Thịnh Thế Đích Phi

Chương 363 : Xông vào quân doanh, giận dữ vì hồng nhan

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Hách Liên Bằng thấy Kỳ Lân đã tới, người của mình cũng bị thương nặng liền biết hôm nay không chiếm được tiện nghi gì rồi. Bỏ lại một câu “Rút lui” rồi lập tức phi thân rời khỏi khe núi, chẳng hề quan tâm tới sống chết của những người hắn mang tới. Có Kỳ Lân gia nhập, những người này đương nhiên bị thu thập mà không tốn chút sức.



Tần Phong nhìn hướng Hách Liên Bằng rời đi, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, để cho Hách Liên Bằng trốn mất rồi.”



Lâm Hàn đi phía sau hắn, liếc mắt nhìn đám người Bắc Nhung không chết thì cũng bị thương kia, nói: “Không ngờ Hách Liên Bằng lại tàn nhẫn như vậy, nhiều người như vậy nói chết thì chết.” Mười mấy người ngày trước còn có hơn trăm người hôm nay, Hách Liên Bằng nói bỏ là bỏ, không một chút đau lòng. Phải biết là những người này không giống binh lính bình thường của Bắc Nhung, từng người đều được huấn luyện trong thời gian dài, cao thủ như vậy trong tay Hách Liên Bằng hẳn cũng không quá nhiều. Từ phương diện này có thể nhìn ra cách Diệp Ly và Hách Liên Bằng đối xử với thuộc hạ bất đồng. Kỳ Lân từ khi thành lập đến nay đã được mấy năm nhưng người chết chung quy không quá một trăm mà Hách Liên Bằng tùy tiện xuất thủ một hai lần chính là hơn trăm mạng người. Hiển nhiên Hách Liên Bằng không coi những người này là lá bài tẩy tinh nhuệ trong tay, thậm chí là thuộc hạ của mình. Nhiều nhất cũng chỉ coi bọn họ như tốt thí cao cấp mà thôi.



Ban nãy Trác Tĩnh đứng gần nhất tự nhiên cũng nhìn rõ nhất, trầm giọng nói: “Cho dù không thể giết hắn nhưng trong vòng một, hai tháng này Hách Liên Bằng đại khái cũng không có cách nào nhảy nhót. Vương phi, có cần phái người đi….”



Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Hách Liên Bằng võ công không kém, cho dù không bằng Vương gia nhưng cũng không dưới Nhậm Kỳ Ninh Huống hồ hắn là tướng quân Bắc Nhung, hiện giờ bị thương nhất định bên người sẽ có hộ vệ, không cần uổng công đi tìm chết. Trước hết đến núi Linh Thứu đã.”



“Vâng, Vương phi.” Mọi người lên tiếng đáp, lưu lại một vài người xử lý chiến trường, những người còn lại hộ tống Diệp Ly đi về núi Linh Thứu Sơn.



Tin tức Diệp Ly bị Hách Liên Bằng chặn lại trên đường đương nhiên không gạt được Mặc Tu Nghiêu, mặc dù Diệp Ly không bị thương nhưng sắc mặt Mặc Tu Nghiêu cũng cực kỳ khó coi. Ngay cả Phượng Chi Dao và Hàn Minh Tích hay nói cũng không dám liều lĩnh mở miệng, tránh chọc tức Mặc Tu Nghiêu tự chuốc lấy khổ. Lại thấy sắc mặt Mặc Tu Nghiêu tối tăm hừ nhẹ một tiếng, cầm kiếm Phần Diệt đi ra khỏi đại doanh. Thấy thế đám người Phượng Chi Dao ngẩn ngơ, một lúc sau Hàn Minh Tích mới mờ mịt hỏi: “Hắn…Hắn định làm gì vậy?”



Phượng Chi Dao trợn trừng hai mắt nói giỡn: “Không phải là đi giết Hách Liên Bằng đó chứ?”



