Thịnh Thế Đích Phi

Chương 360 : Ắc Cảnh binh bại,cái chết của Nhậm Kỳ Ninh

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Nếu đã đáp ứng khiêu chiến của Hách Lan công chúa , Hà Túc cũng không dài dòng trực tiếp đứng dậy đi tới giữa bãi đất trống. Hách Lan công chúa thấy hắn sảng khoái như vậy cũng rất cao hứng cùng đi theo .



Hà Túc chắp tay nói: “Công chúa, điểm đến là dừng.”



Hách Lan công chúa đáp lại hắn chính là một cái roi da bén nhọn , “Người Trung Nguyên các ngươi nói nhảm thật nhiều!” Nhuyễn tiên thật dài không chút lưu tình vung tới Hà Túc. Hà Túc xuất thân từ ám vệ, thân là đứng đầu tứ đại ám vệ bên cạnh Diệp Ly , lại là nhóm đầu tiên Diệp Ly tự mình huấn luyện ra còn có gần mười năm sống trong quân lữ , như vậy lịch luyện ra thân thủ nếu bị Hách Lan công chúa vung trúng rồi thì Hà Túc cũng không cần mang binh đánh giặc có thể trực tiếp tá giáp quy điền đi.



Hà Túc ngay cả binh khí cũng không có nhúc nhích, tùy ý tránh qua công kịch ác liệt của Hách Lan công chúa. Hách Lan công chúa cũng có chút ngoài ý muốn, mặc dù nàng không có tự đại cho là mình có thể đánh qua được tướng lãnh thủ hạ đắc lực của Diệp Ly , nhưng đối phương không nhúc nhích chút nào mà tránh được một roi của nàng, hiển nhiên cũng không nằm trong dự đoán của nàng. Hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Quả nhiên lợi hại, đấu lại. Bản cô nương xem ngươi tránh thoát như thế nào!”



Hách Lan công chúa cũng không dò xét, trường tiên trong tay như rắn độc đầy trời lao về phía HàTúc. Hà Túc lui về sau một bước, tay không liền tới tránh được roi của Hách Lan công chúa . Hai người ở giữa sân lần lượt ngươi tới ta đi động thủ. Trong nháy mắt đã qua năm sáu chục chiêu, Hà Túc cảm thấy nể mặt vị này công chúa như vậy là đủ rồi. Hừ nhẹ một tiếng, không nhìn thẳng vào bóng cây tiên của Hách Lan công chúa , vững vàng bắt được một đầu của trường tiên. Mỉm cười, trường tiên rời tay của Hách Lan công chúa đã bị Hà Túc thu vào.



Tại chỗ mọi người cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi. Hà Túc thu hồi trường tiên đi tới trước mặt của Hách Lan công chúa, nói: “Đa tạ, roi của công chúa .”



Hách Lan công chúa trên dưới đánh giá hắn mấy lần, ” Tướng quân Mặc gia quân quả nhiên lợi hại, Hách Lan phục .” Nhận lấy roi cũng không dây dưa nữa, trở lại bên cạnh Diệp Ly ngồi xuống.



Tướng lĩnh Bắc Cảnh các đang xem cuộc chiến cũng nhìn ra được Hà Túc nương tay, một mặt bội phục công phu của Hà Túc, ý chí chiến đấu càng sâu . Người thanh niên kia lúc trước hướng Diệp Ly thỉnh cầu, liền đứng lên trước khiêu chiến Hà Túc. Cùng cô gái đánh rất bất tiện, cùng nam nhân đánh thì không còn có cái gì canh chừng nữa. Hà Túc cũng rất dứt khoát đón nhận khiêu chiến của hắn. Hai người ở giữa sân trống bắt đầu động tay .



Người Bắc Cảnh mặc dù không tu nội công, nhưng ngoại công cùng với thân thể mạnh mẽ hơn người Trung Nguyên. Hà Túc cũng hăng hái, dứt khoát cũng không cần nội công chỉ dựa vào một chút võ công chiêu thức trong quân thường dùng nhất cùng hắn đánh nhau . Hai người giao thủ kịch liệt đương nhiên không giống như mới vừa rồi giao thủ với Hách Lan công chúa, quyền qua cước lại nhìn mọi người chung quanh máu người sôi trào, một mảnh huyên náo.



