Thịnh Thế Đích Phi

Chương 341 : Máu nhuộm trâm vàng

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Mặc Tu Nghiêu xưa nay không thích cao giọng gào thét, nhưng có lẽ vì tính cách vốn thế nên giọng nói của hắn luôn mang theo một tia trầm tĩnh cực nhạt. Cho nên một khi hắn thật sự đến lúc giận tái mặt, cho dù tùy tùy tiện tiện một câu cũng làm cho người cảm giác được sát ý lạnh như băng ẩn chứa trong đó.



Nữ tử vốn đang đứng bên người Lôi Chấn Đình chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía nam tử tóc trắng như tuyết phía trên. Hiển nhiên không ngờ rằng Mặc Tu Nghiêu lại không chút lưu tình cự tuyệt nàng như thế. Cần phải nói, tuy truyền nhân núi Thương Mang mỗi 60 năm mới vào đời, nhưng ý nghĩa đại biểu trong đó cùng với quan hệ rắc rối phức tạp mấy trăm năm qua giữa núi Thương Mang cùng các quốc gia lại không thể không khiến cho tất cả mọi người đối đãi cẩn thận. Vốn Lôi Chấn Đình đề nghị đưa nàng lên trước mặt mọi người coi như lễ vật, cũng đã khiến trong lòng nàng có chút không vui rồi. Nhưng cũng biết Lôi Chấn Đình cũng không phải nói ngoa, nàng xác thực đã tới chậm một bước, bên người Định Vương đã có một Định Vương phi.



Tuy nàng cũng không cho rằng Định Vương phi sẽ giỏi hơn chính mình, nhưng cảm tình mười năm giữa Định Vương và Vương phi lại không phải giả dối. Một nam nhân có thể có vô số mỹ nhân, lại chỉ cần một nội trợ hiền. Dưới tình huống đã có Diệp Ly, ưu thế của nàng đã trở nên không rõ lắm rồi. Nhưng ngay cả như vậy, chính mình cam nguyện chịu thiệt với vị trí Trắc Phi, trong mắt nàng cũng đã là nhượng bộ sâu sắc rồi, lại không nghĩ rằng Mặc Tu Nghiêu rõ ràng còn cự tuyệt. Chuyện này vốn đã là một hấp dẫn mà bất luận nam tử nào cũng sẽ không cự tuyệt.



Nhưng nghĩ lại, nếu không thể cự tuyệt hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ Định Vương không phải không chịu nổi, tục tằng như tuyệt đại đa số nam tử trên thế gian sao?



“Định Vương, ngài thật sự muốn cự tuyệt ta sao?” Nữ tử áo trắng tiến lên một bước, hỏi.



Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười cười, “Bản vương không phải đang cự tuyệt ngươi, Bản vương muốn ngươi lập tức cút ngay!”



Sắc mặt nữ tử áo trắng trắng nhợt, cho dù nàng lại bình tĩnh tự tin cỡ nào, chịu nhục nhã này trước mặt quần hào thiên hạ cũng khó có thể chịu đựng được. Nhìn Mặc Tu Nghiêu đối xử lạnh nhạt ứng đối, lại nhìn về phía Diệp Ly đang ngồi ở bên cạnh hắn, nữ tử áo trắng hỏi: “Định Vương phi, ngài nói thế nào?”



Diệp Ly giương mắt, có chút nghi ngờ hỏi: ” Muốn Bản phi nói cái gì?” Nữ tử áo trắng nhìn chằm chằm vào nàng trầm giọng nói: “Vẫn nghe nói Định Vương phi tài mạo vô song, là nội trợ hiền của Định Vương. Chắc hẳn Vương phi cũng biết phải làm sao là tốt nhất đối với Định Vương, nhất định sẽ không bởi vì chuyện không cần thiết mà làm hỏng chuyện lớn của Định Vương.”



Diệp Ly nhíu mày một chút, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, ngươi thật sự muốn biết suy nghĩ của Bản phi sao?”



Nữ tử áo trắng hơi ngơ ngác một chút, gật đầu nói: “Đương nhiên.”



Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Từ góc độ của một nữ nhân mà nói, Bản phi chỉ muốn nói cho ngươi biết một chữ, lăn. Từ góc độ của một Vương phi, Bản phi cũng muốn nói với ngươi, lập tức lăn. Làm vợ, tự nhiên phải phu xướng phụ tùy, cho nên Bản phi vẫn muốn nói với ngươi, từ chỗ nào đến thì cút về chỗ đấy.”



“Nói hay lắm!” Bên kia Từ Thanh Viêm không nhịn được lớn tiếng khen.



“Ngươi…” Nữ tử áo trắng kia biến sắc, cũng không giận dữ. Ngược lại rất nhanh bình tĩnh lại, bình tĩnh thong dong nhìn Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu nói: “Xem ra hôm nay không phải là lúc nói chuyện, không bằng đợi hai vị suy nghĩ kỹ càng rồi bàn lại.” Nói xong cũng mặc kệ ánh mắt của người khác trong điện, quay người thong dong bước chậm mà đi, chỉ để lại một đám người trợn mắt há hốc mồm.



Diệp Ly nói một phen, hiển nhiên khiến cho tâm tình Mặc Tu Nghiêu thật tốt. Lôi kéo Diệp Ly ngồi trở về, lạnh lùng nhìn Lôi Chấn Đình nói: “Trấn Nam Vương, đây là lễ tiễn đưa của ngươi sao?”



Lôi Chấn Đình có chút bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Bản vương cũng không thể làm gì, dù sao chuyện đã xong xuôi rồi, Định Vương tự mình nhìn xem mà xử lý là được.” Lần này thật đúng là oan uổng Lôi Chấn Đình. Trước, mặc kệ nữ tử này rốt cuộc có tác dụng có được người thì được thiên hạ hay không. Chỉ nói thế lực âm thầm cùng với thanh danh của núi Thương Mang cũng đủ làm cho người ta thèm thuồng rồi. Cho dù đầu óc Lôi Chấn Đình lại có vấn đề cũng không có khả năng nguyện ý đưa những nhân vật này cho kẻ địch lớn nhất của mình. Nhưng ai bảo núi Thương Mang ở ngay trong phạm vi quản hạt của hắn trước mắt, với lại ai bảo hắn không thể trêu vào người của núiThương Mang đâu? Đương nhiên, trong đó cũng mấy ý nghĩ muốn nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cãi nhau trở mặt, nhưng đó chỉ là thuận tiện.




Mặc Vô Ưu đang nghĩ biện pháp nhổ cây trâm ra bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, “Định Vương thúc, ngài cứ kích thích thì nàng ta thật sự không chịu nổi nữa đấy.” Một cây trâm này của công chúa Trân Ninh tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, chỉ cần lại đâm vào bên trong một chút nữa là Liễu Quý Phi nhất định phải chết. Cho nên bọn họ cũng không dám di động nàng, chỉ có thể xử lý.



Mặc Tu Nghiêu nghiêm mặt nói: “Bản vương không phải đang nói đùa.”



Trong lòng Mặc Vô Ưu yên lặng nói: “Ta tin tưởng ngài không phải đang nói đùa, nhưng hiện tại có thể đừng chăm chú như vậy sao? Xúi giục con gái đi giết mẹ ruột thật sự ổn sao?”



“Được rồi.” Diệp Ly lườm Mặc Tu Nghiêu một cái khiến cho hắn câm miệng, quay đầu hỏi: “Vô Ưu, rất khó sao?”



Mặc Vô Ưu do dự một chút, nói: “Không khó. Nhưng mà…”



“Có chuyện nói thẳng.” Mặc Tu Nghiêu không vui nói. Đêm hôm khuya khoắt không thể trở về ôm con gái bảo bối một cái sau đó ôm A Ly nghỉ ngơi khiến cho hắn vô cùng không vui. Nếu không phải thấy Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh còn có tác dụng, hắn đã trực tiếp cho người tìm một chỗ ném nữ nhân này đi là được. Tại Ly thành Gia Luật Dã chắc hẳn không có bản lãnh lớn như vậy tìm được nàng.



Mặc Vô Ưu nhìn nhìn công chúa Trân Ninh và Mặc Khiếu Vân nhíu mày nói: “Vết thương kia có chút không đúng chỗ, mặt khác. . . Vị này hình như nửa năm trước vừa mới sinh non. Nếu không cẩn thận, về sau ước chừng cũng không thể sinh dục.” Nếu đây là hoàng tử phi tương lai của Bắc Nhung, có thể sinh dục hay không đại khái cũng là một chuyện vô cùng quan trọng. Trầm Dương nhướn mày, nhìn Mặc Vô Ưu nói: “Đồ đệ, y thuật của con còn cần rèn luyện ah.”



