Thịnh Thế Đích Phi

Chương 308 : Mỹ nhân yêu thích, ngủ thư phòng

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


“Diệp Ly, Bản cung muốn khiêu chiến với ngươi!”



Lời vừa nói ra, trong đại điện nhất thời một mảnh yên lặng. Thật lâu sau mới nghe được tiếng cười của Phượng Chi Dao từ trong đại điện vang lên. Đầu tiên là cúi đầu buồn cười, về sau dường như là nhịn không nổi dứt khoát cất tiếng cười to. Cười đến mức công chúa Lăng Vân thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao nói: “Ngươi cười cái gì? !”



Phượng Chi Dao lau khóe mắt, cười híp mắt khoát tay một cái nói: “Không có gì, đột nhiên buồn cười thì cười thôi.” Sau đó chuyển hướng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, giật giật đôi môi không tiếng động nói mấy chữ. Diệp Ly tinh thông thần ngữ nhìn thấy liền hiểu rõ, Phượng Chi Dao nói chính là”Lam nhan họa thủy”. Mặc Tu Nghiêu dù không biết chính xác Phượng Chi Dao nói cái gì, nhưng chỉ nhìn ánh mắt của hắn cũng có thể đoán được mấy phần, nguy hiểm liếc hắn một cái không thèm để ý đến.



Công chúa Lăng Vân cũng chỉ nhất thời vọng động, nhưng lời đã nói ra thế nào còn thu lại được. Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Ly hỏi: “Như thế nào? Ngươi không dám?”



Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, mỉm cười nhìn công chúa Lăng Vân hỏi: “Công chúa, vì sao ta phải tiếp nhận khiêu chiến của ngươi?” Năm đó sở dĩ nàng tiếp nhận khiêu chiến là vì Mặc Tu Nghiêu, tôn nghiêm của Định Vương Phủ, đồng thời cũng là vì tôn nghiêm của Định Vương Phi. Nhưng hiện tại, Diệp Ly thật sự nghĩ không ra tại sao nàng phải tiếp nhận khiêu chiến của công chúa Lăng Vân. Nhìn công chúa Lăng Vân hơn phân nửa cũng biết nàng ta đã lập gia đình rồi, vốn không thể nào còn nhớ thương Mặc Tu Nghiêu nữa? Về phần tôn nghiêm của Định Vương Phủ, hiện tại đã sớm không cần Vương Phi nàng đây đi đánh bại công chúa của một quốc gia bại trận để chứng minh rồi.



“Ngươi không dám? !” Công chúa Lăng Vân khinh thường nhìn Diệp Ly.



Diệp Ly mỉm cười nói: “Ta không cần phải làm thế.” Nàng không cần tiếp nhận khiêu chiến của công chúa Lăng Vân, cõi đời này không còn ai dám nói nàng không xứng với Mặc Tu Nghiêu, dám nói nàng không xứng làm Định Vương Phi.



Nghe vậy, sắc mặt công chúa Lăng Vân càng thêm khó coi. Diệp Ly nói không sai, nàng ta không cần thiết phải tiếp nhận khiêu chiến của nàng. Nói rõ hơn một chút, lấy danh tiếng và địa vị hiện tại của công chúa Lăng Vân, căn bản cũng không có tư cách khiêu chiến Định Vương Phi.



Tây Lăng Hoàng nhìn không khí có chút lúng túng, vội vàng mở miệng nói: “Lăng Vân từ nhỏ đã bị Trẫm chiều hư rồi, không biết nặng nhẹ kính xin Vương Phi tha lỗi.”



Công chúa Lăng Vân há miệng còn muốn nói gì đó. Tây Lăng Hoàng hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Cũng không nhìn một chút xem đây là địa phương nào, còn không đi xuống!”



Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly đứng dậy, hướng Tây Lăng Hoàng cười nói: “Tây Lăng Hoàng, nếu chúng ta đã đàm phán xong. Bản vương và Vương Phi trước hết hồi dịch quán nghỉ ngơi, mấy ngày qua A Ly cũng hơi mệt mỏi.” Tây Lăng Hoàng vội vàng cười nói: ” Sao Định Vương và Vương Phi không ở tạm lại trong cung? Trẫm đã sai người quét dọn một cung điện để mọi người ở lại.” Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay cười nói: “Cái này không cần, Bản vương cũng không kén chọn chỗ ở. Cáo từ trước.”



