Thịnh Thế Đích Phi

Chương 332 : Khách quý đều tới, Thất hoàng tử phi

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Hiếm khi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu tranh thủ lúc rảnh rỗi tán gẫu trong thư phòng được một lát, thì Mặc tổng quản liền chạy vội vàng vào cửa bẩm báo, “Vương gia, Vương phi, Lê Vương đánh nhau với người ta ở Tiền viện.” Nghe vậy, trong mắt Mặc Tu Nghiêu hiện lên một tia phiền chán, cau mày nói: “Thị vệ của Định Vương phủ đều ăn cơm trắng sao? Cứ ném ra ngoài cho Bản vương, không cần nể tình!”



Mặc tổng quản do dự một chút, vẫn nói ra: “Nhưng. . . Người đánh nhau với Lê Vương là Vương phu Nam Chiếu.”



Diệp Ly đứng dậy cười nói với Mặc Tu Nghiêu: “Sao hai người kia lại đánh nhau được, người tới là khách, chúng ta nên đi xem sao đi.” Diệp Ly đã nói như vậy rồi, thì Mặc Tu Nghiêu có không vui cũng đành phải trầm mặt đi cùng với Diệp Ly đến Tiền viện.



Nơi đánh nhau nằm ngay trong sân rộng khi vừa bước vào cửa lớn của Định Vương phủ. Tiền viện của Định Vương phủ trang hoàng cực kỳ hào phóng và đơn giản, một bên là một bức tường xây làm bình phong rất lớn có hình một con rồng chín đầu đang bay lên lên không trung ngăn cách sân rộng sau cửa lớn với phía sau. Lại khiến cho người ta vừa vào cửa liền nhìn thấy một con rồng chín đầu đang bay đầy sống động, mang theo khí thế phi phàm làm cho người ta không khỏi sợ hãi. Nằm đối diện phía sau bức tường xây làm bình phong chính là đại sảnh của Định Vương Phủ. Ngoài Đại sảnh, hai bóng dáng nam tử đang đánh nhau thành một đoàn. Điểm chết người nhất chính là, bọn họ cũng không phải đang luận bàn võ công, mà đang ngươi một quyền ta một cước như những dân chúng bình thường. Không thể nhìn ra được một người là Nhiếp Chính Vương gia của Đại Sở, một người lại là Vương phu của Nam Chiếu một chút nào.



Gần đó, Công chúa An Khê, công chúa Tê Hà và Diệp Oánh đều đứng ở một bên nhìn xem. Hai thị vệ áo đen đang chắn trước mặt Công chúa An Khê, để tránh cho hai người kia không cẩn thận đánh tới trước mặt bọn họ làm bị thương Công chúa An Khê đang mang thai. Khác với vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Diệp Oánh và công chúa Tê Hà, thần sắc của Công chúa An Khê lại vô cùng bình tĩnh, giống như không chút lo lắng chồng của mình sẽ đánh thua hay bị thương. Ngược lại là công chúa Tê Hà đứng bên cạnh, nhìn thấy Phổ A không chút lưu tình nào đánh một quyền vào mặt Mặc Cảnh Lê, liền đau lòng đến nước mắt đều chảy ra, cầm lấy ống tay áo của Công chúa An Khê, nói: “Hoàng tỷ, tỷ mau kêu hắn ta dừng tay đi! Hắn ta đánh Vương gia bị thương rồi!”



Công chúa An Khê quét mắt nhìn lướt qua em gái, vươn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay đang lôi kéo ống tay áo của nàng ra, cau mày nói: “Nam tử hán bị chút vết thương thì tính là gì? Ngược lại là Tê Hà ngươi, qua nhiều năm như vậy, vốn ta tưởng rằng có lẽ ngươi đã học được không ít quy củ của Đại Sở, nhưng hôm nay xem ra lại còn không bằng lúc ở Nam Chiếu.”



