Thịnh Thế Đích Phi

Chương 306 : Sở Đế xuôi nam, không đánh mà thắng

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Sau nửa tháng, Đại Sở Nhiếp chính vương Mặc Cảnh Lê mang theo Thái hậu và tân hoàng mới đăng cơ không lâu cùng trong phần lớn quan viên trong triều xuôi nam đến Giang Nam. Mà ở lại kinh thành còn lại là một đám cựu thần cùng quan văn thanh lưu, lấy Hoa quốc công là người dẫn đầu. Ở tiền tuyến, tướng sĩ nhận được tin tức kia, nhất thời lòng quân rệu rã, chiến sự vốn lạc quan lại càng thất bại thảm hại, chiến tuyến của đại quân Bắc Nhung không ngừng đi về phía nam. Mười ngày sau, Tử Kinh quan sau mấy tháng kiên trì rốt cục cũng bị công phá. Số lượng lớn tướng sĩ Bắc Cảnh tràn vào quan nội.



Mà lúc này, tại Tây Lăng xa xôi, lúc Mặc Tu Nghiêu nhận được tin tức, Mặc gia quân cũng đã dẫn binh đến dưới hoàng thành Tây Lăng. Cuộc chiến ở Phụng Thành có kinh nghiệm cùng với ma luyện ở Biện thành, Trần Vân và một đám tiểu tướng biểu hiện có chút xuất sắc, mặc dù cuối cùng Lôi Đằng Phong đã được Kim Y vệ kịp thời chạy tới cứu đi, nhưng khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm. Đại quân Mặc gia quân một đường đẩy mạnh, liên tục mấy tháng chiến đấu ác liệt không ngừng nghỉ, cũng làm cho một chi binh mã vốn không có bao nhiêu kinh nghiệm này trở thành tinh binh bách chiến thực sự của Mặc gia quân. Đợi đến thời điểm Mặc gia quân tiến đến phía dưới hoàng thành Tây Lăng, đã là tháng chín.



Sau khi vây quanh hoàng thành Tây Lăng, Mặc Tu Nghiêu cũng không lập tức hạ lệnh công thành. Chỉ vây mà không tấn công, cũng nhân cơ hội này để các tướng sĩ liên tục mỏi mệt suốt mấy tháng nay có thời gian nghỉ ngơi.



Mà lúc này trong hoàng cung tây Lăng, Tây Lăng Hoàng chân mày nhíu chặt nhìn người thanh niên mặc áo trắng trước mắt. Phía dưới Tây Lăng Hoàng, Từ Thanh Bách áo trắng ôn văn nhĩ nhã cũng đang mỉm cười đánh giá Tây Lăng Hoàng trước mắt. Tây Lăng Hoàng năm nay cùng lắm mới ngoài năm mươi, nhưng so với Trấn Nam Vương mất một cánh tay vẫn có khí độ to lớn, lại lộ ra vẻ suy nhược ra mặt. Có lẽ là do hàng năm đắm chìm trong ca múa thanh sắc, khiến cho bề ngoài của ông ta cực kỳ gầy gò, sắc mặt tái xám ánh mắt mờ đục. Ngay cả mí mắt cũng ủ rũ rủ xuống, cũng không phải già nua nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không có chút sinh khí nào.



Từ Thanh Bách không thèm để ý chút thị vệ trong hoàng cung Tây Lăng đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm mình, thật ra thì so với lúc hắn mới tới Tây Lăng đã khá hơn chút, ban đầu có lẽ Tây Lăng Hoàng cũng không tính gặp. Có lẽ Tây Lăng Hoàng cũng không nghĩ đến đại quân Tây Lăng của ông ta ở trước mặt Mặc gia quân lại không chịu nổi một kích như vậy. Cho đến khi Mặc gia quân dùng thời gian ngắn ngủi không tới nửa tháng liên tiếp công phá Biện thành và Phụng thành, mới làm cho ông ta thực sự khẩn trương. Chẳng qua cuộc đàm phán này, hơn nữa lại là đàm phán có quan hệ đến vận mệnh của đất nước cũng không là dễ giải quyết như vậy. Hơn nữa trong lòng Tây Lăng Hoàng vẫn mang một chút hy vọng xa vời, cho nên thái độ vẫn dao động không ngừng. Mà hôm nay binh lính Mặc gia quân đã ở dưới thành mà Trấn Nam Vương phủ vẫn không có nửa điểm tin tức, cũng khiến ông ta chịu không được mà do dự.



