ta là quốc khố sao? Ông cũng không nhìn một chút xem chàng có năng lực này không, vừa mở miệng đã muốn mười vạn gánh lương thảo. Chúng ta đi đâu kiếm cho ông bây giờ?”



Trong tay Lãnh Hạo Vũ thì muốn mười vạn gánh lương thực tự nhiên không khó, nhưng đó là sản nghiệp Định Vương phủ, cũng không phải Lãnh Hạo Vũ hắn có thể tùy ý sử dụng. Huống hồ, cho dù bên ngừời đều biết Lãnh Hạo Vũ hắn ở bên ngoài làm ăn mấy năm, nhưng nếu tùy tiện ra tay đã là mười vạn gánh lương thực thì bọn họ không bị người khác để mắt tới mới là chuyện lạ. Định Vương phủ và Đại Sở đã không còn qua lại, không được chính miệng Định Vương đồng ý, ai dám cầm lương thảo tiếp viện cho quân đội Đại Sở?



Nhưng Mộ Dung Đình cũng hiểu chỗ khó của Lãnh Hạo Vũ, mặc dù Lãnh Hoài không coi trong Lãnh Hạo Vũ nhưng dù gì ông ta vẫn là cha ruột Lãnh Hạo Vũ. Đối với Đại Sở, Mộ Dung Đình cũng cảm thấy rối rắm như vậy. Lãnh Hạo Vũ là người Định Vương phủ, Mộ Dung Đình gả chồng theo chồng, tất nhiên cũng là người Định Vương phủ. Nhưng mà phụ thân của nàng Mộ Dung Thận lại là Đại tướng quân trấn thủ biên cảnh Đại Sở, vốn là có cùng nguồn gốc huyết mạch sao có thể dễ dàng chặt đứt như vậy ?



Nhìn bộ dáng mệt mỏi tiều tụy của trượng phu, Mộ Dung Đình cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài an ủi: “ Chúng ta đã sớm gửi tin tức này tới Tây Bắc, chắc hẳn Vương gia và Vương phi rất nhanh sẽ gửi thư hồi âm. Cha chồng ở bên đó chắc hẳn không phải không chống đỡ được mấy ngày này.”



Lãnh Hạo Vũ miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, dựa vào trên ghế nắm chặt tay thê tử đang đặt trên đầu vai mình, áy náy nói: “ Để cho nàng phải lo lắng rồi.” Mộ Dung Đình liếc hắn một cái nói : “Nói cái gì đó? Chúng ta là vợ chồng, ta không lo cho chàng thì lo cho ai? Có thời gian ngồi chỗ này lo lắng không bằng ngủ một giấc thật ngon, vạn nhất Định Vương đưa tới chỉ thị gì thì chàng lại mệt mỏi không chịu được.”



Lãnh Hạo Vũ bất đắc dĩ cười khổ, sao hắn lại không hiểu đạo lý này? Chẳng qua người đang ở trên chiến trường trải qua đao thương kiếm vũ, chịu đói chịu khát là cha ruột hắn mà. Mặc dù từ nhỏ đến lớn trong mắt phụ thân chỉ có đại ca, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn luôn khát vọng nhận được sự công nhận của phụ thân. Cho nên lúc đầu hắn và Phượng Tam mới trở thành bạn tốt, bởi vì hai người bọn họ đều khát vọng ánh mắt cùng với sự thừa nhận của phụ thân, có điều Phượng Tam tiêu sái và kiên quyết hơn hắn mà thôi.



“Khởi bẩm Lãnh công tử, Vương gia gửi mật thư tới.” Ngoài cửa có người thấp giọng bẩm báo. Lãnh Hạo Vũ vui mừng đứng dậy, cất cao giọng nói: “Mau vào.” Hắn không biết Vương gia quyết định thế nào nhưng hắn hi vọng chuyện này sớm có kết quả. Nam tử ngoài cửa khẽ đưa một phong thư dày sau đó liền lui ra ngoài, Lãnh Hạo Vũ nhanh chóng mở thư liếc qua trong mắt lóe lên một tia vui mừng.
Mọi người còn chưa hết thán phục đôi bích nhân này thì trong xe ngựa lại lộ ra một cái đầu nho nhỏ, một bé trai năm sáu tuổi mặc cẩm y màu đen từ trong xe ngựa vòng ra ngoài. Cổ áo cùng tay áo khảm chồn bạc phối cùng với cẩm y màu đen khiến cho khuôn mặt trắng trắng mềm mềm càng thêm nổi bật khả ái động lòng người. Bé trai hướng về phía cô gái giương cao nụ cười thiên chân khả ái, khiến cho người đi đường đứng xa xa một bên cũng không khỏi ngứa ngáy trong lòng, hận đứa bé đáng yêu lanh lợi này không phải con mình.