Hà Túc một người liên tiếp chiến đấu với năm, sáu nam tử bộ lạc Bắc Cảnh, sau đó đám người Tần Phong, Lâm Hàn ,Trác Tĩnh cũng tranh nhau ra trận, võ công đều không thể thua gì Hà Túc. Các tướng lĩnh Bắc cảnh thấy vậy bội phục không dứt. Bên này, tướng lãnh Trung Nguyên quy hàng giống cũng rất rung động. Ngay cả mấy thủ hạ tướng lãnh tuổi trẻ vô danh của Định Vương phi này đều lợi hại như vậy, những danh tướng thành danh đã lâu kia lại là bực nào uy phong tám phương. Không khỏi rối rít ở trong lòng may mắn thật sớm quy hàng Định Vương phủ. Nếu thực như thế kia thì làm sao Nhậm Kỳ Ninh có thể không bại? Không thể không nói, đây thật ra là một cái hiểu lầm mỹ lệ. Bên trong bốn ngưởi này, trừ Hà Túc lãnh binh đánh giặc ra chỉ sợ năng lực chưa chắc bằng những tướng lậnh tại chỗ. Nhưng võ công của bọn hắn cũng tuyệt đối có thể đưngs đầu mười vị trong Định Vương phủ và Mặc gia quân.



Sáng sớm, phía ngoài Đông Bắc cách thành Xương Khánh năm mươi dặm, ba mươi vạn binh lính Bắc Cảnh dưới sự hướng dẫn của thủ lĩnh các bộ lạc Bắc Cảnh đi về phía bắc. Bọn họ từ nơi nào xuất quan, sau đó trở lại nơi thuộc về mình , đi tới thổ địa quen thuộc. Kể từ khi Nhậm Kỳ Ninh xuất hiện ở Bắc Cảnh, mười mấy năm qua Bắc Cảnh xảy ra biến hóa quá lớn . Bọn họ đã từng bị dục vọng và dã tâm làm cho đầu óc hôn mê, đi theo Nhậm Kỳ Ninh muốn thành lập một đế quốc khổng lồ, xây kế hoạch cùng với sự nghiệp to lớn muôn đời bất hủ, muốn các thổ địa giàu có trên khắp thiên hạ thành nơi săn bắn cho binh sĩ Bắc Cảnh. Nhưng bọn họ đã phải trả giá rất lớn, ngắn ngủn mười mấy năm, kể từ khi cuộc chiến bộ lạc , càng về sau là chiến tranh nhập quan cùng với hai trận giằng co với Mặc gia quân, nhân khẩu Bắc Cảnh giảm bớt sáu phần so với mười mấy năm trước, thanh niên nam tử lại càng giảm bớt tám phần trở lên. Nếu như khăng khăng một mực đi xuống nữa, đợi chờ bọn họ cũng chỉ có diệt tộc. Cho nên bọn họ hiện tại mang theo các huynh đệ còn sót lại trở lại chỗ quen thuộc của mình, bắt đầu lại một cuộc sống vững vàng. Có lẽ qua mười mấy năm nữa, Bắc Cảnh sẽ lại cường thịnh như trước .



“Định Vương phi, chúng ta đi đây. Lần này cám ơn các ngươi. Định Vương phủ đại ân, Bắc Cảnh ta cả đời khó quên.” Hách Lan công chúa nắm một con ngựa đứng ở quan đạo bên cạnh, chân thành cười nói.



Diệp Ly cười nhẹ nhàng rồi nói: “Công chúa đi đường cẩn thận. Phía sau còn có chiến sự, thứ cho ta không thể tiễn xa.”



Hách Lan công chúa cười nói: “Không cần tiễn, Trung Nguyên chơi rất vui. Chờ không đánh giặc nữa ta sẽ đến tìm ngươi chơi .” Diệp Ly cười nói: “Tùy thời xin đợi.”



Hách Lan công chúa tung người lên ngựa, hướng Diệp Ly vừa chắp tay nói: “Ta đi, đúng rồi, Định Vương phi. Nhậm Kỳ Ninh kia có thù tất báo, lòng dạ độc ác. Ta đi rồi thì nhất định hắn sẽ tát lửa giận đến trên người ngươi. Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.”



Diệp Ly gật đầu cười nói: “Ta biết rồi, công chúa bảo trọng.”



Hách Lan công chúa gật đầu, kéo vòng đầu ngựa đang muốn đi đuổi theo đại đội ngũ phía trước, chỉ nghe nơi xa ‘sưu’ một tiếng bén nhọn âm thanh phá không mà đến. Hách Lan công chúa vừa quay đầu lại, liền thấy phiếm hàn quang mưa tên bắn thẳng đến mình.