Hàn Minh Nguyệt ngồi bên cạnh Hàn Minh Tích gật đầu nói: “Hắn quả thật định đi giết Hách Liên Bằng, nói không chừng còn có Gia Luật Dã và Hách Liên Chân.” Mặc dù sớm không còn tín nhiệm Hàn Minh Nguyệt nhưng mà đối với năng lực và tâm kế của hắn thì Phượng Chi Dao vẫn còn mấy phần lòng tin. Lúc đầu nếu không phải vì Tô Túy Điệp làm sao Hàn Minh Nguyệt lại đi đến mức này? Nghe hắn nói vậy, Phượng Chi Dao lập tức nhảy lên, cả kinh kêu: “Hắn điên rồi hả? Đây chính là vài chục vạn đại quân đó, nếu như một mình hắn có thể giết sạch đại quân Bắc Nhung thì còn cần chúng ta đánh trận làm gì?”



Sức người có hạn, cho dù Mặc Tu Nghiêu võ công đệ nhất thiên hạ, có thể lấy một chọi mười, lấy một địch trăm đi chăng nữa thì chẳng lẽ hắn còn có thể lấy một địch vạn sao? Muốn trực tiếp xông vào trong quân doanh giết Hách Liên Bằng, Gia Luật Dã, Phượng Chi Dao chỉ có hai chữ tặng cho hắn: Muốn chết!



Kinh hãi chốc lát, Phượng Chi Dao rốt cuộc nhảy dựng lên, xông ra ngoài la lớn: “Mặc Tu Nghiêu, kiếp trước lão tử mắc nợ ngươi hả? Người đâu! Tập hợp nhân mã!.”



Trong đại trướng, chỉ còn lại hai huynh đệ Hàn Minh Tích và Hàn Minh Nguyệt. Hàn Minh Tích nhìn về phía Hàn Minh Nguyệt có chút không tin hỏi : “Đại ca, Mặc Tu Nghiêu định đi giết Hách Liên Bằng thật sao?” Cho dù có giết thì cũng không cần xông vào đại doanh Bắc Nhung chứ? Tìm lúc Hách Liên Bằng tách ra hoặc rời doanh thì bằng võ công của Mặc Tu Nghiêu, cho dù mấy Hách Liên Bằng cũng có thể giết.



Hàn Minh Nguyệt cười khổ nói: “Đệ có thể nghĩ đến chuyện này thì sao Định Vương lại không nghĩ tới?”



Hàn Minh Tích không hiểu, “Vậy tại sao hắn còn làm như vậy?”



“Qua hôm nay, chỉ cần Mặc Tu Nghiêu không chết, thì trong thiên hạ chẳng còn mấy người dám đánh chủ ý lên Diệp Ly nữa.” Hàn Minh Nguyệt thở dài nói. Hắn đã từng cho rằng tình cảm của hắn đối với Tô Túy Điệp vô cùng sâu đậm, thậm chí âm thầm cảm thấy Mặc Tu Nghiêu không hiểu cái gì gọi là tình yêu. Cho tới tận bây giờ hắn mới hiểu, Mặc Tu Nghiêu không phải không hiểu tình yêu, mà chỉ là không gặp đúng người mà thôi. Những chuyện Mặc Tu Nghiêu làm vì Diệp Ly, Hàn Minh Nguyệt tự nhận mình làm không được. Đưa ra vỗ vỗ vai đệ đệ đang thất thần, Hàn Minh Nguyệt xoay người đi ra ngoài.



Trong trướng, Hàn Minh Tích trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cười khổ một tiếng, giữa hai hàng lông mày thoáng qua một tia thoải mái. Những điều Mặc Tu Nghiêu có thể làm, hắn vĩnh viễn không làm được. Không liên quan đến năng lực mà là tâm tính. Hắn vĩnh viễn không có cách nào vì một người mà làm ra chuyện như vậy, cho dù hắn…Yêu nàng…



Ngày hôm nay, có thể nói là một ngày cả đời khó quên của tất cả tướng sĩ Bắc Nhung. Đương nhiên, nếu như bọn họ có thể sống sót mà nói.



