Thịnh Thế Đích Phi

Chương 311 : Có chuyện

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Tôn phu nhân một hồi buông lời bâng quơ thẳng đến khi sắc mặt công chúa Lăng Vân trắng bệch. Tuy công chúa Lăng Vân trời sinh tính tình kiêu căng nhưng cũng không phải người ngu, tự nhiên cũng hiểu hoàng thất Tây Lăng xưa không bằng nay, cho dù một công chúa như cô ta không chỉ đứng trước mặt Diệp Ly Định Vương phi thấp hơn một cái đầu mà ngay cả đối với thứ quả phụ mới đầu phục Định Vương phủ này cũng không thể tùy tiện phát tác. Chỉ có thể hừ một tiếng, mặt mũi âm trầm đi đến ngồi xuống bên một chiếc ghế.



Đối với việc công chúa Lăng Vân nuốt giận vào trong, thực khiến những người ở nơi này có chút kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc ngược lại thêm mấy phần hiểu rõ. Rốt cuộc là hôm nay không thể so với ngày thường, cho dù cao ngạo như công chúa Lăng Vân thì cũng không dám càn rỡ trước mặt Định Vương phi. Đồng thời, quyết tâm nương tựa Định Vương phủ cũng thêm kiên định.



Đợi đến khi công chúa Lăng Vân ngồi xuống,Bạch phu nhân mới mang theo Bạch Thanh Ninh tiến lên làm lễ ra mắt với Diệp Ly, “Thiếp thân Bạch thị cùng tiểu nữ Thanh Ninh ra mắt Định Vương phi.”



Bạch Thanh Ninh đi sau lưng Bạch phu nhân cũng tự nhiên hào phóng quỳ gối hành lễ, “Tiểu nữ Thanh Ninh bái kiến Định Vương phi.” Một lễ này chính là lễ nghi của đích tiểu thư nhà thư hương môn đệ Đại Sở, hết thảy không sai chút nào, ngược lại có chút không giống với những quý nữ Tây Lăng tiến lên bái kiến lúc trước . Diệp Ly hơi thiêu mi, lại cười nói: “Bạch phu nhân, Bạch tiểu thư, không cần đa lễ. Ta cũng là khách mời tới, hai vị xin cứ tự nhiên.”



Bạch phu nhân cười nói: “Nào dám, hôm nay được thấy dung mạo xinh đẹp của Vương phi chính là phúc phận ba đời của chúng ta.”



Thời điểm Bạch phu nhân hàn huyên với Diệp Ly, Bạch Thanh Ninh cũng nhân cơ hội này mà quan sát nữ tử áo xanh ngồi ở chủ vị. Bộ dáng giống như không lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng mà dung mạo thanh lệ dịu dàng lại mang theo một tia quang hoa cùng uy nghi vô cùng nhạt khiến người ta không cách nào dời mắt. Dung nhan thanh lệ cộng thêm một phần ung dung thanh quý trời sinh làm người ta không khỏi tự ti mặc cảm. Diệp Ly là nhân vật nào, cho dù đang nói chuyện cùng người khác nhưng há lại không chú ý tới mâu quang Bạch Thanh Ninh rơi trên người mình, không khỏi cười một tiếng.



“Bạch tiểu thư có lời muốn nói sao?” Diệp Ly cười yếu ớt nói.



Bạch Thanh Ninh hơi ngẩn ra, vội vàng đứng dậy nói: “Thanh Ninh không dám, chẳng qua là nghe nói Vương phi dong ruổi sa trường, uy danh vang dội. Trong lòng Thanh Ninh rất mong đợi, cho nên mới…Thanh Ninh vô lễ, xin Vương phi tha lỗi.” Diệp Ly khoát khoát tay cười nói, “Không sao, cái gì mà uy danh vang dội, chẳng qua là là ngoại nhân nghe sai đồn bậy thôi. Ta chỉ là theo Vương gia viễn hành nên được nhìn nhiều hơn chút.”



Trong mắt Bạch Thanh Ninh đều là hâm mộ cùng mong đợi, cười nói: “Vương phi khiêm tốn, nếu có thể tiêu sái tự tại như Vương phi thì chính là sống không uổng kiếp này.”



Tôn phu nhân ngồi bên cạnh Diệp Ly nghe vậy, nhíu mày, kéo con gái mình vào trong lòng, bên mép gợi lên một tia nghiền ngẫm, nở nụ cười. Bạch gia nhiều thế hệ đều dạy nữ nhi làm hậu làm phi chi đạo, cũng chưa nghe nói qua lúc nào thì dạy ra một đích nữ mong được tiêu sái tự tại. Nhưng nhìn bộ dáng Bạch phu nhân cũng không ngang ngược, vui vẻ trong mắt Tôn phu nhân càng thêm vài phần.