Nhìn bàn tay nhỏ bé đưa ra muốn ôm của Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tu Nghiêu đè bàn tay đang muốn chìa ra của Diệp Ly nhàn nhạt nói: “Cần thận bị lạnh.” Tự mình thò tay ôm chặt Mặc Tiểu Bảo trong ngực, động tác kia tuyệt đối không thể nói là dịu dàng. Mặc Tiểu Bảo không thỏa mái vặn vẹo người, làm cho Mặc Tu Nghiêu không nặng không nhẹ vỗ mông hắn một cái. Mặc Tiểu Bảo lập tức nằm đàng hoàng trong ngực Mặc Tu Nghiêu. Ghét phụ vương nhất, ôm mình một chút cũng không thoải mái.



Diệp Ly cười nhạt nói: “ Làm gì lạnh như vậy chứ.” Mặc dù nội lực không thâm hậu bằng Mặc Tu Nghiêu nhưng mùa đông cũng không cần quá nhiều quần áo, Diệp Ly tự nhận nàng chịu rét tốt hơn người thường nhiều. Huống chi ở Tây Bắc cũng không quá lạnh mà Sở Kinh cũng không lạnh hơn Tây Bắc.



Ngoài cửa náo lớn như vậy, chưởng quỹ bên trong tự nhiên đã sớm ra đón. Chỉ nhìn một cái cũng biết những người khách này không phú thì quý, mặc dù có chút tò mò nhìn mái đầu trắng của Mặc Tu Nghiêu nhưng vẫn ân cầm đưa người vào trong quán trọ. Cũng không dám thỉnh khách nhân đến trước quầy ghi danh, chưởng quỹ vừa đi vừa nói: “ Công tử và phu nhân mời, tiểu điếm còn hai tiểu viện thượng đẳng, không biết công tử và phu nhân muốn ở tiểu viện hay là…”



Trong những quán trọ hạng nhất này, chia ra làm ba loại phòng thiên, địa, nhân, ngoài ra tốt hơn phòng chữ Thiên chính là tiểu viện riêng biệt. Dĩ nhiên, giá cả không chỉ gấp mười lần phòng chữ Thiên dành cho khách quý, bên trong nha hoàn và người làm đầy đủ cả. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “ Lấy cả hai viện.”



Trong lòng chưởng quỹ vui mừng, cười nói càng thêm ân cần, đứng lên vội vàng nói: “ Dạ dạ dạ, công tử, phu nhân mời đi bên này, không biết công tử họ gì để tại hạ hoàn thành việc ghi danh.” Mặc Tu Nghiêu dừng bước lại, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Mặc, Mặc Tu Nghiêu…”



“Mặc công tử, đúng là họ hay… Mặc…Ách…” Chưởng quỹ nở nụ cười đang chuẩn bị nói thêm vài lời hay mới phát hiện, Mặc Tu Nghiêu cái tên này thật sự là có chút đặc biệt. Cho nên dưới chân hắn loạng choạng một cái, liên trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Ngẩng đầu người mắt nhìn nam tử cao lớn tóc trắng trước mắt, thất thanh nói: “Định Vương điện hạ?”



Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Chính là Bản vương.”



———-Vài lời nói với mọi người——



Được rồi….Lần này trở lại đại khái là muốn giải quyết Mặc Cảnh Kỳ cùng một vài người, nhớ một khoảng thời gian trước có người nào đó ý kiến, nói viết hơn trăm vạn chữ nhưng mà một chút cũng không thấy giải quyết nhân vật phản diện. Thật ra thì chủ yếu là vì Phượng rất không thích cách sáng tác chạy khắp bản đồ đánh quái cày phó bản. Chạy một bản đồ, chà boss xong rồi hảo hảo viết một chút, thân môn thoạt nhìn cũng rất thoải mái. Nhưng mà trên thực tế không phải mỗi người đều có thể bị nhân vật chính tùy tiện quăng bỏ a, bất kể là bởi thời cơ không đúng hay vì thế cục thăng bằng vân vân… Coi như cày phó bản thì cũng có lúc cả đoàn bị diệt mà (*___*) hì hì. Đương nhiên A ly và Tu Nghiêu của chúng ta chắc chắn không bị diệt cả đoàn. Nhưng ta sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ lâu lâu đi Nam Chiếu một chuyến liền tiêu diệt Nam Chiếu, đi Tây Lăng một chuyến tiêu diệt Trấn Nam Vương. ha ha…. Đây mới chỉ là bắt đầu, kinh nghiệm chưa đủ, mong mọi người thông cảm.