Bởi vì mấy ngày nay hai quân không giao chiến nên trong ngoài đại doanh Bắc Nhung đều yên tĩnh hơn thường ngày. Cũng chính là trong sự yên tĩnh đó, đám binh lính canh giữ ngoài đại doanh trơ mắt nhìn nam tử tóc bạch kim một thân áo trắng như tuyết thản nhiên đi tới. Tướng sĩ ngoài cửa còn chưa kịp phản ứng vì biến hóa bất ngờ này thì đã cảm thấy trên cổ lóe lên, tia huyết quang lạnh như băng trong mắt nam tử áo trắng chính là khung cảnh cuối cùng mà bọn họ nhìn thấy trên đời.



Mặc Tu Nghiêu xông vào trong doanh, thừa dịp binh lính Bắc Nhung chưa kịp phản ứng liền dễ dàng đi tới đại doanh chủ soái. Khinh công của hắn cực cao, dọc đường kiếm khí kiếm Phần Diệt tỏa ra, tử thương vô số. Ngay cả những kẻ xui xẻo không cẩn thận trở thành đá kê chân cho hắn cũng bị chân khí chấn động dẫn đến thất khiếu chảy máu mà chết. Nhất thời, trong đại doanh một mảnh hỗn loạn. Vô số binh lính trong lều xông ra lao về phía Mặc Tu Nghiêu. Những binh lính Bắc Nhung dần phản ứng lại vội vàng lắp tên bắn, nhưng mũi tên bình thường sao có thể bắn tới trên người Mặc Tu Nghiêu? Huống hồ nếu hắn ở trên không thì còn được, chứ một khi rơi xuống đất, tên bắn ra có bắn tới Mặc Tu Nghiêu hay là người bên mình thì còn chưa biết được.



Nhất thời, bóng trắng tung hoành ngang dọc trong quân doanh, nơi nơi máu chảy thành sông. Kiếm Phần Diệt vung lên, không kẻ nào may mắn sống sót, mỗi người bị chém ra đều trở thành bãi máu. Uy thế như vậy, cho dù tướng sĩ Bắc Nhung nổi danh dũng mãnh cũng không khỏi cảm thấy sợ. Chỉ sợ không cẩn thận dính vào thì hữu tử vô sinh.



Trong đại doanh gây ra động tĩnh lớn như vậy, Gia Luật Dã ngồi trong doanh trướng sao có thể không biết? Gia Luật Dã vì Hách Liên Bằng bị thương quay về mà giận dữ không thôi, lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng động huyên náo cùng tiếng chém giết thì không khỏi tức giận. Vừa đúng lúc có binh lĩnh bên ngoài thất kinh chạy tới bẩm báo có người xông vào đại doanh. Gia Luật Dã cười lạnh một tiếng, “ Bản vương cũng muốn nhìn một chút xem kẻ nào lớn mật như vậy, dám xông vào đại doanh Bắc Nhung ta.” Mang theo Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng vừa mới được băng bó vết thương ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu một thân bạch y nâng kiếm mà đến. Lúc này thanh kiếm cổ xưa âm u đã nhiễm huyết quang bức người, sát khí ngất trời.



“Mặc Tu Nghiêu?”



Gia Luật Dã vừa sợ vừa giận, trong nhất thời cũng có chút không hiểu lúc này tên sát tinh này chạy tới quân doanh Bắc Nhung làm gì? Chẳng lẽ, Mặc Tu Nghiêu đột nhiên cảm thấy chỉ cần giết hắn là có thể kết thúc chiến sự lần này?



