Thịnh Thế Đích Phi

Chương 317 : Bạch thị bị diệt

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Trong thư phòng Bạch phủ, Bạch Duẫn Thành đang thương lượng kế sách với huynh đệ bang chi và phụ tá thì ngoài cửa quản sự vội vàng chạy tới bẩm báo, “Lão gia,, Phương tam công tử và Từ Tam công tử tới.” Trong lòng Bạch Duẫn Thành thầm than một tiếng, Phượng Chi Dao là tâm phúc của Mặc Tu Nghiêu còn Từ Thanh Phong lại là Từ gia Tam công tử, đường huynh của Từ Thanh Bách đang bị thương, lúc này hai người kia đến thì có thể là chuyện tốt gì chứ?



“Phương Tam công tử có nói đến làm gì không?” Bạch Duẫn Thành hỏi.



Sắc mặt quản sự hơi trắng bệch nói: “Phượng Tam công tử nói phụng mệnh Vương gia đến gặp lão gia, cũng không nói gì thêm. Nhưng mà, có không ít thị vệ đi theo sau Từ Tam công tử, gần như…..đã bao vây toàn bộ nhà chúng ta rồi.” Nghe vậy, mọi người trong thư phòng đều cả kinh, sắc mặt càng thêm khó coi. Một lúc sau, Bạch Duẫn Thành mới thở dài một tiếng nói: “Thôi, để ta đi xem một chút.”



Mang theo quản sự tới đại sảnh, quả nhiên thấy Phượng Chi Dao áo đỏ và Từ Thanh Phong áo đen một đứng một ngồi trong đại sảnh. Thấy ông đến, Phượng Chi Dao đang ngồi uống trà mới đứng dậy chắp tay cười như gió xuân, “Bạch gia chủ, tại hạ quấy rầy rồi.” Từ Thanh Phong đứng một bên không biểu cảm, sắc mặt cũng không thể nói là đẹp mắt. Nụ cười của Bạch Duẫn Thành có chút cứng ngắc, chắp tay đáp lễ nói: “Nào có, Phượng Tam công tử và Từ Tam công tử đại giá quang lâm, là vinh hạnh cho Bạch gia mới phải. Mời hai vị ngồi xuống dùng trà.”



Từ Thanh Phong không chút cảm kích, “Không cần, bản công tử tới không phải để uống trà.”



Bạch Duẫn Thành nghẹn họng, ông vốn nghĩ Từ Thanh Bách xuất thân Từ gia thì cho dù có tập võ cũng ôn hòa lễ độ giống như Từ Thanh Bách, không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy , không nể mặt người ta chút nào. Phượng Chi Dao cũng không để ý, cười không chút thành ý nói: “Bạch gia chủ không cần để ý, tâm trạng hắn không tốt cho lắm.”



Bạch Duẫn Thành có chút cẩn thận hỏi: “ Bạch gia ta chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn sao?”



Từ Thanh Phong cười lạnh một tiếng nói: “ Dù là người nào nghe nói có người muốn giết biểu muội cùng tiểu chất còn chưa ra đời của hắn thì cũng không vui nổi.” Bạch Duẫn Thành kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt cười lớn nói: “Tam công tử nói gì vậy, chuyện này…Vương phi phong nghi vạn thiên, kẻ nào lại dám đại nghịch bất đạo như vậy….”



Phượng Chi Dao không chút để ý phe phẩy chiết phiến, có chút tiếc hận nhìn Bạch Duẫn Thành nói: “Bạch gia chủ, lời Từ huynh là thật đó. Nếu không, tại hạ cũng không cần phải đi chuyến này. Lần này tại hạ tới….là để điều tra chuyện này.”



Nụ cười của Bạch Duẫn Thành đã sớm cứng ngắc, giống như đeo mặt nạ vậy,tơ máu trong mắt không thể che giấu mạnh mẽ đè xuống nỗi khiếp sợ, “Phượng Tam công tử….Đây là ý gì?”



Phượng Chi Dao cũng không nói vòng vo với lão ta, nghiêm mặt nói: “Tại hạ nhận được tin tức, nói tôn phu nhân nổi lên sát tâm với Vương phi, Vương gia rất tức giận. Nhưng mà….Dù sao Bạch gia cũng không giống với những người khác, Vương gia vẫn nguyện ý cho Bạch gia chủ mấy phần mặt mũi. Kính xin Bạch gia chủ mời tôn phu nhân ra ngoài cùng tại hạ đối chất một phen, nếu như không có chuyện này thì tại hạ cũng có thể trở về giao phó với Vương gia và Vương phi.”