Nhiều năm ở Tây Bắc, Từ Thanh Bách vẫn luôn ở địa phương cực kỳ cằn cỗi tham dự việc đồng áng. Nhưng điều này cũng không làm mất đi hơi thở thư hương bẩm sinh trên người hắn, thậm chí thời gian mấy năm qua đã tôi luyện thiếu niên ban đầu có chút ngây ngô càng thêm ôn nhuận bình thản. Trong đám nhi tử hậu nhân tính cách khác nhau của Từ gia, Từ Thanh Bách mới là người giống truyền nhân của Từ gia trăm năm thư hương môn đệ nhất, thực sự tài trí. Từ Thanh Trần quá mức xuất trần, Từ Thanh Trạch quá lạnh lùng, Từ Thanh Phong giống quân nhân hơn, mà Từ Thanh Viêm quá mức hoạt bát. Chỉ có Từ Thanh Bách, thần sắc ôn hòa nụ cười lạnh nhạt, thực sự là quân tử đoan phương như ngọc, bất luận kẻ nào cũng không sinh nổi tâm tư chán ghét.



“Tây Lăng Hoàng suy nghĩ thế nào?” Một lúc lâu, Từ Thanh Bách mới lạnh nhạt lên tiếng nói.



Tây Lăng Hoàng cũng không bởi vì thái độ ôn hòa của Từ Thanh Bách mà buông lỏng, chân mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt khó khăn. Từ Thanh Bách chậm rãi nói: “Thật ra thì Tây Lăng Hoàng cần gì phải khó xử như thế, Định Vương Phủ cũng không có ý định gây khó dễ Tây Lăng Hoàng, thật sự là có chút bất đắc dĩ mà thôi.”



Tại chỗ, mọi người, bao gồm cả thị vệ đứng ở cửa đề phòng nhìn vào trong điện cùng với Kỳ Lân đứng ở cửa đều im lặng rồi. Cũng đã đánh tới kinh thành nhà người ta rồi còn nói không có ý muốn làm khó, vậy thế nào mới coi là làm khó?



Đáp lại vẻ mặt không tin của Tây Lăng Hoàng, Từ Thanh Bách cười nói: “Nếu như không phải Trấn Nam Vương dã tâm bừng bừng xuất binh tấn công Đại Sở, Vương gia nhà chúng ta cũng sẽ không ra hạ sách tới gây khó dễ cho Tây Lăng Hoàng a.” Tây Lăng Hoàng ngưng mi nói: “Theo trẫm biết, Mặc gia quân đã đoạn tuyệt quan hệ với Đông Sở, vậy mà Từ Tứ công tử có thể dùng lời nói như thế đến lừa gạt trẫm.” Cho dù ông ta có là một con rối đi nữa thì cũng vẫn là một hoàng đế đấy, Từ Thanh Bách muốn lừa gạt ông ta quả thực là khinh bỉ trí thông minh của ông ta. Từ Thanh Bách cũng không để ý, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Theo lý mà nói Vương gia nhà chúng ta cũng không có ý nhúng tay vào chuyện của Đại Sở, nhưng Tây Lăng Hoàng cũng biết đấy, Tây Bắc đất đai cằn cỗi, nếu để Trấn Nam Vương chiếm được Đại Sở, lấy dã tâm bừng bừng của Trấn Nam Vương, chẳng lẽ sẽ không tới gây khó dễ với Định Vương Phủ sao?”



Tây Lăng Hoàng trầm mặc, lời nói của Từ Thanh Bách có chút thuyết phục được ông ta. Thật ra thì ông ta cũng hiểu lời Từ Thanh Bách thật ra phần lớn là ngụy biện, nhưng ở tình huống như vậy lòng người lại dễ dàng tiếp nhận những lời ngụy biện hơn so với lúc bình thường. Cho nên lúc này Tây Lăng Hoàng cũng không nhịn được nghĩ, nếu như Trấn Nam Vương không đi tấn công Đại Sở, có phải Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không tấn công Tây Lăng hay không? Mà quan trọng nhất là, Lôi Chấn Đình tấn công Đại Sở cũng thôi đi, nhưng hắn lại mang đi binh mã tinh nhuệ nhất của Tây Lăng, mà Tây Lăng đang hết sức nguy nan, hắn lại căn bản không tính trở lại cứu viện, vẫn tiếp tục tấn công Đại Sở. Chuyện này làm cho Tây Lăng Hoàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.