Chỉ cần là người từng trải thì đều biết, trong thời điểm hai nước giao tranh, tuyệt đối không vì chết một hai tướng lãnh là có thể giải quyết. Huống hồ muốn ám sát thống soái một quân là chuyện khó khăn cỡ nào. Mặc Tu Nghiêu sao có thể cam đoan rằng giết Gia Luật Dã hắn rồi thì bản thân hắn còn có thể còn sống mà ra ngoài ?
“Dám đi tìm A Ly, Bản vương chặt đứt chân ngươi.” Mặc Tu Nghiêu buồn rười rượi nói, “ Được rồi, chuyện ngày hôm nay trong đầu Bản vương đã có chủ ý. Chẳng qua là cho Gia Luật Dã một bài học mà thôi, sau này sẽ không như vậy nữa. Các ngươi cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, phất tay một cái Định Vương hoa lệ xoay người rời khỏi đại trướng để lại Phượng Chi Dao bị đả kích sâu sắc ngẩn người ngồi đó. Hồi lâu mới phản ứng được, “Mặc Tu Nghiêu! Lão tử cứu mạng ngươi mà ngươi còn muốn đánh gãy chân của ta?” Cái gì gọi là có mới nới cũ? Chẳng phải là đây sao. Vậy cái gì gọi là vì lão bà hướng bảo đao về phía huynh đệ? Nhìn Định Vương thì biết.



Hàn Minh Nguyệt và Hàn Minh Tích liếc nhau một cái, đồng tình vỗ vỗ bả vai Phượng Chi Dao rồi đi ra ngoài.



Định Vương điện hạ nghiêm khắc hay nói đúng hơn là uy hiếp ra lệnh đám người phía dưới tuyệt đối không được tiết lộ chuyện đại doanh Mặc gia quân bên này cho Diệp Ly. Tối hôm đó, Diệp Ly mang theo đám người Tần Phong đi đến đại doanh núi Linh Thứu. Núi Linh Thứu không phải là chiến trường chính lại có Hồng Nhạn quan làm chỗ dựa cho nên Định Vương phủ cũng không bố trí quá nhiều binh mã ở nơi này. Chỉ có một phó tướng dưới trướng Trương Khởi Lan tên Chu Mẫn lĩnh suất năm vạn Mặc gia quân cộng thêm năm vạn binh mã vốn là binh mã Đại Sở trấn thủ nơi này.



Lúc đoàn người Diệp Ly đến cũng không thông báo trước, tự nhiên không có ai ra ngoài chào đón. Nhưng mà tình hình bên ngoài đại doanh khiến cho Diệp Ly không khỏi cau mày. Lúc này đã là đêm khuya, bình thường ngoại trừ binh lính thủ vệ đi tuần tra thì Mặc gia quân đều đã ngủ. Nhưng đám người Diệp Ly còn chưa tiến đến đại doanh đã nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh huyên náo. Đó không phải tiếng huyên náo vì trong quân xảy ra chuyện mà là thanh âm uống rượu cười đùa của binh lính trong quân. Dung nhan thanh lệ của Diệp Ly lập tức trầm xuống.



Đám người Trác Tĩnh xuất thân ám vệ, trên căn bản chưa từng ở trong quân. Tần Phong vốnxuất thân từ Hắc Vân Kỵ, kỷ luật trong Hắc Vân Kỵ nghiêm khắc hơn Mặc gia quân bình thường nhiều, chắc cũng chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, sắc mặt cũng có chút khó coi. Còn hai người Vân ĐÌnh và Trần Vân đều từ trong quân đội ra, Vân Đình ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Vương phi, chắc không phải tướng sĩ Mặc gia quân mà là binh mã Đại Sở chúng ta thu phục từ đất đai đã mất của Đại Sở.” Vân Đình đã từng sống trong quân đội Đại Sở, mặc dù kỷ luật trong quân của Mộ Dung Thận cũng được coi là nghiêm minh, nhưng chung quy vẫn có chút bằng mặt mà không bằng lòng. Hơn nữa nghe nói hiện giờ có rất nhiều nơi quân kỷ cực kỳ lỏng lẻo. Những binh mã Đại Sở này bị Bắc Nhung đánh cho hoa rơi nước chảy, nếu như không phải Mặc gia quân thu nhận bọn họ thì đại khái không khác giặc cỏ là bao. Xuất hiện tình huống như thế, Vân Đình ngược lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn.