“Chuyện này…” Trong lòng Bạch Duẫn Thành âm thầm kêu khổ, mới vừa rồi thê tử thổ lộ ý định với mình, lúc này người của Định vương phủ đã tìm tới cửa. Bạch Duẫn Thành không nắm được rốt cuộc Phượng Chi Dao đã lấy được chứng cứ gì, hơn nữa không biết người Định vương phủ trong phủ mình đã nghe được mấy phần câu chuyện.




Diệp Ly cười híp mắt nói: “Ta nhớ trong đám đồ cổ có một cây chiết phiến nan mạ vàng vẽ ngàn dặm núi sông do đích thân tiền triều Ngô Chi Khải ngự bút. Nói vậy Phượng Tam công tử chắc yêu thích chiếc quạt này hơn bảo kiếm một chút đi.” Phượng Chi Dao xưa nay yêu thích khoe khoang mình tiêu sái lỗi lạc, chẳng quản mùa đông hay mùa hạ đều vung vẩy chiết phiến trên tay, như vậy đối với hắn một thanh bảo kiếm còn chẳng bằng một cây quạt. Mặc Tu Nghiêu tựa hồ nghĩ tới dáng vẻ Phượng Tam công tử một thân áo đỏ cầm chiết phiến nhẹ lay động cực kì đắc ý, không khỏi cười một tiếng: “ Đồ tốt như vậy cho hắn thật sự là lãng phí.” Nhưng vẫn khoát khoát tay ý bảo Trác Tĩnh ghi lại.



Diệp Ly từ trong sách chọn ra rất nhiều đồ ban thưởng cho công thần trong chuyến Tây chinh lần này, gần như ai ai cũng có. Mặt khác, cũng nhớ tăng thêm một tháng lương cho binh lính bình thường, dù sao lần này đồ tịch biên của Bạch gia cũng là của cải ngoài ý muốn. Nếu như Định Vương phủ một mình lấy hết ngược lại không tốt. Trong lúc đó, Mặc Tu Nghiêu cũng không có bất cứ ý kiến gì, chỉ mỉm cười nhìn Diệp Ly ung dung phân phó những chuyện này, trên mặt không còn nụ cười lãnh đạm như bình thường mà có vẻ hết sức dịu dàng và ấm áp.



Trác Tĩnh, Lâm Hàn đứng bên cạnh không thèm để ý, nhưng Tôn phu nhân cùng đứng chờ lại cực kỳ khiếp sợ. Hiển nhiên sự tín nhiệm của Định Vương đối Định vương phi hơn xa bất luận kẻ nào có thể tưởng tượng, rất nhiều chuyện Định Vương phi căn bản không cần thương lượng với Định Vương, mà trực tiếp phân phó người làm. Định Vương cũng không có chút không vui hay nghi vấn nào, giống như Định Vương phi nhúng tay vào chính vụ cùng với quân vụ của Định Vương phủ là chuyện hiển nhiên. Lần này, Tôn phu nhân càng thêm mấy phần coi trọng và trung thành với Diệp Ly.



Chờ Diệp Ly phân phó xong, Trác Tĩnh liền xoay người ra cửa làm việc. Diệp Ly khép sách lại cười nói: “Những bản lẻ này chúng ta đều mang về Ly Thành đi, ông ngoại thấy được nhất định sẽ rất vui. Ngược lại không nghĩ tới Bạch gia cư nhiên cất giấu nhiều bản lẻ như vậy.” Mặc dù số lượng so với Từ gia mà nói thì có chút không đáng kể, nhưng trong đó có rất nhiều bản tịch quý giá chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chính là nhiều hơn một bản cũng đủ để rất nhiều văn nhân nhã sĩ không kìm được vui mừng.



Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Chỉ sợ chúng ta không có cách nào mang đi toàn bộ, dù gì cũng phải lưu lại một chút để Tứ ca nàng dùng khi hối lộ chứ.”