Nhìn Tây Lăng Hoàng trầm mặc, Từ Thanh Bách tiếp tục nói: “Nói vậy Tây Lăng Hoàng cũng hiểu, lấy binh lực hiện nay của Tây Lăng. . . Hoàng Thành tuyệt đối thủ không được. Huống chi, cho dù lúc này Định Vương Phủ chúng ta lui binh. Tây Lăng Hoàng có thể ngăn cản được binh lực của các quốc gia Tây Vực sao? Theo như tại hạ biết, các tiểu quốc chư hầu Tây Vực đã hợp thành liên quân giữa mười lăm nước, suất lĩnh sáu mươi vạn đại quân, tập trung hỏa lực ở biên cảnh, muốn đòi lại nợ máu năm xưa của đại quân Tây Lăng ở Tây Vực đấy. . . . . .”



Nghe vậy, Tây Lăng Hoàng không nhịn được run lên. Năm đó ở Tây Vực rốt cuộc Long Dương đã giết bao nhiêu người, chỉ sợ đếm cũng đếm không hết. Khi xưa suốt mấy trăm năm Tây Vực cũng vẫn phải khuất phục dưới dâm uy của Tây Lăng, có thể nói đối với Tây Lăng thù sâu như biển. Chẳng qua là binh lực Tây Lăng quá mức cường thịnh, những tiểu quốc này cũng chỉ có thể ngậm miệng nuốt máu vào trong. Nhưng ẩn nhẫn cũng không chứng tỏ rằng bọn họ cam nguyện thần phục, hiện giờ thì không còn như thế, Tây Lăng mới vừa bị Mặc gia quân đánh bại, những tiểu quốc này cũng bắt đầu rục rịch rồi.



Tây Lăng Hoàng tự biết mình tuyệt đối đấu không lại Mặc Tu Nghiêu, cũng tuyệt đối không đối phó nổi các nước Tây Vực có thù sâu như biển với Tây Lăng kia. Giống như chuyện ông ta vẫn luôn đấu không lại đệ đệ Trấn Nam Vương này, ông ta luôn luôn rất thức thời đấy. Một hồi lâu, cuối cùng Tây Lăng Hoàng mới mở miệng nói: “Từ Tứ công tử muốn nói cái gì?”



Từ Thanh Bách khẽ nhướng mày, biết trong lòng Tây Lăng Hoàng đã buông lỏng, cười nhạt nói: “Chỉ cần Tây Lăng Hoàng nhượng lại hoàng thành Tây Lăng, các thành trì Mặc gia quân đoạt được lúc trước cũng đều quy về Tây Bắc. Mặc gia quân sẽ lập tức thu binh, ta và ngươi song phương chung sống hòa bình, không phải rất tốt sao?”



Trong ngực Tây Lăng Hoàng suýt thì tại chỗ phun một ngụm máu ra ngoài. Sống chung hòa bình? ! Mặc gia quân chiếm một phần ba lãnh thổ Tây Lăng, tới cùng lại còn nói muốn sống chung hòa bình?
“Khởi bẩm Vương gia, Vương Phi, ngoài doanh có người từ trong hoàng thành Tây Lăng đi ra cầu kiến.” Thị vệ ngoài cửa đi vào bẩm báo nói.



Mặc Tu Nghiêu nhướng mày hỏi: “Người nào?”



Thủ vệ nói: “Nói là Từ gia Tứ công tử, nhưng hắn cũng không có tín vật của Định Vương Phủ, cho nên. . . . . .” Từ Thanh Bách không giống với Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trạch thường xuyên ở Ly thành, cũng không giống với Từ Thanh Phong lăn lộn trong quân doanh, người trong Mặc gia quân biết hắn cũng không nhiều. Đặc biệt là binh lính cấp thấp bình thường biết đến hắn lại càng ít hơn, cho nên y theo quy củ, vẫn muốn vào trước bẩm báo một tiếng mới dám cho người đi vào trong doanh.



Diệp Ly nghe vậy cũng vui mừng, “Tứ ca tới?”



Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đứng dậy cười nói: “Đã như vậy, chúng ta đi ra ngoài nghênh đón Tứ công tử. Bản vương cảm thấy hắn sẽ mang đến tin tức tốt cho chúng ta.” Mọi người đều tò mò, Từ gia Tứ công tử sao lại ở hoàng thành Tây Lăng? Mà quan trọng hơn, hắn có thể mang đến cho bọn họ tin tức tốt gì?