Tê Hà công chúa nói một cách lo lắng: “Nhưng. . . Nhưng Hoàng tỷ…”



Công chúa An Khê nổi giận, nói: “Ngươi đã bị hoàng thất Nam Chiếu xoá tên rồi, ta không phải Hoàng tỷ của ngươi.” Với Mặc Cảnh Lê, trình độ chán ghét của Công chúa An Khê tuyệt đối không ít hơn bất luận bất luận kẻ nào. Trước kia, Mặc Cảnh Lê và Thư Mạn Lâm thông đồng cùng nhau gây cho nàng biết bao rắc rối, ngay cả em gái ruột của mình cũng hùa theo bọn họ đối nghịch với mình. Tình cảnh lúc đó gian khó nguy hiểm đến nỗi cả đời này Công chúa An Khê cũng sẽ không quên. Nếu không có Từ Thanh Trần âm thầm giúp đỡ, thì chỉ sợ chính mình đã bị những người này hại chết từ lâu rồi. Lúc này lại thấy công chúa Tê Hà lôi kéo mình vì Mặc Cảnh Lê, thì sắc mặt Công chúa An Khê lại càng khó coi hơn, sự chán ghét và căm hận Mặc Cảnh Lê trong lòng cũng càng nhiều hơn.



“Hoàng tỷ, sao tỷ có thể như vậy?” Đôi mắt công chúa Tê Hà đỏ lên tức giận trừng Công chúa An Khê, nói: “Vương vị đã là của tỷ rồi, tỷ còn có cái gì mà chưa hài lòng chứ? Vì sao tỷ cứ nhất định phải gây rắc rối cho Vương gia và muội?”



“Gây rắc rối cho ngươi?” Công chúa An Khê khinh thường cười lạnh một tiếng, “Bản vương cần gây chuyện với ngươi sao?” Cái gì gọi là Vương vị đã là của nàng rồi, từ nhỏ nàng đã được phong làm Vương Thái Nữ, cũng đã gánh vác trách nhiệm của Vương Thái Nữ. Khi Tê Hà còn đang vui chơi, thì nàng lại đang cầm kế sách trị quốc cố gắng nghiên cứu; khi Tê Hà đang muốn chết muốn sống vì Mặc Cảnh Lê, thì nàng lại đang thức trắng đêm để xử lý chính sự của Nam Chiếu. Chẳng lẽ Vương vị Nam Chiếu bây giờ là Tê Hà tặng cho nàng sao?



Thị vệ Định Vương phủ đang đứng bên cạnh bảo hộ Công chúa An Khê không nhìn được nữa, liền mở miệng nói: “Vị cô nương này, là Lê Vương gây sự với Vương phu Nam Chiếu trước đấy.”



Công chúa Tê Hà liền nghẹn lời, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu vì cách xưng hô của thị vệ. Nàng không có thân phận danh chính ngôn thuận, người khác nể mặt Mặc Cảnh Lê gọi nàng một tiếng công chúa. Nhưng người Định Vương phủ lại không cho nàng mặt mũi, chỉ gọi một tiếng cô nương. Nhưng dù cho công chúa Tê Hà có xinh đẹp động lòng người đến cỡ nào, thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng đã 25 – 26 tuổi. Tuổi này mà vẫn còn bị người ta gọi là cô nương thì cũng không phải là khen ngợi gì.



“Cho dù là như thế, thì hắn ta cũng không nên đánh Vương gia!” Công chúa Tê Hà cắn răng nói.



Hai cái thị vệ lần lượt im lặng nhìn lên trời, cái gì gọi là đánh Vương gia, hai người kia rõ ràng là đang đánh nhau được chứ, đừng nói như chỉ có mỗi mình Lê Vương bị ngược đãi vậy.
Diệp Ly đặt chén trà xuống, gật nhẹ đầu với công chúa Dung Hoa, ngậm cười hỏi: “Từ khi từ biết ở Sở kinh vào năm đó, vậy mà đã qua gần mười năm. Công chúa ở Bắc Nhung vẫn mạnh khỏe chứ?”



Công chúa Dung Hoa tươi cười đúng mực, so với lúc ở Sở kinh năm xưa lại càng nhiều thêm mấy phần đại khí thuộc về tái ngoại rồi lại không mất tôn quý của hoàng tộc Trung Nguyên, “Cám ơn Vương phi quan tâm, Bản cung ở Bắc Nhung đều rất tốt. Điện hạ cũng đối xử với ta vô cùng tốt.” Nói xong, liền ngẩng đầu cười khẽ với Gia Luật Hoằng một tiếng, Gia Luật Hoằng cũng cười lại một tiếng, thoạt nhìn quan hệ vợ chồng cũng không bởi vì Bắc Nhung xuất binh đánh Đại Sở mà đã bị ảnh hưởng quá nhiều.