“Ách? Xin sư phó chỉ giáo.” Nghe thấy sư phó nói như thế, Mặc Vô Ưu cho là mình xem bệnh sai rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút ảo não.



Trầm Dương nói: “Nữ nhân này ở đâu là nửa năm trước từng sinh non? Hai năm gần đây ít nhất nàng ta sinh non ba lượt. Yên tâm nhổ đi, cái loại này nhất định sẽ không còn gì rồi, con không cần thay nàng để ý. Cho dù không có lần tổn thương này, nàng ta cũng cứ như vậy thôi.” Nhìn Liễu Quý Phi, thần sắc trên mặt Trầm Dương tràn đầy chán ghét. Ông cũng biết thân phận Liễu Quý Phi, nhưng điều này không đủ khiến cho Trầm Dương chán ghét nàng. Nhưng tự tay giết chết đứa con chưa sinh ra của mình, vậy thì không ở trong phạm vi Trầm Dương dễ dàng tha thứ rồi. Y thuật của Trầm Dương có thể nói là độc bộ hiện nay, ngay cả Liễu Quý Phi dùng dạng thuốc sẩy thai gì cũng có thể suy tính ra. Dùng như vậy không tổn thương bản thân, thậm chí còn có một chút thuốc sảy thai có công hiệu đặc thù chỉ có thể là chính bản thân phụ nữ có thai tự dùng.



“Trầm tiên sinh, ngài nói bà ta…” Mặc Khiếu Vân trừng nữ nhân trên mặt đất, thủy chung không hỏi ra miệng được.



“Cô ta dùng tán hương đan, hơn nữa không chỉ một lần.”



Sắc mặt Mặc Khiếu Vân lập tức trở nên phức tạp khó phân biệt. Công chúa Trân Ninh là con gái, không biết kia là vật gì, nhưng Mặc Khiếu Vân thuở nhỏ được Liễu gia dạy bảo, rất nhiều việc ngấm ngầm xấu xa Liễu thừa tướng cũng không dối gạt hắn. Tán hương đan kia nói là thuốc sẩy thai, không bằng nói là một loại thánh phẩm dưỡng nhan. Không biết là ai phát hiện thứ này sử dụng trong thời gian mang thai càng có hiệu quả. Nữ nhân một khi mang thai dung mạo tất nhiên sẽ không bằng ngày xưa, Linh Dược như vậy hiển nhiên là khiến cho người ta chạy theo như vịt. Nhưng rất nhanh lại có người phát hiện, nữ nhân trong lúc mang thai dùng qua thuốc này đều không ngoại lệ sẽ sinh non, dùng ít một chút cũng sẽ sinh ra thai chết. Nhưng công hiệu dưỡng nhan kia còn hơn lúc bình thường gấp 10 lần. Thậm chí có không ít nữ tử vì mỹ mạo không để ý đứa trẻ trong bụng mình, thuốc này qua thời gian dần dần biến thành thuốc cấm.



Một nữ nhân đang chịu tang, trong vòng hai năm sinh non ba lượt cũng đều do mình gây nên. Mặc Khiếu Vân thật sự không rõ vị mẫu phi luôn cao cao tại thượng lúc trước của mình rốt cuộc là đang làm gì. Nhưng nhìn thấy dung nhan tinh xảo xinh đẹp kia, Mặc Khiếu Vân đột nhiên vọt tới ngoài cửa nôn mửa liên tục.



Tuy công chúa Trân Ninh không biết nội tình ở trong đó, nhưng chỉ chuyện Liễu Quý Phi mang thai sẩy thai cũng đã cho nàng đầy đủ đả kích. Kinh ngạc đi đến bên người Liễu Quý Phi, từ trên cao nhìn xuống nữ tử tuyệt mỹ trên mặt đất, công chúa Trân Ninh chỉ cảm thấy oán độc trong lòng phảng phất như vỡ đê mãnh liệt tràn ra, “Tiện nhân!”