Diệp Ly cúi đầu nhấp một ngụm trà, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút. Nếu lúc bình thường cô gái như vậy thật đúng là khiến cho nàng rất yêu thích, chẳng qua là mấy ngày nay tâm tình của nàng hình như đã ảnh hưởng đến cách nhìn người. Nhìn cô gái ưu nhã sáng sủa khuôn mặt tươi cười yêu kiều trước mắt, trong lòng nàng lại không có tí thiện cảm nào. Thật ra thì những người đang ngồi đây mang theo tâm tư gì Diệp Ly không phải không biết, nhưng mà nàng cũng không thèm để ý. Nếu như nàng và Mặc Tu Nghiêu ngồi ở vị trí này thì tất nhiên không thể tránh khỏi những vấn đề như vậy. Cũng vì lợi ích của mình mà thôi, nàng không thích các nàng là vì lập trường khác biệt, nhưng cũng không cảm thấy các nàng tội ác tày trời thế nào. Chẳng qua đáng tiếc….nếu như nàng và Mặc Tu Nghiêu không có tình cảm gì mà nói thì nàng cũng không ngại làm một Hiền phi cả đời hữu danh vô thực, nhưng mà bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có tình cảm sâu đậm như vậy thì chỉ có thể nói với những người này một tiếng xin lỗi. Mặc Tu Nghiêu là của một mình nàng mà thôi!.



Trong Thủy các không khí hơi lạnh, công chúa Lăng Vân ngồi một bên khinh thường khẽ hừ một tiếng. Nàng xuất thân cung đình, không chỉ ương ngạnh mà tâm kế cũng hơn người bình thường ba phần. Bạch gia đánh chủ ý gì sao nàng lại không biết, chỉ tiếc, Diệp Ly cũng không phải người dễ bị người khác định đoạt như vậy. Hôm nay, công chúa Lăng Vân đã gần ba mươi tuổi, đã sớm gả cho người làm vợ, chút mê luyến năm đó sớm đã bị năm tháng mài đến không còn mấy phần. Lưu lại nhiều hơn không phải là mê luyến Mặc Tu Nghiêu mà là không cam lòng với Diệp Ly. Vì vậy nàng càng rõ Diệp Ly là hạng người gì, năm đó tân hôn Diệp Ly mới mười bốn mười năm tuổi đã không chút lưu tình với công chúa Tây Lăng như nàng, thì hôm nay Định Vương phi sớm trải qua ma luyện mà thành thục há lại dễ dàng tha thứ cho cô gái khác mơ ước hết thảy của nàng. Tính toán của Bạch gia nhất định là công cốc. Tây Lăng còn chưa diệt mà những người này đã vội vội vàng vàng đầu nhập vào Định Vương phủ, mỗi người đều đáng chết!



Một lúc lâu sau mới nghe Diệp Ly cười yếu ớt nói: “ Nào có gì, Bản phi từ trước đến nay luôn thấy nữ nhi gia khóa mình trong khuê phòng cũng không phải chuyện gì tốt. Bạch tiểu thư nếu như muốn thì Bản phi sẽ cùng gia chủ Bạch gia nói một tiếng, để Bạch tiểu thư ra ngoài lịch lãm một phen cũng tốt.”



“Lịch lãm?” Bạch Thanh Ninh ngẩn ra, có chút không rõ tại sao đột nhiên lại nói tới chuyện này. Hơn nữa nàng cũng không thật sự có ý định ra cửa lịch lãm gì đó. Nàng và Định Vương phi không giống nhau, mặc dù là con gái Tây Lăng thì cũng chỉ là tay trói gà không chặt, làm sao chịu được những gian nan vất vả kia?




Tần Phong đang bị mấy thích khách vây xung quanh, mặc dù nghe được mệnh lệnh của Diệp Ly nhưng nhất thời nửa khắc cũng không có cách nào thoát ra được. Từ Thanh Bách kéo Bạch Thanh Ninh đang giữ y phục mình không buông lui vào một bên, tận lực giữ khoảng cách với Diệp Ly, có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ly nhi, xem ra huynh đã liên hụy muội rồi.” Diệp Ly vung trường kiếm như gió, cười nhạt nói: “Tứ ca nói ngốc gì đó, do muội liên hụy huynh mà.” Kiếm pháp Diệp Ly chính là tự mình Mặc Tu Nghiêu chỉ điểm, mặc dù không tính là lô hỏa thuần thanh nhưng cũng không tầm thường. Trong nhất thời thích khách cũng không làm gì được nàng. Chẳng qua là, dần dần Diệp Ly hơi nhíu lại lông mày, bụng có chút mơ hồ đau, bên tai cũng dần dần toát ra tầng mồ hôi. Vốn là sức khỏe nàng tuyệt đối sẽ không như vậy nhưng lúc này nàng cũng không rảnh đi quản nguyên nhân.