“Công chúa cẩn thận!” Diệp Ly kêu lên. Đồng thời ống tay áo vừa động, một đạo ngân quang từ ống tay áo bay ra, vọt tới mưa tên kia. Đồng thời, Trác Tĩnh cùng Lâm Hàn đi theo bên cạnh Diệp Ly đồng thời nhảy dựng lên, trường kiếm trong tay phá không vẽ một cái chém về phía mưa tên kia. Rốt cục trước khi tên bắn tới trên người Hách Lan công chúa đã đánh rơi nó.



Hách Lan công chúa không có bị thương, nhưng con ngựa phía dưới Hách Lan công chúa bị kinh sợ. hí một tiếng, chân trước giơ lên vứt Hách Lan công chúa xuống lưng ngựa. Bên kia Tần Phong phi thân tiến lên, ôm Hách Lan công chúa từ trên lưng ngựa đi xuống, thuận tay ở trên người ngựa vỗ một chưởng. Tuấn mã lập tức ngã nhào xuống mặt đất, cũng không có bị mất mạng. Chẳng qua là ngã nằm trên đất, bất an đung đưa đầu.



Hách Lan công chúa bị Tần Phong xách xuống chưa kịp tỉnh táo lại, không nhịn được cả kinh nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? !”



“Tiện nhân, nạp mạng đi!”



Diệp Ly còn chưa kịp đi đến bên Hách Lan công chúa, vô số người áo đen đã vây quanh tới đây. Diệp Ly lạnh nhạt nhìn một cái nói: “Là người của Nhậm Kỳ Ninh !” Hách Lan công chúa nhất thời giận dữ, nàng hận Nhậm Kỳ Ninh cũng không ít hơn Nhậm Kỳ Ninh hận nàng. Định hãm hại Nhậm Kỳ Ninh một lần rồi thì thôi, dù sao có Định Vương phủ thu thập hắn cũng không tiếp tục làm thêm gì nữa, không duyên cớ tổn thất tánh mạng của binh lính Bắc Cảnh. Lại không nghĩ rằng Nhậm Kỳ Ninh lại còn dám phái người tới ám sát mình.



“Bản cô nương sợ các ngươi không làm được !” Cũng không dùng đến roi , Hách Lan công chúa rút ra đoản đao bên hông mang theo mấy thị vệ bên cạnh vọt tới chỗ thích khách. Diệp Ly nói với Tần Phong bên cạnh: “Đừng để Hách Lan công chúa bị thương.”



Tần Phong gật đầu, vung tay lên, thị vệ của Định Vương phủ cũng xông lên. Song phương hỗn chiến cũng không ôn hòa hơn một cuộc chiến nhỏ.



“Nhậm Kỳ Ninh, Bản cô nương biết ngươi ở nơi này. Ngươi ra ngoài cho Bản cô nương!” Hách Lan công chúa một đao chém tới một thích khách áo đen, hướng bốn phía la lớn.



Cách đó không xa vang lên một giọng nói âm lãnh, “Bản vương thành toàn ngươi.” Chỉ thấy Nhậm Kỳ Ninh từ ven đường một chỗ sườn núi nhỏ nhảy xuống, trường kiếm trong tay như linh xà bắn thẳng đến Hách Lan công chúa.



Bên cạnh Hà Túc và Tần Phong đồng thời phi thân tiến lên, hai thanh trường kiếm đồng thời hướng về trên thân kiếm của Nhậm Kỳ Ninh một kích, cản trở Nhậm Kỳ Ninh về. Phía sau Lâm Hàn đã lôi kéo Hách Lan công chúa đẩy tới bên cạnh Diệp Ly . Nhậm Kỳ Ninh nhìn lướt qua mặt Hà Túc và Tần Phong, nhìn chằm chằm Diệp Ly bên cạnh Lâm Hàn và Trác Tĩnh, trong lòng biết không giải quyết những người này thì hôm nay tuyệt đối không nhúc nhích được Hách Lan công chúa một cọng tóc gáy . Lập tức cũng không nhiều nói, trường kiếm vung lên thẳng đến Tần Phong .



