Thịnh Thế Đích Phi

Chương 274 : Băng hà, sự trả thù của Mặc Cảnh Kỳ

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Bởi vì lời nói của Mặc Cảnh Kỳ, nên toàn bộ mọi người đều ra khỏi tẩm điện, để thời gian cuối cùng lại cho chính hắn ta. Cũng không ai biết, trong những giây phút cuối cùng, vị Đế vương đã bận rộn cả đời nhưng lại như một kẻ vô dụng này sẽ nghĩ đến chuyện gì.



Mặc Tu Nghiêu ôm Mặc Tiểu Bảo, một tay nắm tay Diệp Ly đi bên cạnh Đại trưởng công chúa và Hoa Quốc công. Hiện nay, trên quốc gia này, kỳ lão (người già trên 80 tuổi) chân chính cũng chỉ còn lại hai vị này. Những người khác đều đi theo ở phía sau cách không xa không gần. Lúc này, tất nhiên ai cũng không có tâm tình xoay người xuất cung. Di chiếu của Hoàng đế còn đang nằm trong tay Hoàng hậu, lại có Đại trưởng công chúa, Hoa Quốc công và Định Vương trông chừng, tất nhiên ai cũng không có biện pháp cản trở. Nhưng bọn họ cũng vẫn không phất tay áo bỏ đi.



Đoàn người ngồi xuống trong lương đình ở Ngự hoa viên. Lương đình cũng không lớn, nên dĩ nhiên, ngồi ở bên trong chỉ có Đại trưởng công chúa, Hoa Quốc công, cùng với Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Hoa Quốc công cười híp mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu, rồi lại nhìn Mặc Tiểu Bảo đang trên đầu gối của Mặc Tu Nghiêu, vừa nhìn đã biết là đứa bé lanh lợi, rồi cười nói: “Qua mấy năm mới gặp lại, thần sắc của Định Vương cũng tốt hơn khi ở kinh thành rất nhiều.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Mấy năm không gặp, Lão quốc công vẫn khỏe mạnh như trước.” Hoa Quốc công lắc đầu, thở dài nói: “Già rồi……”



Trong lương đình hơi yên tĩnh, một lúc lâu sau, Hoa Quốc công mới vừa hỏi: “Chuyện sau này, Định Vương có ý định gì không?”



Mặc Tu Nghiêu hơi ngoài ý muốn, ngước mắt nhìn Hoa Quốc công, nhướng mày nói: “Lão quốc công không thuyết phục cháu sao?”



Hoa Quốc công lắc đầu, nói hơi bất đắc dĩ: “Nếu thế cục này đã bị đánh vỡ, thì cần gì lại phải giẫm lên vết xe đổ nữa. Gương vỡ lại lành cũng không thể không còn chút vết nứt nào. Huống chi… Đại Sở đã trói buộc Định Vương phủ quá lâu, hôm nay, rồng đã bay lên trời, vô luận thành hay bại, chỉ sợ cũng không phải sức lực của bất kỳ kẻ nào có thể xoay chuyển lại. Định Vương nói có đúng không?” Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Mặc dù Hoa Quốc công chinh chiến sa trường cả đời, nhưng cũng không đại biểu ông ấy không hiểu chính sự. Định Vương phủ lại trở về Đại Sở, thì tất nhiên, lòng của dân chúng Đại Sở, thậm chí của rất nhiều triều thần sẽ cùng hướng về, nhưng với tướng sĩ Mặc gia quân và các thần tử thuộc hạ của Định Vương phủ, thì lại là một đả kích khổng lồ. Cho dù Mặc Tu Nghiêu là đương gia của Định Vương phủ, nhưng cũng không thể không bận tâm tâm tình của thuộc hạ mà đưa ra quyết định như vậy.