“Này. . . Trẫm còn chưa chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Định Vương và Vương Phi. . . . . .”



Diệp Ly cười khẽ nói: “Đa tạ Tây Lăng Hoàng phí tâm, quả thật ta hơi mệt mỏi, hôm nay cũng chỉ có thể tạ ơn ý tốt của Tây Lăng Hoàng.”



Định Vương và Vương Phi đều đã nói vậy rồi, Tây Lăng Hoàng cũng không tiện lưu lại. Chỉ đành phải cho người đưa bọn họ đi ra ngoài. Thời điểm Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly đi tới trước mặt công chúa Lăng Vân có khẽ dừng lại, mới tiếp tục đi ra ngoài. Nhìn đoàn người Mặc Tu Nghiêu ra khỏi chính điện, Tây Lăng Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm đưa mắt nhìn sang công chúa Lăng Vân có chút không vui cau mày nói: “Lăng Vân, ngươi? !”
“Thật không có chuyện gì?” Mặc Tu Nghiêu không yên tâm hỏi, nhưng nhìn sắc mặt Diệp Ly vẫn như thường, quả thật không giống có chỗ nào không thoải mái.



“Thật không có chuyện gì.”



“Vậy. . . tối nay vi phu có thể trở về phòng ngủ sao?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.



Diệp Ly nhìn hắn nhìn một hồi lâu, mới đứng dậy lắc đầu nói: “Tâm tình của ta vẫn không tốt, cho nên. . . Vẫn cực khổ Vương gia chàng ngủ thư phòng thêm hai ngày đi.” Nhìn Diệp Ly xoay người bước chậm rời đi, trong con ngươi nhàn nhạt của Mặc Tu Nghiêu nhiều hơn một tia ấm áp cùng bất đắc dĩ.



“Vương gia.” Trong viện yên lặng chỉ còn lại một mình Mặc Tu Nghiêu, ấm áp trong mắt dần dần địa giảm đi, càng nhiều thêm mấy phần lãnh ý cùng sát khí. Tần Phong vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhếch mi hỏi: “Hai ngày nay Vương Phi có nơi nào không thoải mái không? Hay gặp chuyện gì không hài lòng?”



Tần Phong cúi đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có, Vương Phi ăn mặc ngủ nghỉ hết thảy đều bình thường, cũng không gặp phải chuyện gì không tốt.” Mặc dù lần này Vương Phi đuổi Vương gia ra ngủ thư phòng tương đối hiếm thấy, nhưng Tần Phong cũng không cho rằng đây là đại sự gì. Một đôi vợ chồng có ai không có lúc làm khó tỳ khí? Mặc dù hắn chưa từng thành thân nhưng cũng nghe một vài lão nhân đã lập gia đình trong quân nói qua. Nam nhân ấy mà, thỉnh thoảng ngủ thư phòng quỳ bàn tính gì đó, quá bình thường.



“Đi đi, bảo vệ tốt Vương Phi. Hai ngày này tinh thần nàng có chút không tốt. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu phân phó.



“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”



“Khởi bẩm Vương gia, Bạch gia mới vừa phái người đưa tới một ít đồ vật.” Lâm Hàn đi vào bẩm báo nói.



Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nếu như chỉ là đồ bình thường, căn bản không cần cố ý đi vào bẩm báo với hắn. Lâm Hàn nói: “Bạch gia tặng không ít hậu lễ, trong đó còn có. . . Bốn mỹ nữ cùng bốn gã. . . Gã sai vặt.” Nói đến gã sai vặt mặt Lâm Hàn cũng có chút bóp méo. Bạch gia không hổ là thế gia danh môn Tây Lăng, suy nghĩ chu đáo hơn người khác. Đại khái nghe nói Định Vương không có hứng thú với mỹ nữ, cho nên lấy danh nghĩa gã sai vặt qua tặng những thiếu niên dung mạo thanh tú.



“Bạch gia?” Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu lạnh lẽo.



Lâm Hàn gật đầu nói: “Đúng vậy, đại quản gia Bạch gia tự mình đưa tới. Còn để lại thiệp mời Vương gia, Vương Phi đến Bạch gia dự tiệc.”



“Giết!” Đáy mắt Mặc Tu Nghiêu xẹt qua một tia huyết quang, chợt lóe, phía sau chậm rãi bổ sung một câu, “Không cần nói cho Vương Phi.”