Thịnh Thế Đích Phi

Chương 346 : Bảo vật trấn quốc

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Nghe sư phó nói xong, Đông Phương U không khỏi sững sờ, các đời truyền nhân núi Thương Mang xác thực đều không có liên quan gì cùng Định Vương phủ. Nhưng lúc đó nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là vô duyên cùng Định Vương phủ. Dù sao, người núi Thương Mang muốn phụ tá chính là đế vương, mà Định Vương phủ vốn không thể nào ra tiên Đế Vương đấy. Cũng chính bởi vì như thế, mới khiến cho nàng càng thêm để ý Định Vương phủ. Nếu như nàng có thể làm được chuyện mà các đời tiền bối đều không làm được, sư phó nhất định sẽ hết sức cao hứng, mà mình cũng sẽ trở thành truyền nhân lợi hại nhất trong lịch sử núi Thương Mang.



Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, chuyện đầu tiên sư phó làm khi nhìn thấy nàng là hung hăng cho nàng một bạt tai.



“Sư phó…” Bụm lấy đôi má đỏ lên một mảng lớn, Đông Phương U ủy khuất nhìn nữ tử trung niên.



Nữ tử trung niên đúng là chủ nhân núi Thương Mang hiện nay, đồng thời cũng là sư phó của Đông Phương U. Nhìn đứa trẻ một tay mình nuôi lớn hai mắt đẫm lệ sương mù đang nhìn mình, trong lòng chủ nhân núi Thương Mang cũng không dễ chịu. Đông Phương U là đệ tử có thiên phú tốt nhất mà bà từng gặp, bí thuật võ công cùng tài nghệ của nàng thậm chí còn ưu tú hơn mình khi còn trẻ. Bà vẫn luôn kiêu ngạo vì đồ nhi của mình. Nhưng bà cũng không biết rốt cuộc sai ở đâu, rõ ràng đã tận tâm dạy bảo từng mưu lược và thủ đoạn nàng có thể học tập, nhưng đồ nhi này lại giống như trời sinh không thông suốt, cách xử sự làm người, nhân tình vãng lai, thậm chí sự nắm chắc đối với lòng người đều ngây thơ buồn cười. Ở phương diện này, ngay cả một đứa trẻ vẩy nước quét nhà trước núi Thương Mang nàng cũng không bằng.



Đợi đến lúc bà phát hiện những…thiếu sót này cũng đã chậm, tính cách Đông Phương U đã thành hình. Một nữ tử thông minh mỹ lệ, từ nhỏ đến lớn được người nâng trong tay sủng ái, không nhận được một chút cản trở cùng với lịch lãm rèn luyện, khiến Đông Phương U căn bản không hiểu chút đạo lí đối nhân xử thế nào. Thế gian này, nói cho cùng vẫn là người với người tạo thành. Nếu như ngay cả lòng người cũng không hiểu, dù học thức phong phú cỡ nào thì có thể làm được gì?



Giống như lúc này đây, Đông Phương U chỉ nghe được đôi câu vài lời của mình cùng trưởng lão khi đau đầu, liền đơn thuần cho rằng Mặc Tu Nghiêu là lựa chọn thích hợp nhất để truyền nhân núi Thương Mang phụ tá, lại chưa từng nghĩ qua một chút Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc là dạng người gì, có thể bị nàng khống chế hay không. Đợi đến lúc nàng nhận được tin tức vội vàng đuổi tới Ly thành, Đông Phương U đã sớm khiến cho dư luận xôn xao ở Ly thành, cơ hồ người khắp thiên hạ cũng đã biết núi Thương Mang chọn Định Vương với tư cách đối tượng phụ tá. Hôm nay, núi Thương Mang cũng đành đâm lao phải theo lao rồi.



Nhìn bộ dáng ngây thơ lại ủy khuất của ái đồ một tay nuôi lớn từ nhỏ, nữ tử trung niên bất đắc dĩ nhẹ nhàng hít sâu, cúi người kéo nàng lên. Đông Phương U cũng biết lúc này đây sư phó thật sự nổi giận rồi, đứng dậy có chút thấp thỏm không yên kêu một tiếng sư phó.



