Thịnh Thế Đích Phi

Chương 350 : Chào từ biệt

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


“Vì A Ly, Bản vương vĩnh viễn không hối hận.” Mặc Tu Nghiêu đứng tại sau lưng Diệp Ly, từ trên cao nhìn nhìn xuống Mặc Cảnh Lê.



Nghe Mặc Tu Nghiêu nói xong, sắc mặt Mặc Cảnh Lê đã lúng túng lại càng thêm âm trầm. Lạnh lùng cười nói: “Thật sao?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày rồi nói: “Đương nhiên. Bản vương cũng không phải là loại có mắt không tròng như ai kia.” Lười biếng ngồi cạnh Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu cũng không đi quản Mặc Cảnh Lê khó coi, có chút không vui nhìn qua Diệp Ly nói: ” Sao A Ly lại nói chuyện một mình với hắn ở chỗ này?”



Diệp Ly nhướng mày, giống như cười mà không phải cười nhìn qua hỏi hắn: “Chẳng lẽ thiếp thân không thể một mình nói chuyện với người khác?”



Mặc Tu Nghiêu vội vàng cười làm lành nói: “Làm sao lại như vậy? A Ly chịu nói chuyện với người khác, đó là vinh hạnh của bọn hắn. Nhưng có người ý xấu đầy mình, A Ly không thể không đề phòng.”



Diệp Ly mỉm cười không nói, nhàn nhạt nhìn xem hắn mỉm cười. Luận ý xấu đầy mình, trong thiên hạ có mấy người bằng Định Vương gia. Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý ánh mắt trêu chọc của Diệp Ly, quay đầu dựa vào Diệp Ly hỏi: “Lê Vương còn có lời gì muốn nói?” Cho dù Mặc Cảnh Lê vẫn còn nói ra suy nghĩ của mình, hiện tại cũng bị Mặc Tu Nghiêu tức giận đến mức quên gần hết rồi. Khẽ hừ một tiếng đứng lên nói: “Bản vương tới đón Oánh nhi về dịch quán.”



“Thì ra là thế.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Thế Lê Vương tự tiện. Đúng rồi. . . Lê Vương, thánh nhân nói không thể vứt bỏ người vợ tào khang*(người vợ cả cùng đồng cam cộng khổ với chồng lúc khó khăn nên không thể vứt bỏ được) tuy Lê Vương phi không tính là vợ tào khang, nhưng tốt xấu cũng đã theo Lê Vương nhiều năm như vậy. Hiện nay Lê Vương không chút do dự vì cô nương núi Thương Mang mà biếm vợ làm thiếp, điều này sẽ lại để cho người trong thiên hạ cảm thấy Lê Vương ngại bần yêu phú đấy. Đối với thanh danh Lê Vương cũng không tốt.”



Mặc Cảnh Lê cắn răng, “Định Vương quá lo lắng, Bản vương không có ý tứ này.”



Mặc Tu Nghiêu lơ đễnh nhíu mày, hiển nhiên không tin Mặc Cảnh Lê nói. Mặc Cảnh Lê cũng không có tâm trạng giải thích, trầm mặt xoay người rời đi rồi.



Nhìn bóng lưng Mặc Cảnh Lê đi xa, Diệp Ly mỉm cười ngó Mặc Tu Nghiêu nói: “Vương gia đến vô cùng đúng lúc.” Mặc Tu Nghiêu tươi cười chân thành mà nói: “Bản vương biết rõ A Ly cũng không muốn nói chuyện với Mặc Cảnh Lê.” Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn lên trời, nàng không có khoa trương hắn, được chứ?



“A Ly, nàng nghĩ cơ hội Mặc Cảnh Lê cưới Đông Phương U có lớn không?” Mặc Tu Nghiêu hơi tò mò hỏi.



Đôi mày thanh tú Diệp Ly cau lại, nói: “Nếu như Mặc Cảnh Lê không dùng thủ đoạn vớ vẩn gì có lẽ cơ hội không lớn.” Đông Phương U không thông minh, nhưng Đông Phương Huệ lại không phải người dễ đối phó. Có Đông Phương Huệ ở bên giám sát, chỉ sợ Mặc Cảnh Lê chưa chắc đã được như nguyện. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Vừa mới Đông Phương Huệ phái người đến đây truyền lời, hôn sự Đông Phương U có thể coi như chưa từng xảy ra. Núi Thương Mang vẫn nguyện ý tương trợ Định Vương phủ như cũ.”



“Chàng cự tuyệt?” Diệp Ly không hề hoài nghi mà hỏi.



