Thịnh Thế Đích Phi

Chương 326 : Trở về Ly thành, thai song sinh

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Trong Sở kinh, Mặc gia quân vừa mới đến liền tiếp nhận nhiệm vụ thay thủ quân đã mỏi mệt không chịu nổi từ lâu của Đại Sở, đến gác trên cổng thành một lần nữa, nhìn các cờ xí đen như mực và binh sĩ áo đen đứng thẳng trong gió lạnh trên cổng thành, đại quân Bắc Cảnh cũng đành phải tạm thời hành quân lặng lẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.



Mặc Tu Nghiêu dẫn theo mọi người bước vào hoàng cung Đại Sở. Nhìn Hoàng thành vẫn to lớn như trước cũng hiện ra vài phần tiêu điều trong tuyết mỏng trước mắt này, trong đôi mắt lãnh đạm của Mặc Tu Nghiêu cũng không khỏi lướt qua một tia thương cảm nhàn nhạt, nhưng càng nhiều hơn là phức tạp khiến cho không ai có thể giải thích rõ. Vừa đi vào hoàng cung, Mặc Khiếu Vân mang theo công chúa Trân Ninh ra đón, nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu cũng cung kính tiến lên hành lễ, “Khiếu Vân bái kiến Định Vương thúc.”



Mặc Tu Nghiêu thoáng liếc qua Mặc Khiếu Vân, con trai của Mặc Cảnh Kỳ và Liễu quý phi, tất nhiên hắn không có thiện cảm gì. Có điều, ngược lại Mặc Khiếu Vân trước mắt này chênh lệch với Mặc Cảnh Kỳ hơi nhiều, nhướng mày nhìn hai người trước mắt, hỏi: “Đại trưởng công chúa ở đâu?”



Mặc Khiếu Vân cúi đầu, nói: “Hai ngày trước, Đại trưởng công chúa đã hoăng thệ (mất) rồi, chỉ là, Đại trưởng công chúa lo lắng sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí của tướng sĩ thủ thành, nên ra lệnh cho cháu giấu, không được phát tang. Lúc này, linh cữu của Đại trưởng công chúa vẫn còn đặt ở trong cung, Trưởng công chúa Chiêu Dương vẫn còn túc trực bên linh cữu.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ gật đầu, liền đi tế bái Đại trưởng công chúa.



Đại trưởng công chúa còn lớn hơn Hoa quốc công hai tuổi, trước khi mất cũng không có chịu quá nhiều tra tấn ốm đau, ngược lại cũng xem như là sống thọ và ra đi bình yên. Sau khi đến cung điện đặt tạm linh cữu của Đại trưởng công chúa tế bái, Mặc Tu Nghiêu mới lại chào hỏi với Công chúa Chiêu Dương. Công chúa Chiêu Dương mặc một bộ áo trắng, son phấn không bôi, mang trên mặt mỏi mệt và tiều tụy không cách nào che giấu được. Hai người ngồi trong trắc điện, Công chúa Chiêu Dương nhìn Mặc Tu Nghiêu vui mừng nói: “Vốn, ta còn tưởng rằng ngươi không chạy đến kịp, Sở kinh thật sự phải rơi vào trong tay Bắc Cảnh rồi. May mắn. . .”



Mặc Tu Nghiêu nói sơ sơ một chút chuyện chiến sự trong thành, kể cả chuyện Hoa quốc công hy sinh. Công chúa Chiêu Dương nghe xong, hốc mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên, thở dài một tiếng, cũng không nói lời nào.



Trong trắc điện yên tĩnh một lát, Công chúa Chiêu Dương mới hỏi: “Hai đứa bé kia, ngươi định xử lý thế nào?”



Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nhìn Công chúa Chiêu Dương. Công chúa Chiêu Dương thở dài nói: “Vốn ta cũng không thích hai đứa bé kia, đứa bé do nữ nhân họ Liễu kia, còn có Liễu gia dạy dỗ thì có thể có gì tốt? Nhưng mà, mấy ngày nay ở chung, ngược lại, hai đứa bé này không giống như cha mẹ của chúng. Nếu có thể. . . Thì cho bọn chúng một con đường sống đi. Ta biết rõ ngươi hận hoàng thất Đại Sở. . . Ta cũng từng hận…”



Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Ngài yên tâm, chỉ cần bọn chúng an phận, thì ta sẽ không động đến bọn chúng.” Công chúa Chiêu Dương thấy vẻ mặt hơi lạnh nhạt của hắn ta thì ngơ ngác một chút, rồi gật đầu nói: “Vậy cám ơn ngươi.”



Giống như cũng không phải không gặp đã lâu, nhưng dường như lại không có gì để nói nữa. Bầu không khí trong trắc điện khiến cho hai người thấy hơi mất tự nhiên, nên rất nhanh, Mặc Tu Nghiêu liền đứng dậy cáo từ đi khỏi. Nhìn theo bóng lưng đi mất của hắn ta, Công chúa Chiêu Dương khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ. Bà biết rõ cảm giác xa cách như vậy từ đâu mà đến, từ giờ trở đi. . . Hoàng cung này vẫn là họ Mặc, nhưng đã không còn là chính họ Mặc lúc trước nữa. Mà bà, vẫn còn là công chúa Đại Sở, dù cho bà có lại hận đi nữa. Chỉ có điều, may mắn, hiện tại, bà chỉ là. . . công chúa vong quốc mà thôi.



