Thịnh Thế Đích Phi

Chương 278 : Hành động đầy nghĩa hiệp của Phượng Tam

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Trong Định Vương phủ, nghe câu trả lời được Diệp Ly mang về. Phượng Chi Dao trầm mặc một lúc lâu cũng không thể nói ra cái gì. Trong chuyện này, Diệp Ly cũng lực bất tòng tâm. Đứng ở góc độ của Phượng Chi Dao, tất nhiên nàng có thể trách Hoàng hậu cố chấp làm chậm trễ Phượng Chi Dao. Nhưng vốn chuyện này lại không thể trách Hoàng hậu. Nàng ấy chưa từng cho Phượng Chi Dao bất cứ hy vọng nào. Mà hiện tại, nàng ấy làm những chuyện như vậy cũng đúng với các cô gái trong thời đại này, hơn nữa, là điều mà một cô gái là Hoàng hậu có thể làm được tốt nhất. Diệp Ly không thể lấy tiêu chuẩn của chính mình để áp đặt lên một một cô gái luôn nhận được sự giáo dục trung quân và phụ đức truyền thống được.



“Tu Nghiêu, Phượng Tam……” Diệp Ly hỏi hơi lo lắng.



Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nói: “Không cần để ý đến hắn ta, hắn ta biết chừng mực.”



Thấy Mặc Tu Nghiêu như thế, nên Diệp Ly cũng lắc đầu ném chuyện này ra sau đầu, lại nói với Mặc Tu Nghiêu về chuyện nhìn thấy Thập hoàng tử ở trong cung, cuối cùng thở dài nói: “Đứa bé kia cũng thật sự quá nhát gan. Cũng không biết rốt cuộc lúc trước, khi Mặc Cảnh Kỳ để lại Di chiếu đã nghĩ như thế nào nữa?” Mặc Tu Nghiêu để quyển sách xuống, đi tới phía sau Diệp Ly, rồi ôm nàng từ phía sau, để nàng dựa vào người mình, ôn nhu nói: “Những chuyện này là chuyện của Mặc Cảnh Lê và người khác, không liên quan gì đên chúng ta. A Ly cần gì phải bận tâm đến bọn họ.”



Diệp Ly cười một tiếng, lắc đầu nói: “Ta làm gì phải bận tâm đến bọn họ, chỉ là……” Chỉ là nhìn đứa bé mơ hồ chắc chắn sẽ bị hy sinh kia, hơi không đành lòng thôi. Đứa bé kia cũng chỉ lớn hơn Mặc Tiểu Bảo mấy tuổi mà thôi. Có lẽ làm mẹ, nên liền mềm lòng hơn trước một chút.



Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “Mặc dù hiện tại, khắp nơi trong kinh thành đều giới nghiêm. Nhưng không ai dám ngăn cản người của Định Vương phủ. Nếu A Ly cảm thấy nhàm chán, thì có thể đi xung quanh một chút, mấy chuyện nhỏ nhặt trong cung kia không cần để ý.”



Diệp Ly gật đầu nói: “Ta biết rồi.” Biết Mặc Tu Nghiêu không muốn mình phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt kia, nên tất nhiên, Diệp Ly cũng ngoan ngoãn đồng ý. Bọn họ mới là người một nhà, về phần những người khác, cho dù là người vô tội đi nữa, thì cũng là người ngoài. Nàng cũng không muốn khiến cho Mặc Tu Nghiêu lo lắng cho mình.



“Mẫu thân! Mẫu thân……” Tiếng kêu của Mặc Tiểu Bảo xuyên qua hành lang dài, chạy vội tới đầy vui sướng. Mặc Tu Nghiêu không vui nhíu mày, giương mắt nhìn Mặc Tiểu Bảo đã chạy đến cửa đang muốn nhấc chân tiến vào chằm chằm. Phía sau Mặc Tiểu Bảo còn có Lãnh Quân Hàm chạy theo đến đang thở hỗn hển.



Diệp Ly bất đắc dĩ, “Thần nhi, con đi chậm một chút, nhìn xem Quân Hàm mệt như vậy……”



Mặc Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn Lãnh Quân Hàm còn đang thở hỗn hển nhưng vẫn cười với mình, khẽ “Hừ” nhẹ một tiếng, dựa sát vào trong lòng Diệp Ly. Diệp Ly cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ảo não của con trai, không khỏi khẽ cười một tiếng, vuốt đầu Mặc Tiểu Bảo, nói: “Quân Hàm nhỏ hơn con, con là ca ca, sau này phải nhớ, hiểu chưa?”