“Đương nhiên là cự tuyệt.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Bản vương và Định Vương phủ muốn tương lai như thế nào, cũng không có ý định để núi Thương Mang can thiệp.” Có lẽ Đông Phương Huệ thông minh, nhưng cùng là đại gia có mấy trăm năm nội tình, núi Thương Mang khác Từ gia. Có lẽ thế lực Từ gia không bằng núi Thương Mang, nhưng người Từ gia lại càng tiếp cận cái thế gian này. Mấy trăm năm qua từng chút một dung nhập trong lòng dân chúng thiên hạ, bởi vì cái gọi là nhuận vật vô thanh*(Tiềm vũ bất ngữ, Nhuận vật vô thanh, Trích thủy lực bạc, Cửu dĩ xuyên thạch: Đại loại chỉ một thứ vô hình, êm ái như nước nhìn không thấy sờ không ra, mưa dầm thấm lâu nước chảy đá mòn.). Lúc Từ gia bị diệt, trên sử sách cũng vĩnh viễn đều lưu lại bóng dáng của bọn hắn. Mà núi Thương Mang lại đặt mình ở vị trí quá mức siêu phàm thoát tục. Mỗi một lần xuất hiện gần như luôn khiếp sợ thiên hạ, cũng làm cho mình bịt kín một tầng thần bí khiến mọi người ngước nhìn. Nhưng chính vì các nàng quá mức thoát ly thế gian, sớm đã thành thói quen cảm giác cao cao tại thượng. Kể cả thông minh như Đông Phương Huệ, cũng đặt mình cao hơn vị trí mọi người trong thế gian.



“Đông Phương Huệ sẽ rất tức giận.” Đông Phương Huệ rất có tâm kế cũng rất thông minh, nhưng vừa ra đời đã là truyền nhân núi Thương Mang, hơn nữa làm chủ nhân núi Thương Mang vài chục năm, kỳ thật bà ta càng không thể dễ dàng tha thứ người khác cự tuyệt cùng với trái lời.



“Tức giận thì sao nào?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày.



Diệp Ly cười một tiếng, “Đúng vậy, tức giận thì sao nào?” Định Vương phủ chưa bao giờ e ngại địch nhân cường đại.



Vừa mới treo tấm biển Đông Phương phủ lên, Đông Phương Huệ vẫy lui người rồi sắc mặt bắt đầu lạnh như băng. Đông Phương U đứng trước mặt bà, có chút lo lắng mà nói: “Sư phụ, Định Vương. . .” Đông Phương Huệ chậm rãi nói: “Định Vương cự tuyệt.” Đông Phương U khẽ giật mình, ngưng lông mày nói: “Nếu là vì nguyên nhân trước kia của đồ nhi, hiện tại. . . Chúng ta đã không cần chuyện cầu hôn nữa rồi. Tại sao bọn họ còn không đáp ứng?”




Liễu Quý Phi biến sắc, cứng họng nói: “Bọn hắn đâm thương ta chẳng lẽ không cho ta xử trí sao?”



Sắc mặt Diệp Ly bình thản, thản nhiên nói: “Đâm bị thương? Bản phi tưởng rằng cô nương ngươi ý đồ ám sát Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh mới bị ngộ thương đấy. Đã cô nương nói như vậy, Thất hoàng tử, Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh cũng cần Bản phi cho bọn hắn một câu trả lời thỏa đáng. Xin mời ngươi để Thanh Hi na cô nương ở lại.”



“Ngươi dám! Ta là Thất hoàng phi Bắc Nhung!” Liễu Quý Phi lạnh lùng nói.



Gia Luật Dã nhíu mày, nhìn xem Diệp Ly nói: “Vương phi, cái này sợ không thích hợp.” Cũng không phải hắn không nỡ Liễu Quý Phi, chỉ có điều ở chỗ Bắc Nhung Vương còn cần Liễu Quý Phi thay hắn nói chuyện mà thôi. Hơn nữa, bên ngoài Liễu Quý Phi cũng là Vương phi tương lai của hắn, nếu cứ lưu tại Ly Thành như vậy thì hắn cũng mất mặt.



Gia Luật Hoằng đột nhiên mở miệng cười nói: ” Bản Thái Tử còn nhớ rõ Thất đệ muội đã qua đời mấy năm trước rồi mà, Thất đệ lại tục cưới lúc nào thế? Ah, đúng rồi, phụ vương nói lần này trở lại Bắc Nhung sẽvì Thất đệ tổ chức đại hôn nghi thức.” Vốn Thất hoàng tử phi cũng là con gái đại bộ lạc Bắc Nhung, mấy năm trước bị bệnh chết. Gia Luật Dã cũng không có tái giá Đại phi, ngược lại thật không ngờ lại có thể tạo ra một nữ nhân như vậy. Gia Luật Hoằng cũng bị Liễu Quý Phi ở trước mặt Bắc Nhung Vương nếm không ít thiệt thòi. Nếu Định Vương phi muốn lưu nàng ta lại, đương nhiên Gia Luật Hoằng vui mừng hỗ trợ.