Diệp Ly rất nhanh chóng suy nghĩ rõ điểm mấu chốt trong đó. Đại doanh núi Linh Thứu là do Mặc gia quân cùng Đại Sở quân cùng trấn giữ. Những tàn binh Đại Sở này vô luận là chiến lực hay các mặt khác cũng đều thua kém Mặc gia quân, nói không chừng có người vò đã mẻ lại sứt (nghĩalà đãlàm hỏng chuyện thì mặc kệ nó vậy). Chu Mẫn mới vừa gặp họ không lâu, chỉ sợ không tiện quản thúc.



Đè xuống tức giận trong lòng, Diệp Ly nhàn nhạt nói: “Vào xem một chút!.”



Thấy đoàn người bọn họ tiến vào đại môn, mấy người thủ vệ vốn đang vung quyền mua vui cuối cùng cũng nhớ rõ chức trách của mình, vội vàng đứng dậy cáu kỉnh hỏi: “Người tới là kẻ nào?”



Diệp Ly trầm giọng hỏi: “Chu tướng quân đang ở đâu?”



Thị vệ vừa thấy trong đám người tới cư nhiên lại còn có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần khinh thị. Phất tay một cái nói: “Đại doanh trọng địa, một nữ tắc như ngươi há có thể hỏi đến? Còn không mau đi.”



“Càn rỡ!.” Tần Phong trầm giọng nói: “Định Vương phi đến, còn không gọi Chu Tướng quân ra đây tiếp giá.”



Mấy thị vệ không khỏi sửng sốt, quan sát mấy người Diệp Ly một cái, không khỏi ha ha cười lớn nói: “Ngươi nói nàng là Định Vương phi? Một con nhóc yếu ớt không thể ra gió mà lại dám giả mạo Định Vương phi, thật là to gan! Ta thấy các ngươi là gian tế Bắc Nhung đi?” Không thể không nói, uy danh Định Vương phi cực cao nhưng người gặp qua Diệp Ly cũng không nhiều. Mà dáng vẻ Diệp Ly lại quá mức có tính lừa gạt, dưới bóng đêm nhìn qua thật giống như một đại gia khuê tú không thể ra gió vậy.



“Nếu như nàng ta là Định Vương phi, thì ta không phải là Định Vương sao?” Một thủ vệ đắc ý cười nói.



“Láo xược!.” Tần Phong đột nhiên biến sắc, mấy tên thủ vệ còn chưa nhìn rõ hắn ra tay thế nào thì người vừa mở miệng nói chuyện đã bị hắn túm lấy, hung hăng ném tới trên viên môn bên cạnh, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Người nọ kinh hãi ngẩng đầu lên, một thanh kiếm chói lọi đã đặt trên cổ hắn. Tần Phong cười lạnh nói: “Lá gan to nhỉ, ngươi đây là không muốn sống nữa sao?”



Những người còn lại cũng bị biến hóa bất ngờ này dọa sợ, lập tức cao giọng hô lên, ngay là tín hiệu cùng trống trận dùng lúc địch nhân tập kích cũng quên. Thấy thế, đám người Diệp Ly càng thêm cau mày.



Rất nhanh, trong đaị doanh càng thêm náo nhiệt. Rất nhiều binh lính vội vã chạy tới, người nào người nấy đều một bộ dáng thất linh bát lạc. Nhìn thấy ngoài đại môn không phải binh mã địch nhân mà là mấy người nam nữ tướng mạo xuất chúng thì rối rít ngây ngẩn cả người, không biết nên làm thế nào cho phải. Cho đến khi một người giống như tướng lãnh say khướt đi tới, mấy người thị vệ giữ cửa kia mới vội vàng tiến lên bẩm báo nói: “ Khởi bẩm tướng quân, mấy người này giả mạo Định Vương phi, còn định xông vào đại doanh….”