“Vậy là tốt rồi.” Diệp Ly cười nói, nghiêng đầu nhìn qua cô gái che mặt bên người Gia Luật Dã, nhướng mày nói: “Thất hoàng tử, vị này chính là Thất hoàng phi sao?”



Gia Luật Dã gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là ái phi của Bản vương, Thanh Y Na.”



Diệp Ly mỉm cười nói: “Bản phi nhớ không lầm, thì Thanh Y Na trong ngôn ngữ của Bắc Nhung có nghĩa là cô gái xinh đẹp nhất. Chắc Kỳ Vương phi là một giai lệ tuyệt sắc.” Gia Luật Dã cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy, ái phi của Bản vương đúng là giai nhân tuyệt sắc thế gian khó gặp.” Nghiêng người nắm tay của Thất Vương phi, trong mắt cũng mang theo dịu dàng và sủng nịch nhàn nhạt, giống như đang muốn so ân ái với đôi vợ chồng Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu vậy. Có điều, xưa nay Gia Luật Dã tự cho mình rất cao, nên cô gái có thể làm cho hắn ta cảm phục như thế, thì chắc hẳn dung nhan tuyệt đối sẽ không xấu chỗ nào.



Diệp Ly cũng không để ý lời nói mang theo mấy phần khiêu khích rõ ràng của Gia Luật Dã, lại cười nói: “Không thể nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Thất Vương phi, ngược lại Bản phi vẫn thấy hơi tiếc nuối.”



Công chúa Dung Hoa ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng, nói: “Vương phi cũng không cần tiếc nuối, Thất Vương phi đúng là tuyệt sắc, nhưng xưa nay Đại Sở không thiếu nhất chính là tuyệt sắc. Năm đó khi Vương phi vẫn còn Sở kinh, không phải cũng đã gặp không ít tuyệt sắc sao?” Đôi mắt Diệp Ly chớp một cái, ánh mắt lại thoáng lướt qua người cô gái áo trắng, cười nói: “Công chúa nói rất đúng, những cái khác không nói, chính là tuyệt sắc Sở kinh dưới ngòi bút của công tử Minh Nguyệt năm xưa, vô luận lấy một người nào trong số đó ra cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành, chỉ đáng tiếc… Mà thôi, đại hôn của Thất hoàng tử, Bản phi và Vương gia lại không được biết, có thời gian lại không thiếu được phải tìm Thất Vương tử đòi một ly rượu mừng mới được.”



Gia Luật Hoằng cười nói: “Vương phi không cần phải lo lắng, rượu mừng còn chưa muộn, đợi đến khi Thất đệ và đệ muội đại hôn, Vương phi lại đòi cũng không muộn.” Ngụ ý chính là, Gia Luật Dã và cô gái này căn bản còn chưa đại hôn. Cô gái này cũng không được xem là Thất hoàng phi danh chính ngôn thuận.



Sớm đến như vậy, trong lòng Diệp Ly cũng đánh giá thấp thân phận của cô gái trước mắt. Mỉm cười nói theo: “Như vậy, đến lúc đó cũng phải chúc mừng Thất hoàng tử rồi. Mong rằng đến lúc đó Thất hoàng tử vui lòng thưởng cho một ly rượu mừng.”



Gia Luật Dã bình tĩnh đánh giá Diệp Ly, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Đến lúc đó chắc chắn mời Định Vương và Vương phi đại giá quang lâm. Mong rằng hai vị đừng ghét bỏ.”



Diệp Ly quay đầu mím môi cười cười với Mặc Tu Nghiêu, “Vương gia, Thất hoàng tử mời chúng ta tham gia hôn lễ của ngài ấy, Vương gia nói có đi hay không đây?”



Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Diệp Ly, ôn nhu nói: “A Ly nói đi thì đi, nói không đi thì không đi.”



Diệp Ly thoả mãn cười, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra người lụa trắng thoáng hiện lên một tia oán hận.