Sắc mặt Gia Luật Dã âm trầm, nhìn xem Liễu Quý Phi đồng thời trong lòng đã ở lắc lư bất định. Hiện nay đại quân Bắc Nhung và Mặc gia quân đang giằng co, Liễu Quý Phi cũng coi như không tác dụng nữa rồi, tác dụng duy nhất chính là lực ảnh hưởng của nàng với Bắc Nhung Vương. Nhưng chính như Gia Luật Hoằng đã nói, một khi trở lại Bắc Nhung phụ vương rất có thể sẽ thay hắn xử lý hôn lễ, hắn có thể chưa từng có nghĩ tới thật sự muốn cưới Liễu Quý Phi làm Đại phi, nếu làm thứ phi thị thiếp thì hắn cũng không muốn. Mang Liễu Quý Phi về hay nhân cơ hội thoát khỏi nàng? Đây là một vấn đề.



Thấy trên mặt Gia Luật Dã hiện lên suy nghĩ sâu xa, trong lòng Liễu Quý Phi không khỏi hoảng hốt. Nếu là bị ở lại Ly Thành thì bản thân mình sắp sửa gặp phải cái gì, Liễu Quý Phi rất rõ ràng, trong lòng không khỏi âm thầm hối hận vừa rồi xúc động. Trong hai năm qua nàng chịu không ít tổn thương, nhưng lúc này đây không chỉ trước mặt Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mất hết mặt, càng quan trọng hơn là người hại nàng lại là con gái ruột của nàng. Điều này làm sao nàng nuốt trôi cơn tức này được, cho nên mới mở miệng yêu cầu Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mang công chúa Trân Ninh và Mặc Khiếu Vân. Lại không nghĩ rằng vậy mà sẽ bồi mình vào.



Chống lại ánh mắt mỉm cười lạnh nhạt Diệp Ly, trong lòng Liễu Quý Phi đột nhiên lạnh lẽo. Còn nhìn thấy hình như Mặc Tu Nghiêu tỏ vẻ không có chút nào ngoài ý muốn, Liễu Quý Phi đã hiểu, từ vừa mới bắt đầu Mặc Tu Nghiêu và cùng Diệp Ly đã định bắt mình ở lại, vô luận mình mở miệng đòi người hay không.



“Không, ta không ở lại Ly Thành!” Liễu Quý Phi quả quyết nói: “Ta phải về Bắc Nhung, Gia Luật Dã, dẫn ta đi!”



Nếu như giọng điệu của nàng ta không phải ép buộc mà nói…, có lẽ Gia Luật Dã còn xem xét. Liễu Quý Phi còn chưa nói xong thì sắc mặt Gia Luật Dã lạnh lẽo, hất tay nàng ta ra rồi nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu: “Nếu như nàng ta bị thương Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh thì giao cho Định Vương cùng Vương phi xử trí.”



“Không! Gia Luật Dã, ngươi không thể đối với ta như vậy! Ngươi đừng quên rồi, nếu không có ta. . .”



Da Luật Dã cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi định muốn nói cho Định Vương và Định Vương phi, ngươi phản quốc như thế nào sao? Đúng, chính vì có ngươi hỗ trợ nên Bản vương mới dễ dàng đánh hạ biên quan Đại Sở cùng với mấy tòa thành trì đấy. Thì tính sao?” Trào phúng quét vẻ mặt hoảng sợ Liễu Quý Phi, cảm giác rằng mình đã làm quyết định đúng đắn. Hắn là Thất vương tử Bắc Nhung tôn quý, sao có thể vì nữ nhân này để cho các quý tộc Bắc Nhung chế giễu?



“Định Vương, Định Vương phi, cáo từ.” Không có nhìn Liễu Quý Phi, Gia Luật Dã không chút do dự xoay người mà đi.



Gia Luật Hoằng chắp tay với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu rồi cũng cùng đi theo rồi, công chúa Dung Hoa đi theo sau lưng Gia Luật Hoằng, cười cười với Diệp Ly, lúc đi đến bên người Liễu Quý Phi ngừng một chút, thấp giọng nói: “Liễu Quý Phi, chắc rằng chúng ta về sau sẽ không gặp lại rồi. Ngươi yên tâm, Định Vương và Định Vương phi nhất định sẽ chiêu đãi ngươi phản quốc này thật tốt đấy. . . Tiện nhân.”



“Không. . . Đừng, dẫn ta cùng đi!” Liễu Quý Phi hoảng sợ kêu lên.



Công chúa Dung Hoa cười lạnh một tiếng, bỏ tay ra Liễu Quý Phi bước ra đại môn.