Nữ tử trung niên lôi kéo nàng qua một bên ngồi xuống, nhìn hai mắt ửng đỏ của nàng nhẹ giọng hỏi: “Một người xuống núi lâu như vậy, còn có chịu uất ức gì không?”



Đông Phương U khẽ cắn khóe môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Những ngày này, uất ức nàng phải chịu tại Định Vương phủ còn nhiều hơn so với uất ức nàng chịu hơn mười năm cộng lại đời này. Trước kia nàng còn có thể vì động viên chính mình nói tất cả đều là vì núi Thương Mang, nhưng vừa vặn một cái bạt tai kia của sư phó bao nhiêu cũng làm cho nàng hiểu hành động của mình khi trước có thể là sai rồi.



Nữ tử trung niên bất đắc dĩ nói: “Là sư phó không tốt, sư phó không dạy con cho tốt.”



“Không…” Đông Phương U lắc đầu liên tục nói: “Là đồ nhi không tốt, là đồ nhi xúc động làm việc, làm cho sư phó quan tâm.” Bất kể như thế nào, Đông Phương U đối với sư phụ nuôi lớn mình từ nhỏ vẫn vô cùng tôn trọng. Thấy sư phó tự trách như thế, vội vàng lắc đầu nói.



Nữ tử trung niên vỗ vỗ lưng của nàng nói khẽ: “Tốt rồi, đem chuyện trong những ngày này nói cho sư phó nghe một chút. Sư phó sẽ nghĩ cách.” Từ sau khi phát hiện không cách nào thay đổi tính cách của Đông Phương U, núi Thương Mang cũng đã nghĩ đến biện pháp xoay sở. Vốn không định để Đông Phương U một mình xuống núi lịch luyện, chỉ là không nghĩ tới Đông Phương U lại có thể tự mình tiên trảm hậu tấu. Mặc dù tình huống bây giờ có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải không thể giải quyết.



Lúc này Đông Phương U mới chậm rãi đem chuyện sau khi xuống núi cẩn thận nói một lần. Tuy nàng không thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng một thân võ công cùng mọi người núi Thương Mang hơn mười năm dốc lòng dạy bảo cũng không phải giả dối. Cho nên sau khi xuống núi, Đông Phương U cũng không chịu khổ, nàng trực tiếp tìm tới Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình. Sau khi Lôi Chấn Đình xác định ý nghĩ và thân phận của nàng, chuyện còn lại đều một tay ôm đồm rồi, nàng chỉ cần một cơ hội thích hợp xuất hiện trước mặt Định Vương là được. Ngược lại, sau khi gặp Định Vương mới chịu không ít uất ức cùng khổ sở.



Con người đều ích kỷ, tuy con nhà mình sai, nhưng sau khi nghe được cự tuyệt cùng với trào phúng không chút lưu tình của Định Vương phủ đối với Đông Phương U, nữ tử trung niên vẫn không thể tránh khỏi nổi giận. Dung nhan vẫn còn xinh đẹp thùy mị phảng phất rét lạnh nhưlập tức kết một tầng băng, “Hay! Hay cho một Định Vương phủ. . . Vậy mà dám xem thường núi Thương Mang ta sao?”




Mặc Tu Nghiêu thoả mãn cầm tuyết lũ y đến trước mặt Diệp Ly cười nói: “A Ly, nàng xem có thích hay không? Lát nữa ta để cho người sửa chữa một chút, làm thành một kiện quần áo mới xinh đẹp cho A Ly thử lại lần nữa?” Kỳ thật trong mấy bảo vật này, thứ hắn coi trọng nhất chính là bộ quần áo đối với người bình thường không có tác dụng gì này. Về phần những thứ khác, tuy lúc Từ Thanh Trần muốn Phượng Hoàng Cầm, hắn cắn chết không chịu cho, đó cũng chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi.



Diệp Ly cũng biết tâm ý của Mặc Tu Nghiêu, mỉm cười gật đầu nói: “Rất tốt, không cần sửa lại cũng rất không tồi.”



Hai đầu lông mày Mặc Tu Nghiêu càng nhiều thêm vài phần sung sướng, cười nói: “A Ly thích là tốt rồi.”