Cho dù võ công của Nhậm kỳ Ninh không phải là cao nhất trong thiên hạ , nhưng cũng là một trong những người cao nhất. Năm đó Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình chính miệng nói trong mười cao thủ nhất thiên hạ tất có Nhậm Kỳ Ninh. Mà võ công tu vi Hà Túc và Tần Phong còn kém Nhậm kỳ Ninh, nhưng Định Vương phủ đặc biệt là Kỳ Lân am hiểu nhất chính là cùng nhau tác chiến. Ban đầu mấy Kỳ Lân mới ra đời liền có thể bắt sống Mộc Kình Thương một trong tứ đại cao thủ trong thiên hạ, lúc này Hà Túc và Tần Phong liên thủ, nhất thời nửa khắc Nhậm Kỳ Ninh cũng không cách nào thoát thân.


Đi theo Hách Lan công chúa một thời gian ngắn, Diệp Ly nhớ được Hách Lan công chúa đã nói. Biểu tỷ nàng, công chúa Bắc Cảnh tiền nhậm Vương Hậu Nhậm Kỳ Ninh tên là Tô Nghi Nhĩ —— viên minh châu sáng chói.



“Vương Phi.” Đám người Lãnh Hạo Vũ tiến lên , nhìn thoáng qua người trên mặt đất, Lãnh Hạo Vũ cũng không khỏi được thở dài nói: “Không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại. . . . . .”



Diệp Ly than nhẹ một tiếng nói: “Hậu táng đi. Hắn cũng coi như là nhất phương kiêu hùng,truy phong làm Xương Khánh Vương, cùng Vương Hậu Bắc Cảnh hợp táng đi.” Trác Tĩnh do dự một chút, mới vừa nói: “Khởi bẩm Vương Phi, Vương Hậu Bắc Cảnh cùng tro cốt của mấy vị công chúa vương tử bị Hách Lan công chúa mang về Bắc Cảnh rồi.”



Diệp Ly suy nghĩ một chút, “Làm cho hắn một mộ chôn quần áo và di vật đi. Phái người đưa tro cốt đến Bắc Cảnh. Tùy ý Hách Lan công chúa xử trí.” Dứt lời, Diệp Ly hơi buồn bực, không hề nhìn người trên mặt đất nữa, xoay người hồi doanh. mười lăm tháng tám. . . Cần phải trở về.



“Tùy ý Hách Lan công chúa xử trí?” Trác Tĩnh chặc lưỡi, lấy hận ý của Hách Lan Vương Hậu đối với Nhậm Kỳ Ninh, sẽ rắc tro cốt của hắn tại trên đường mặc người chà đạp đi.



Chỉ chốc lát sau, đã có người tới đưa thi thể của Nhậm Kỳ Ninh đi. Bên hồ một lần nữa yên lặng trở lại. Lại qua hồi lâu, một áo lam nam tử xuất hiện ở bên hồ, vết máu đỏ sậm kia trên mặt đất xuất thần hồi lâu, mới đưa tay nhặt kiếm trên mặt đất lên, vung lên , vạt áo một kiếm phá vỡ, áo lam nam tử chậm chạp lau chùi máu hơi khô trên thân kiếm nhẹ giọng thở dài nói: “Thật là không nghĩ tới, ngươi lại . . . Ta vốn là còn tưởng rằng. . . . . .” Vốn vẫn còn cho là ta và ngươi tất có đánh một trận, nhưng là, ngay cả mặt mũi như thế nào cũng chưa có chân chính gặp qua. . .



Tiện tay bỏ khăn vải trong tay , nam tử áo lam phẩy tay áo bỏ đi. Khăn vải màu lam đã nhuốm máu ở trong gió nhẹ vung lên, rơi trên mặt hồ, từ từ cái khăn thấm ướt, máu tươi ở trong hồ nước nhàn nhạt thấm vào. . . . . .



Trong đại trướng của Mặc gia quân , Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn nam tử áo lam trước mặt, ánh mắt dừng lại trên thân kiếm ở trong tay hắn một lát mới hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”



Đàm Kế Chi không sao cả cười nói: “Nếu Vương phi tính tiếp tục giam ta lại thì không sao, nếu như Vương phi không có ý tứ này, vậy ta muốn đi đây.”



Diệp Ly nhướng mày, nhàn nhạt cười nói: “Đi chỗ nào? Một lần nữa tìm một chỗ đông sơn tái khởi?”



Đàm Kế Chi lắc đầu, nói: “Có lẽ đi một chút, hoặc là. . . Đi Tây Vực cũng hoặc là ra biển .”