“Cái, cái gì? Lớn mật….” Vị tướng lĩnh này đang định nổi giận thì một khối ngọc bội mặc sắc đưa tới trước mắt hắn, Trác Tĩnh lạnh lùng nói: “Thấy rõ chưa?”



Tướng lĩnh này bỗng dưng trợn to hai mắt, nhìn khối ngọc bội thượng hạng mặc sắc ghi một chữ Định khí thế phi phàm trước mắt, dưới chân không khỏi mềm nhũn: “Định….Định Vương phi?”



Diệp Ly tiến lên, nhàn nhạt nhìn hắn nói: “ Mau báo lên ngươi là người nơi nào? Chu tướng quân đang ở đâu?”



Vị tướng lĩnh này vội vàng nói: “Mạt tướng….Mạt tướng nguyên là Đại Sở Tổng binh Lạc Châu Thành, Tôn Diệu Võ. Chu Mẫn…Đại doanh của Chu tướng quân còn cách nơi này hơn mười dặm.” Thì ra là, kể từ lúc Chu Mẫn và Tôn Diệu Võ phụng mệnh đóng ở nơi này, Mặc gia quân và những tàn binh Đại Sở này vẫn chung sống không hòa thuận. Những tàn binh này bị người Bắc Nhung đánh cho thê thảm không nỡ nhìn, lên chiến trường cũng không có chỗ dùng. Nếu không phải lo lắng bọn họ lưu lạc bên ngoài gieo họa cho dân chúng, chỉ sợ đã sớm để bọn họ giải giáp quy điền rồi.



Chu Mẫn mới bắt đầu tự mình thống lĩnh một đội quân, cho nên uy tín không đủ. Trên dưới Mặc gia quân kỷ luật nghiêm minh thì còn dễ nói nhưng những thứ tàn binh Đại Sở này hắn căn bản không quản được. Bất đắc dĩ, Chu Mẫn không trông mong bọn họ làm gì, chỉ để bọn họ hạ trại bên ngoài chiến trường mười dặm, còn mình thì mang theo năm vạn Mặc gia quân đóng tại phía trước, đề phòng đám người Bắc Nhung. Bởi vì Hồng Nhạn Quan ở gần đó, hơn nữa trong Hồng Nhạn quan còn có hơn hai mươi vạn binh mã của Nguyên Bùi đóng giữ cho nên cũng không quá mức khó khăn.



Tình hình như vậy khiến Diệp Ly tức giận không nhẹ. Nếu không phải Diệp Ly kiên trì tới núi Linh Thứu thì nói không chừng tương lai hai quân khai chiến, nơi xảy ra vấn đề đầu tiên chính là nơi này.



“Mạt tướng không biết Vương phi đại giá tới đây cho nên không thể nghênh đón từ xa, kính xin Vương phi thứ tội. Thỉnh Vương phi trước tới trong doanh nghỉ ngơi một chút, mạt tướng sẽ phái người đi mời Chu Tướng quân tới đây.” Tôn Diệu Võ đánh giặc thế nào thì không biết nhưng công phu vỗ mông ngựa ngược lại rất điêu luyện. Trong lòng Diệp Ly không vui, đang muốn cự tuyệt rời đi, đến trại doanh của Chu Mẫn thì xa xa truyền tới một hồi vó ngựa chỉnh tề, chỉ trong chốc lát, một trung niên nam tử thúc ngựa đi đầu chạy tới dừng trước cửa,xoay người xuống ngựa, đến trước mặt Diệp Ly, vén chiến bào quỳ một chân trên đất, “Mạt tướng Chu Mẫn ra mắt Vương phi.”