Hai thứ còn lại Trấn Quốc ấn cùng kiếm Phần Diệt cũng không hề ngoài ý muốn đều là đồ thật. Kỳ thật Mặc Cảnh Lê từ nhỏ đến lớn cùng Mặc Tu Nghiêu từng qua lại vô số lần, thật sự không có dũng khí cầm đồ dỏm đến lừa gạt hắn. Chỉ là cuối cùng kiếm Phần Diệt bị Từ Thanh Trần dùng lý do sát khí quá nặng lấy về nghiên cứu một chút ôm đi cùng Phượng Hoàng Cầm. Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, lấy tu vi võ công của hắn hiện tại tự nhiên không cần phải dùng cái gì thần binh lợi khí. Cuối cùng, Định Vương gia hao tâm tổn trí xảo trá Mặc Cảnh Lê một phen, chính mình chỉ lấy được một Trấn Quốc ấn. Không chút để ý vuốt vuốt Trấn Quốc ấn không xê xích bao nhiêu với ngọc tỷ trong tay, Mặc Tu Nghiêu trái xem phải xem cũng không nhìn ra giá trị của vật ấy. Liền có chút hết hứng thú ném cho Từ Thanh Viêm đứng một bên nhìn chằm chằm. Từ Thanh Viêm hoan hô bưng lấy Trấn Quốc ấn lật qua lật lại xem, yêu thích không buông tay.



Khóe mắt Mặc Cảnh Lê xem xét, bảo bối trong tay những…tên hỗn đản này đều là của hắn a! Cứ lật qua lật lại nghiên cứu ngay trước mặt nguyên chủ nhân là hắn như vậy thật sự rất tốt sao?



“Mặc Tu Nghiêu, đồ ta muốn!” Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói.



Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, một đồ vật xinh xắn bay về phía mặt Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê đưa tay tiếp được chỉ cảm thấy hổ khẩu (*huyệt vị giữa ngón trỏ và ngón cái) tê rần. Trong lòng âm thầm khiếp sợ tu vi của Mặc Tu Nghiêu tinh xảo, đồng thời cũng nắm chặt bình sứ trong tay, mở ra ngửi xác định giống đồ mà Diệp Nguyệt cho hắn mới ngầm nhẹ nhàng thở ra. Mặc Tu Nghiêu liếc hắn nói: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, Bản vương chẳng cần cho ngươi thuốc giả. Ngươi con cháu đầy đàn hay đoạn tử tuyệt tôn không liên quan gì đến Bản vương.”



Mặc Cảnh Lê cắn răng, lại không thể không thừa nhận Mặc Tu Nghiêu nói rất đúng.



Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn chậm rì rì mà nói: “Ngươi hận Bản vương như vậy thật sự là không có đạo lý ah, độc cũng không phải Bản vương hạ, con của ngươi cũng không phải Bản vương giấu đi, mà ngay cả thuốc giải này cũng không phải Bản vương đoạt đến. Bản Vương đúng lúc có, thuận tay kiếm về một số đồ chẳng lẽ có cái gì không đúng sao ? Có phải ngươi trông cậy Bản vương cứu tế cả thiên hạ, thi ân không cần báo đáp?”



Mặc Cảnh Lê theo dõi hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện lần này, Bản vương nhớ kỹ.”



“Tùy ý.” Mặc Tu Nghiêu lại cười nói. Dù sao có chuyện lần này hay không, Mặc Cảnh Lê vẫn hận hắn. Vậy thì làm gì cần câu nệ không đâu? Đồ có thể lấy được tự nhiên phải lấy nhiều hơn, dù sao ở trong tay Mặc Cảnh Lê cũng là lãng phí.



Từ Thanh Viêm vuốt vuốt Trấn Quốc ấn, ngẩng đầu lên đáng thương liếc nhìn Mặc Cảnh Lê. Rất muốn nói với hắn, Lê Vương ngươi vẫn nên đi nhanh đi, tránh cho thua lỗ nhiều bảo bối như vậy còn bị tức giận đến thổ huyết.



Không cần hắn nói, Mặc Cảnh Lê bao nhiêu năm bị người nào đó chà đạp đã sớm có tâm đắc. Hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu, phẩy tay áo bỏ đi.