Hoa Quốc công khoát tay một cái, nói: “Lão phu không được nhìn thấy tương lai huy hoàng của Định Vương điện hạ rồi, có điều, chắc chắn với khả năng của Định Vương, lại có Vương phi và đông đảo người tài ba phụ tá, nhất định sẽ không cô phụ tâm nguyện của lịch đại tổ tiên Mặc gia.” Tâm nguyện của lịch đại tổ tiên Mặc gia là gì? Nhất thống thiên hạ, bình định tứ phương, vạn quốc triều bái. Trong lịch sử, Định Vương phủ đã từng xuất hiện không chỉ một nhân vật có năng lực kinh thái tuyệt diễm như thế. Nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà đều thất bại thảm trọng, thương tiếc mà chết.



“Lão quốc công…” Đại trưởng công chúa hơi kinh ngạc. Bà biết, Hoa Quốc công sẽ không khuyên Mặc Tu Nghiêu, nhưng lúc này nghe thấy lời nói của Hoa Quốc công lại rất có lòng tin với tương lai của Mặc gia quân và Định Vương phủ. Phải biết rằng… Nhìn từ thế cục của Đại Sở hiện nay, Định Vương phủ cũng không chiếm ưu thế.



Hoa Quốc công lắc đầu, cười nói: “Đại trưởng công chúa, chúng ta đều già rồi. Chuyện tương lai vẫn phải xem người trẻ tuổi thôi.” Đại trưởng công chúa ngơ ngẩn, nhìn Hoa Quốc công, một đầu tóc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn trước mắt, lại nhìn lại đôi tay cũng đầy nếp nhăn của mình. Cũng không phải sao… Bọn họ đã già, có hành hạ hơn nữa thì có thể hành hạ được mấy ngày chứ? Thôi…….



Cuối cùng Mặc Cảnh Kỳ cũng vẫn chết, vô luận làm con, làm huynh, làm chồng, làm cha, thậm chí làm Quân, hắn đều thất bại. Cho nên, trước lúc lâm chung, hắn cũng không cầu có con cháu quanh gối, quần thần bi thương. Vẫy lui tất cả mọi người ra ngoài, một mình trút hơi thở cuối cùng trong tẩm điện trống rỗng.



Khi mọi người nhận được tin do thái giám bẩm báo mà chạy về tẩm điện lần nữa thì thấy Mặc Cảnh Kỳ đã tắt thở nằm thẳng trên giường. Chăn mềm và quần áo nửa người trên đều gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, đôi mắt của hắn ta vẫn còn mở to, ánh mắt vô thần nhìn thẳng cái màn thêu hình rồng đang bay lượn hoa lệ trên đỉnh giường. Đại trưởng công chúa than khẽ một tiếng, đi lên trước, vươn tay vuốt mắt của hắn ta nhắm lại, rồi nói: “Đi thôi, đi ra ngoài nghe Di chiếu.”


“Ngôi vị Hoàng đế… Di chiếu của Hoàng huynh thì mẫu hậu cũng đã nghe được. Truyền ngôi Thập hoàng tử! Một đứa bé mà ngay cả thấy, Bản vương cũng chưa từng thấy, căn bản cái gì cũng đều không hiểu. Đây là kết quả mà người đã khuyên Hoàng huynh sao?” Mặc Cảnh Lê đứng dậy trầm giọng nói, nói đến phía sau lại càng nói càng giận, giọng nói của Mặc Cảnh Lê cũng dần dần lớn lên, “Không chỉ có chuyện ngôi vị Hoàng đế, ngay cả chuyện con trai của con, người cũng không làm được đến nơi đến chốn! Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ đã chết, mẫu hậu, người nói cho Bản vương, con phải đi đâu để tìm con trai của con đây?”



Thái hậu cau mày nói: “Cho dù Kỳ nhi lừa con, thì trong tương lai, con nạp thêm mấy trắc phi, muốn sinh mấy đứa con trai mà không có chứ?”