Thích khách phát hiện động tác Diệp Ly dần dần chậm lại, dĩ nhiên là mừng rỡ. Mấy người cùng nhau nhào tới, ý đồ của bọn họ chính là mạng Diệp Ly. Chỉ cần có thể giết Diệp Ly là có thể hủy diệt một nửa Định Vương phủ ,thậm chí phá hủy Định Vương. Cho dù lần này bọn họ chỉ có tới mà không có về thì cũng coi là đáng giá.



Diệp Ly lấy lại bình tĩnh, trường kiếm thoái mái lướt qua một mảnh huyết quang. Chẳng qua là bụng mơ hồ đau làm nàng cảm thấy thân thể vô cùng suy yếu, thậm chí có chút rét run.



“Vương phi!” Tần Phong thoát khỏi đám thích khách đang dây dưa, cũng nhận ra Diệp Ly đang khó chịu, vội vàng phi thân nhảy tới đưa tay vịn chặt Diệp Ly. Diệp Ly một tay nắm lấy bờ vai hắn nói: “Trước tiên mang Tứ ca đi ra ngoài.”



Tần Phong cau mày, trầm giọng nói: “Không được, thuộc hạ mang Vương phi ra ngoài trước!.” Mặc dù không biết Vương phi bị thương ở đâu, nhưng cũng nhìn ra được lúc này Vương phi đang không được khỏe. Cách đó không xa, Bạch Thanh Ninh kinh hoàng vọt tới, kêu lên: “Dẫn ta đi…Van cầu ngươi dẫn ta đi….” Tần Phong không nhịn được giơ tay lên muốn cho nàng một chưởng, lại nghe bên tai kình phong phá không mà đến, “Diệp Ly, nạp mạng đi!.”



Ba thanh trường kiếm chói lói hướng về Diệp Ly đâm tới. Tần Phong vung kiếm chặn lại hai thanh kiếm trước mặt Diệp Ly, một thanh kiếm khác không khỏi lệch đi nghiêng về phía Bạch Thanh Ninh, Bạch Thanh Ninh hét lên một tiếng đưa tay kéo người bên cạnh ra chắn, lại vừa đúng lúc bắt được vạt áo Diệp Ly. Diệp Ly vốn rất khó chịu, gâdn như đứng không vững, hoàn toàn dựa vào Tần Phong đỡ nàng, lôi kéo như vậy cả người liền hướng về dưới mũi kiếm.



“Vương phi!.”



“Ly nhi!.”



Diệp Ly nỗ lực giơ tay lên, chủy thủ trong tay đánh tan một kiếm này, nhưng cả người cũng rơi khỏi Tần Phong ngã xuống trên người Bạch Thanh Ninh. Thích khách kia một kiếm thất bại, kiếm thứ hai lập tức bổ lên, “Vương phi?!”



Tần Phong bị người cuốn lấy, muốn cứu viện đã không kịp, chỉ đành đ ném trường kiếm trong tay về phía người nọ, nhưng cũng đã muộn. Trường kiếm người nọ đã đâm về phía Diệp Ly, sắc mặt Bạch Thanh Ninh trắng bệch vội vàng buông ra, chạy qua một bên, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm tới trên người Diệp Ly, một bóng người ngọc sắc nhào tới chắn trước mặt Diệp Ly.



Phốc tê một tiếng, dòng máu ấm áp rơi vào trên mặt Diệp Ly, Diệp Ly trợn to hai mắt, “Tứ…Tứ ca?”



———Lời đề nói với người xa lạ———



Nha~~ Hiện tại mọi người đã biết Bạch tiểu thư tới làm gì rồi chứ? Nàng không phải là tới quyến rũ Định Vương cũng không phải tới làm vật trang trí mà chính là con pháo thí. Thật ra thì chuyện là thế này…Đây cũng không tính là lỗi của nàng mà chỉ là phản ứng bản năng thôi. Nhưng mà, nàng chính là xui xẻo, Bạch gia cũng sắp không xong rồi. Ai bảo nàng không có bản lĩnh vì gia tộc mà hy sinh thân mình gì đó, nếu như Tôn phu nhân gặp phải chuyện như vậy, khẳng định sẽ thay A Ly đỡ kiếm, cho dù nàng chết thì Định Vương phủ tuyệt đối sẽ chiếu cố con gái nàng, chiếu cố huyết mạch Tôn gia.