Đã có Mặc gia quân tọa trấn, nên trong Sở kinh liền dùng tốc độ nhanh nhất để náo nhiệt lên một lần nữa. Tuy hai ngày trước khắp cả thành còn máu tươi, tiếng chém giết rung trời. Dân chúng trong thành trốn trong nhà cũng nơm nớp lo sợ, thấp thỏm lo âu. Nhưng chỉ trong thời gian mấy ngày, mọi người mai táng thi thể, thanh lý đường phố, rất nhanh trong thành vắng vẻ liền có thêm nhiều phần sức sống.



Mặc Tu Nghiêu rất nhanh hạ lệnh truy phong cho tướng sĩ chết trận, chỉnh đốn chính vụ của Sở kinh lại một lần nữa. Tuy bên ngoài vẫn còn hơn mười vạn đại quân Bắc Cảnh đang vây thành, nhưng dân chúng trong thành đã khôi phục lại sinh hoạt theo quy luật vốn có. Hiện nay, trong Sở kinh không chỉ có hơn mười vạn Mặc gia quân, mà còn có rất nhiều tướng lãnh của Mặc gia quân và Đại Sở, nên tất nhiên, các dân chúng cũng không còn lo lắng gì về quân địch ở ngoài thành. Hai quân tự chỉnh đốn nửa tháng, Mặc Tu Nghiêu liền hạ lệnh một lần nữa, Mặc gia quân chia làm hai đường, một đường do Lữ Cận Hiền suất lĩnh giành trước ra khỏi thành nghênh chiến với đại quân Bắc Cảnh, căn bản không cho đối phương có cơ hội khôi phục nguyên khí rồi lại công thành lần nữa. Mà một đường khác thì do Mộ Dung Thận suất lĩnh nghênh chiến với đại quân Bắc Nhung của Gia Luật Dã.



Cùng tháng, Trường Hưng Vương Đại Sở Mặc Khiếu Vân ở lại thủ Sở kinh chiêu cáo thiên hạ: Mặc gia quân và Định Vương có ơn cứu mệnh thành Trường Hưng. Từ nay về sau, thành Trường Hưng và dân chúng trực thuộc đều quy về dưới trướng Định Vương, không còn là thần dân của Đại Sở nữa. Chiêu cáo này vừa ra, đương nhiên liền khiến cho trong lòng không ít người âm thầm hận đến hộc máu, nhưng cũng không thể tránh được. Mà trong đó, tức giận nhất, đương nhiên là là Mặc Cảnh Lê đang chiếm giữ Giang Nam. Kinh thành Đại Sở bị chính mình bỏ lại, bây giờ, Định Vương chạy từ ngàn dặm xa xôi đến cứu được, nên dân chúng kinh thành tự nguyện quy phục Định Vương, triều đình Đại Sở liền giống như kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ khó nói.



Mặc gia quân vừa mới đoạt được Sở kinh, sĩ khí đang chính thịnh. Mộ Dung Thận và hai cha con Nam hầu đang thủ Hồng Nhạn quan giáp công hai đường, bức đại quân Bắc Nhung phải lui về phía sau liên tiếp, hơn nữa, lương thảo Bắc Nhung thiếu thốn, không chịu được khổ chiến liên tục trong nhiều tháng, nên song phương chỉ phải tạm thời hưu binh ngưng chiến. Mà đại quân Bắc Cảnh, dưới tình huống phải khổ chiến liên tục trong nhiều tháng mà cũng không thu hoạch được gì, lúc này lại truyền tới tin tức tranh chấp nội bộ, vì vậy, rơi vào đường cùng, Nhậm Kỳ Ninh chỉ có thể hạ lệnh rời khỏi Tử Kinh quan, ôm hận mà về.


Từ Thanh Trần nhướng mày, cười nói: “Vương gia quả nhiên chí hướng bất phàm. Có điều. . . Tại hạ vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, chắc có lẽ, trong lòng của rất nhiều người cũng đã thắc mắc từ lâu.”



Đuôi lông mày của Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch, mỉm cười nhìn Từ Thanh Trần.



“Vương gia, chưa từng nghĩ tới đăng cơ xưng Đế sao?” Từ Thanh Trần hỏi, “Nếu lúc trước, Định Vương phủ ở trên một tấc vuông đất Tây Bắc, Vương gia khinh thường thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng hiện tại, lãnh thổ thuộc về Định Vương phủ đã kéo dài mấy ngàn dặm, vì sao Vương gia…” Quả thật, vấn đề này khiến cho rất nhiều người thắc mắc. Không chỉ có các thuộc hạ của Định Vương phủ, mà ngay cả người ngoài cũng không nhìn thấu tâm tư của Mặc Tu Nghiêu. Nếu là những người khác, có thể có một vùng lãnh thổ rộng lớn như thế, thì đã xưng Vương xưng bá từ lâu rồi. Có ai như Mặc Tu Nghiêu, một chút tự giác trong chuyện này cũng không có.



Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly, khuôn mặt tươi cười hòa ái dễ gần, nhìn Từ Thanh Trần cười nói: “Không… không có hứng thú.”



“Không có hứng thú?” Từ Thanh Trần nhíu mày, trong lòng không nhịn được liếc trắng mắt. May mà, trời sinh, tính tình của công tử Thanh Trần bình tĩnh thong dong, có độ chấp nhận cao. Chứ nếu là người khác, thí dụ như đám người Phượng Chi Dao, thì chỉ sợ sẽ nhào tới, túm lấy cổ áo của Mặc Tu Nghiêu rồi vừa dùng sức lung lay thật mạnh, vừa gào thét: “Ngươi đùa giỡn chúng ta sao?” Mà Từ Thanh Trần cũng chỉ kinh ngạc một lát, sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, được rồi, dù sao cũng không phải hắn làm Hoàng đế. Không có hứng thú thì không có hứng thú. Kỳ thật, cái gọi là đăng cơ xưng Đế cũng chỉ là nghi thức và danh hiệu mà thôi, dưới trướng Định Vương phủ, ai dám nói quyền uy của Mặc Tu Nghiêu không lớn bằng Hoàng đế? Đi cái danh chính ngôn thuận của hắn ta!



Mặc Tu Nghiêu nhìn Từ Thanh Trần, nói hơi ghét bỏ: “Nếu công tử Thanh Trần đã không còn việc gì nữa, thì hãy về trước đi. Bản vương hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Vợ chồng nhà người ta xa cách lâu ngày mới đoàn tụ, huynh ấy ở đây chặn ngang một cước lại không định đi, tính là chuyện gì?



Từ Thanh Trần lại như không thấy ánh mắt đuổi khách của đệ ấy, mỉm cười nói với Diệp Ly: “Nếu đã như vậy, thì Ly nhi, muội cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Đám nhóc Tiểu Bảo kia cứ để huynh trông cho.”



Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Ly liền chán nản. Nàng lại ném ba đứa bé trong vườn hoa mà đi mất, chẳng lẽ đang mang thai nên đầu óc cũng đãng trí luôn rồi sao? “Đại ca, đám nhóc Tiểu Bảo ở chỗ của huynh sao? Làm phiền huynh rồi…”



“Không sao, chỉ là, lúc nãy, Tiểu Bảo rất thương tâm nói với huynh rằng, Phụ Vương của nó ngay cả nhìn cũng không chịu liếc nhìn nó một cái, thì đã đi mất rồi mà thôi.” Từ Thanh Trần tươi cười như gió xuân thổi vào mặt.



Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, nói một cách thản nhiên: “Vậy thì làm phiền công tử Thanh Trần trông chừng bọn chúng một chút, dù sao, Mặc Tiểu Bảo thích cậu cả nhất, không phải sao?” Nói ra từ thích nhất, Mặc Tu Nghiêu cũng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, cảm giác thật rõ ràng chính mình đã nuôi một con bạch nhãn lang nhỏ ăn cây táo, rào cây sung. Thấy Mặc Tu Nghiêu thật sự sắp nổi bão, Từ Thanh Trần cũng không trêu chọc đệ ấy nữa, mỉm cười cáo từ.



Trong khách sảnh, Diệp Ly đánh giá Mặc Tu Nghiêu một cách đầy hiếu kỳ, muốn nói lại thôi. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, “Sao A Ly lại nhìn ta như vậy? Là phát hiện không gặp đã lâu, càng thấy vi phu tuấn mỹ bất phàm sao?”



Diệp Ly im lặng nhìn trời, “Chàng thật sự không có ý định đăng cơ làm Đế sao?”



Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, nói một cách mơ hồ không quan tâm: “Đăng cơ làm Đế có gì tốt? Cả ngày phải lo lắng có ai muốn đoạt ngôi vị Hoàng đế của mình không; thỉnh thoảng muốn chơi đùa còn bị đám Ngự Sử buộc tội mê muội mất cả ý chí; muốn giết người còn phải nghe mấy lão đầu tử lải nhải dong dài lắm điều kia nói một đống lớn đạo lý. Quan trọng nhất là. . . Bản vương không có hứng thú đi tiếp nhận mấy đứa con gái không gả được trong nhà của những lão gia hỏa kia. Chẳng lẽ A Ly thích vi phu xây một cái tam cung lục viện sao? Ừ. . . Kỳ thật cũng không phải không thể được, sau khi lên ngôi, vi phu liền hạ lệnh, sau này, Hoàng đế chỉ có thể có một mình Hoàng hậu, không thể nạp phi. Sau đó. . . Giết hết toàn bộ mấy lão gia hỏa thích can gián kia, vi phu làm Bạo quân, A Ly cảm thấy thế nào?”



Diệp Ly chỉ cảm thấy một trận vô lực, phất phất tay nói: “Chuyện đăng cơ để sau này lại nói đi.”