“Dạ.” Mặc Tiểu Bảo nhỏ giọng nói, lại ngẩng đầu nói với Lãnh Quân Hàm: “Lãnh tiểu ngốc, đệ không đuổi kịp thì nói một tiếng. Ca… Ca cũng không phải không đợi đệ được.” Lãnh Quân Hàm sờ sờ đầu nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét hết sức ngây thơ với Mặc Tiểu Bảo. Nhưng cái này càng khiến Mặc Tiểu Bảo càng thấy có lỗi hơn. Diệp Ly nhìn bộ dáng lúng túng của con trai đủ rồi, liền mỉm cười ngoắt ngoắt tay với Lãnh Quân Hàm, cười nói: “Quân Hàm, đến với dì.”



Lãnh Quân Hàm hoan hô một tiếng, cũng nhào vào trong lòng Diệp Ly theo, cười vui vẻ cọ cọ cánh tay của Diệp Ly. Bé cũng rất thích mẫu thân của Tiểu Bảo ca ca, thơm thơm, ấm áp, giống như mẫu thân của bé vậy. Đáng tiếc, Tiểu Bảo ca ca không thích bé quấn lấy dì.




Phượng Chi Dao lại tạ ơn lần nữa, rồi ôm Hoàng hậu đang ngủ say xoay người đi ra cửa. Trong khách sảnh, Diệp Ly quay đầu lại nhướng mày nói với Mặc Tu Nghiêu: “Đây chính là có chừng mực mà Vương gia nói sao?” Ngay cả Hoàng hậu một nước mà cũng dám bắt cóc, cái này gọi là có chừng mực, vậy còn chuyện gì là không có chừng mực?



Mặc Tu Nghiêu cười đầy bất đắc dĩ, “Có lẽ cả đời này, đây là lần duy nhất, Phượng Tam không có chừng mực.”



Tùy ý Phượng Chi Dao sắp xếp cho Hoàng hậu, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng không hỏi đến nữa. Hai người nắm tay đi về viện của mình nghỉ ngơi. Nhưng chưa tới một canh giờ, thì đã có người tới cửa.



“Vương gia, Vương phi, Hoa Quốc công cầu kiến.”



Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liếc mắt nhìn nhau, Mặc Tu Nghiêu đứng lên, nói: “Mời Hoa Quốc công đến thư phòng, Bản vương liền đi qua.” Diệp Ly vươn tay kéo tay Mặc Tu Nghiêu, mỉm cười nói: “Cùng đi đi.” Mặc Tu Nghiêu cũng không phản đối, hai người thay quần áo rồi liền đi tới thư phòng.



Hoa Quốc công được mời đến thư phòng đang ngồi bất mãn, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt đã già cả lại càng tiều tụy, trong đôi mắt lão vẩn đục tràn ngập sốt ruột và lo lắng, thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu nắm tay nhau đi vào, liền vội đứng dậy tiến lên đón, “Vương gia, Vương phi.”



Mặc Tu Nghiêu giơ tay ra đỡ Hoa Quốc công, giọng nói ôn hòa hiếm có: “Sao Quốc công lại tới đây sớm như vậy, có chuyện gì sao?”



Hoa Quốc công than một tiếng, cười khổ nói: “Cũng không phải đã xảy ra chuyện lớn sao? Nếu không, sao lão đầu tử ta lại tới cửa vào sáng sớm như thế này?”



Hai người, một trái một phải đỡ Hoa Quốc công ngồi xuống, rồi mới ngồi xuống chỗ của mình. Diệp Ly mỉm cười nói: “Sao Lão quốc công lại nói như vậy? Lúc nào ngài tới cửa thì chúng cháu cũng đều hoan nghênh mà. Ngài còn chưa nói đã xảy ra chuyện gì ạ.”



Hoa Quốc công cũng không có tâm tư khách sáo, trầm giọng nói: “Hoàng hậu nương nương mất tích.”



Mặc dù đã biết trước Hoa Quốc công tới đây, tất nhiên vì chuyện này, nhưng đến khi muốn nói ra thì vẫn hơi không biết phải mở miệng như thế nào. Một lúc lâu sau, Diệp Ly mới từ từ mở miệng nói: “Lão quốc công… Hoàng hậu nương nương, đang ở trong Định Vương phủ ạ.”