Diệp Ly chớp mắt một cái, đột nhiên hiểu ra. Không chỉ Ly thành mới có đại nho mà ngay ở Tây Lăng cũng có một vị đây, hơn nữa đúng lúc bọn họ có việc muốn cầu người ta. Nếu Long Đình tiên sinh mà biết cuốn cổ tịch bản đơn lẻ lại không cho hắn thì lão gia tử chỉ sợ không gây khó dễ Tứ ca môt phen thì sẽ không chết tâm.



Diệp Ly đành phải lựa ra một chút sách mà ông ngoại và hai cậu có hứng thú để mang đi, còn lại đều giao cho Từ Thanh Bách dùng làm nước cờ đầu mời Tú Đình tiên sinh rời núi .



Thời gian trôi qua cực nhanh,đảo mắt đã qua mấy ngày, đã đến lúc Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly chuẩn bị lên đường trở về Ly thành. Ba mươi vạn đại quân và Trương Khởi Lan đều ở lại Tây lăng, đi theo Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng trở về chỉ có Phượng Chi Dao, Từ Thanh Phong, Vân Đình và ba nghìn Hắc Vân Kỵ cùng đám ám vệ Kỳ Lân.



Một ngày trước khi đi, Mặc Tu Nghiêu lấy danh nghĩa Định vương ban bố đạo chiếu lệnh đầu tiên ở Tây Lăng. Chiếu lệnh tuyên cáo đổi Hoàng thành Tây Lăng thành An Bình thành, đồng thời sắc phong Từ Thanh Bách làm tổng đốc của năm châu mười hai thành Tây Lăng, quản lý tất cả quân vụ, chính vụ cùng dân vụ ở Tây Lăng. Lại phong Trương Khởi Lan làm Trấn Tây đại tướng quân, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân đóng ở Tây Lăng, tất cả binh mã trong cảnh nội Tây Lăng đều chịu sự quản lý của Trương Khởi Lan. Chiếu lệnh vừa ban ra, mọi người đều khiếp sợ không thôi. Mặc dù trước giờ chưa từng có quan hàm tổng đốc nhưng chỉ nhìn quyền lợi Mặc Tu Nghiêu ban cho là có thể hiểu chức vụ này có quyền hạn vô cùng to lớn, chỉ cần ở trong cảnh nội Tây Lăng thì có thể nói chính là thiên hạ của Từ Thanh Bách. Mặc dù có Trương Khởi Lan trông coi quân vụ tiết chế nhưng mà cần phải biết là quân lương cũng nằm trong tay Từ Thanh Bách. Như vậy có thể nhìn ra được sự tín nhiệm của Định Vương đối với Từ gia.



Mà sâu sắc cảm thấy mình bị Mặc Tu Nghiêu đào hố một phen, Từ Thanh Bách bất đắc dĩ chống đỡ thân thể mới có thể đi lại, tự mình đem hơn trăm vạn ngân lượng Mặc Tu Nghiêu giao cho trả lại cho hắn. Bày tỏ nếu Phượng Hoài Đình tới thì chuyện tiền nong tự nhiên sẽ cho người thông hiểu đi lo liệu, bản công tử không quản được. Mặc Tu Nghiêu thấy Từ Thanh Bách không tin tưởng mình có chút không vui. Từ Thanh Bách bất đắc dĩ thở dài nói: “ Tại hạ không có đắc tội Định vương điện hạ đi? Ngươi muốn đặt ta trên đống lửa sao?”



Mặc Tu Nghiêu chỉ đành phẫn nộ thu hồi, biện giải: “Đây không phải là Bản vương tin tưởng Từ tứ công tử sao.” Nhưng trong lòng lặng lẽ thở dài, người của Từ gia sinh ra thông minh như vậy làm gì, đây không phải do hắn cảm thấy cái tên Từ Thanh Trần giảo hoạt không nhờ vả được, nói không chừng tùy thời sẽ chạy cho nên mới muốn rèn luyện Từ tứ công tử một phen sao. So với cái tên Từ Thanh Trần đa trí như yêu thì Từ Thanh Bách thông minh lại dễ gần chính là lựa chọn tốt để làm kẻ nô dịch mới phải. Định Vương đầy bụng oán khí ngược lại quên mất, nếu như Từ Thanh Bách không đủ thông minh thì hắn cần gì phải hao tâm tổn sức giữ lại?