Đoàn người đi tới bên ngoài đại doanh, đã có người trước một bước đi ra ngoài nghênh đón Từ Thanh Bách. Chính là Từ Thanh Phong đang trong lúc rảnh rỗi đi ra cửa lắc lư, vừa lúc đụng phải, thấy tứ đệ nhà mình vốn nên đang ở Tây Bắc trồng rau lại ly kỳ xuất hiện ở Tây Lăng, hơn nữa còn từ trong hoàng thành đi ra, Từ Thanh Phong sợ hết hồn. Lôi kéo Từ Thanh Bách đánh giá hồi lâu, xác định không có chút tổn thương nào mới hỏi: “Tứ đệ, làm sao đệ lại ở chỗ này? Đại bá mẫu có biết không?”



Nhìn vẻ mặt hết sức xoắn xuýt của Tam ca, Từ Thanh Bách tâm tình tốt lắc đầu cười nói: “Tam ca, xem ra huynh trôi qua không tệ?”



Từ Thanh Phong hai đầu lông mày thần thái phi dương, cười nói: “Đó là đương nhiên, Tam ca của đệ lần này lập được không ít công lao đấy. Tần Phong nói, trở về sẽ thăng huynh lên làm phó thống lĩnh Kỳ Lân.” Mặc dù Từ Thanh Phong cũng hiểu trong chuyện này cũng có mấy phần nhờ vào mặt mũi của biểu muội nhà mình. Dù sao thống lĩnh tiểu đội lập nhiều chiến công cũng không chỉ có một mình hắn, nhưng hắn cũng biết, Tần Phong tuyệt đối không phải là người không phân biệt nổi công tư, chuyện này ít nhất thể hiện Tần Phong đã thừa nhận năng lực của hắn.



“Vậy thì phải chúc mừng Tam ca rồi.” Từ Thanh Bách cười nói. Từ Thanh Phong thu mặt cười, nói: “Đệ còn không nói cho ta biết tại sao lại ở chỗ này đấy? Nếu Đại bá mẫu biết đệ chạy đến đây còn không bị hù chết!”



Từ Thanh Bách bất đắc dĩ cười khổ nói: “Phụ thân và Đại ca cũng biết, đợi đến khi đệ ở bên này không có chuyện gì đệ cũng sẽ viết thư báo bình an. Tam ca, đệ có việc muốn gặp Ly nhi và Định Vương.”



“Tam ca. . . . . .” Đang nói, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đã đi trước một bước ra ngoài, phía sau còn đi theo một cái đuôi dài, khiến cho Từ Thanh Bách cũng không khỏi được có hai phần thụ sủng nhược kinh.



“Như thế nào?” Mặc tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi.



“May mắn không làm nhục mệnh.” Từ Thanh Bách cười nhạt.





—— đề lời nói với người xa lạ ——



Viết tới đây, thật ra thì mỗ Phượng phát hiện, một cái quốc gia vô luận có Trấn Nam Vương quyền thần như vậy hay Định Vương Phủ trung thần cũng không phải là một chuyện tốt. Trấn Nam Vương cường quyền tàn phá tôn nghiêm và huyết tính của Tây Lăng Hoàng. Nếu như là Mặc Cảnh Kỳ thì ta cảm thấy được cho dù hắn gì cũng không biết, điên điên khùng khùng hắn cũng tình nguyện hi sinh cho tổ quốc chứ không nguyện ý chắp tay Hoàng Thành cho người ta. Mà Định Vương Phủ bảo vệ Đại Sở bình an hai trăm năm, vô hình trung tàn phá năng lực và tướng lãnh của những quân đội khác của Đại Sở. Một khi Mặc gia quân cùng Đại Sở ly tâm, hậu quả có thể nghĩ. Bết bát nhất chính là phương thức hoàng tộc Đại Sở kiêng kỵ Mặc gia quân không phải là bồi dưỡng tướng lãnh khác để chống lại hắn, mà là vừa chèn ép Định Vương Phủ vừa sợ xuất hiện thêm một Định Vương Phủ khác. Cho nên dẫn đến Đại Sở trừ Định Vương Phủ và mấy lão tướng ra thì không có danh tướng nào khác.