Sắc mặt Mặc Cảnh Lê xanh mét, dĩ nhiên hắn lại càng không nói nên lời với Thái hậu về chuyện hắn cũng đã không thể có con nữa. Mấy tháng nay, hắn cũng âm thầm đi gặp không ít danh y. Trong chuyện này, Mặc Cảnh Kỳ cũng không lừa gạt hắn, ngay từ mấy năm trước, hắn đã trúng một loại thuốc tuyệt dục bí truyền trong cung, không có thuốc nào chữa được. Cho nên, không có ai biết, đứa bé kia quan trọng với hắn đến cỡ nào.



“Tóm lại, chuyện này, nhi thần bất lực. Một mình mẫu hậu người tự giải quyết cho tốt đi.” Mặc Cảnh Lê nói, vuốt vuốt thẳng quần áo bị nhăn, rồi xoay người đi ra ngoài.



“Không…” Thái hậu nhào tới bắt được vạt áo của Mặc Cảnh Lê, khóc cầu khẩn: “Lê nhi, con cứu mẫu hậu đi. Mẫu hậu không muốn chết… Lê nhi…… Mẫu hậu là mẹ ruột của con mà, Lê nhi……” Mặc Cảnh Lê đứng nhìn xuống Thái hậu đầy chật vật trước mắt, giơ tay lên kéo bàn tay đang nắm vạt áo mình của bà ra một cách hờ hững, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, trong hoàng gia, ngay cả chính người cũng không tin cái gì cốt nhục thân tình, đúng không? Bằng không… Những chuyện mà người đã làm với Hoàng huynh lúc trước thì gọi là cái gì đây?”



Thái hậu ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi một cách kiên quyết mà không chút lưu luyến nào của Mặc Cảnh Lê, cuối cùng, không nhịn được mà khóc lớn lên, cũng tức giận lớn tiếng mắng, “Nghịch tử! Mặc Cảnh Lê, cái tên nghịch tử ngươi! Ai gia là mẹ ruột của ngươi… Ai gia có xuống hoàng tuyền cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Không… Ta không chết được… Ta là Hoàng thái hậu Đại Sở……” Thái hậu vừa khóc vừa mắng, cuối cùng mắng đến nước mắt chảy, gục trên mặt đất khóc lên nức nở. Đến bây giờ bà mới nhớ ra khi đi thăm con trai lớn vào mấy ngày trước, vào lúc bà khuyên nó truyền ngôi vị Hoàng đế cho Mặc Cảnh Lê, ánh mắt mà nó nhìn mình đại biểu cho hàm nghĩa gì. Chỉ tiếc, đã trễ……



“Ai gia là Hoàng thái hậu… Ai gia sẽ không chết……”



Ngoài cung Chương Đức, tiếng kêu khóc của Thái hậu đã bị nhốt trong cửa cung nặng nề. Mặc Cảnh Lê quay đầu lại nhìn cửa cung đang đóng chặt, sắc mặt âm trầm, thần sắc trong mắt biến ảo không ngừng, nhưng cuối cùng cũng quy về hư vô.



“Vương gia, Thái hậu……” Mưu sĩ đi theo bên người thấp giọng đề nghị. Thật ra, lấy thân phận của Lê Vương và Thái hậu, nếu thật sự muốn bảo trụ Thái hậu, thì cũng không phải không thể. Mặc Cảnh Lê nói một cách hờ hững: “Không cần. Sai người chú ý Liễu gia, đừng để Liễu gia và Liễu Quý phi làm ra động tĩnh gì. Mẹ ruột của Thái tử… Tần Vương, phải chết.”



Trong lòng mưu sĩ run lên, hóa ra vì chuyện này. Nếu muốn bảo vệ Thái hậu, thì như vậy, người Liễu gia chắc chắn sẽ dùng yêu cầu như vậy để miễn trừ chuyện Liễu Quý phi tuẫn táng. Mà hiển nhiên, Lê Vương không chuẩn bị để cho Liễu Quý phi sống sót nữa. Vì để đả kích Liễu gia, mà Lê Vương lại……



“Vi thần lĩnh mệnh.”