Diệp Ly thú vị nhìn của hắn nói: ” Kế hoạch nghiệp bá của ngươi đâu rồi, không muốn nữa sao?”



Đàm Kế Chi khổ cười nói: “Có Định Vương và Vương phi ở đây, kế hoạch nghiệp bá cũng đừng mong có người nào dám nhúng tay vào. Tại hạ còn có mấy phần tự biết rõ , thấy kết quả của hắn. . .Đang còn có mấy phần nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại cũng cảm thấy không có gì quan trọng hơn rồi.” Hai người, có tên như nhau, sứ mệnh cùng trách nhiệm như nhau, nhưng kinh nghiệm khác nhau ,cách giải quyết khác nhau. Thấy kết quả của Nhậm Kỳ Ninh như vậy, Đàm Kế Chi trước đây vẫn cảm thấy mình hận hắn sâu đậm cũng nhiều thêm mấy phần cảm thấy thỏ chết hồ ly buồn , vốn là hùng tâm tráng chí cũng cảm thấy vô vị.





* “Thiên hạ phong vân xuất ngã bối



Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi



Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung



Bất thắng nhân sinh nhất trường túy”



*: ý là con người ta cứ thích hỏi tại làm sao mà như thế, tại làm sao lại như vậy hay đại để là muốn tường tận rõ mọi chuyện. Trong khi có những chuyện thuộc về cảm giác và cảm xúc thì làm sao mà trả lời nổi. Và có những thứ rõ mồn một ra như vậy rồi mà vẫn cứ cố tình hỏi, như để trêu ngươi người phải trả lời vậy. Không trả lời cũng khó, mà trả lời thì cũng dở. Tốt nhất là lại rượu thôi. Có lẽ chỉ rượu mới hiểu nổi ta, hay ta đang chỉ mở cõi lòng này cho mỗi mình rượu. Vấn đề có lẽ chỉ là bao lâu, bao lâu mà thôi…



Diệp Ly nhẹ ngâm. Đàm kế Chi khẽ xuất thần, thoải mái cười một tiếng, gật đầu khen: ” Tính tình Vương phi như thế, kiến thức như thế. . . Đàm Kế Chi mặc cảm. Trong kiếp này, liền chỉ có đàm Kế Chi, không còn Lâm Nguyện người này. . . . . . Vương Phi, tại hạ cáo từ.”



Diệp Ly nhìn hắn, “Không có ý định trở về xem Lâm đại phu một chút sao?”



Đàm Kế Chi lắc đầu, cười khổ nói: “Hay là thôi đi, nói vậy phụ thân cũng không muốn thấy đứa con bất hiếu như ta đây. Sau này kính xin Vương Phi chiếu cố nhiều hơn.” Diệp Ly gật đầu nói: “Cũng được, một mình ngươi quyết định đi.”



Đàm Kế Chi cũng không dài dòng nữa, chắp tay nói: “Cáo từ.”



“Không tiễn.”



Nhìn Đàm Kế Chi đi ra ngoài, Tần Phong phía sau Diệp Ly thấp giọng nói: “Vương Phi, ngài thật sự thả hắn đi? Vạn nhất hắn còn có cái ý nghĩ gì nữa, cũng phiền toái.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Đàm Kế Chi là người thông minh, biết không thể làm thì hắn sẽ không chấp nhất nữa. Nhưng. . . nếu hắn còn có cử động gì không an phận, cũng không cần hỏi nữa, trực tiếp giết đi.”



Tần Phong gật đầu, Đàm Kế Chi một thân một mình, lại đắc tội Mặc Cảnh Lê, muốn làm ra cái gì yêu thiêu thân cũng không dễ dàng.



“Vương phi, Đàm Kế Chi và Nhậm Kỳ Ninh, rốt cuộc ai mới là tiền triều con mồ côi?” Tần Phong có chút ngạc nhiên hỏi. Diệp Ly nhàn nhạt lắc đầu, cười nói: “Không biết, ai đúng , ai không phải, lại có cái ý nghĩa gì đây?”



Tần Phong trầm tư chốc lát, gật đầu cười nói: “Vương phi nói rất đúng.” Ai phải, ai không phải, ai thật sự để ý đây? Nếu có dã tâm, cho dù bọn họ giết Đàm Kế Chi cũng có thể xuất hiện Lâm Nguyện thứ ba, thứ tư, Vương Nguyện, Triệu Nguyện. . . . . .