Thịnh Thế Đích Phi

Chương 365 : Dương mưu, hỗn trướng

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Edit: Ca Tang

Beta: Sakura



Phía Bắc, trong đại doanh núi Linh Thứu, Diệp Ly bình tĩnh ngồi trong doanh trướng xem chiến báo và sổ con từ các nơi đưa tới. Trước đó vài ngày Hách Liên Bằng bị ăn thiệt không nhỏ trong tay bọn họ, sau đó không còn tới khiêu chiến nữa. Hai quân bên này yên ổn nhưng ngược lại bên Mặc Tu Nghiêu đã đánh hai trận, hoàn toàn đè ép khí thế đại quân Bắc Nhung. Nhưng điều này khiến cho Diệp Ly và các tướng sĩ dưới trướng Lữ Cận Hiền có chút đứng ngồi không yên.



Bên Lữ Cận Hiền khá tốt, Diệp Ly ở bên này vẫn phải đề phòng Lôi Chấn Đình tập kích từ phía sau, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Điều này làm cho ánh mắt các tướng sĩ càng biến đỏ khi nghe tình báo đưa tới mỗi ngày .



“Vương phi, Chu tướng quân, Tôn tướng quân và Hà tướng quân cầu kiến.” Tần Phong mỉm cười đi vào bẩm báo, Diệp Ly đặt chiến báo trong tay xuống, cười nói: “Lại tới xin chiến?” Tần Phong gật đầu cười nói: “Mấy ngày hôm nay chúng ta đều thủ chặt không ra, xem chừng bọn họ sắp nhịn không được nữa rồi.” Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Để bọn họ vào đi.”



“Thuộc hạ tuân lệnh.” Nghe lời này của Diệp Ly, cho dù là Tần Phong thì ánh mắt cũng không khỏi sáng lên.



Mặc dù bây giờ hắn không thể tự mình ra chiến trường chiến đấu anh dũng nhưng mà người khác ăn thịt hắn vẫn có thể uống chút canh. Cũng không phải chỉ có mấy vị tướng quân kia mới không nhịn nổi.



Chỉ chốc lát sau, đám người Hà Túc, Chu Mẫn nối đuôi đi vào, đồng thời hành lễ với Diệp Ly, “Bái kiến vương phi.”



Diệp Ly cười nói: “Không cần đa lễ, mấy vị tướng quân không ở trong doanh của mình trấn giữ mà tới nơi này của Bản phi làm gì?” Tôn Diệu Võ giành trước nói: “Khởi bẩm Vương phi, thuộc hạ tới xin chiến!.”



Diệp Ly nhíu mày, mỉm cười nhìn hắn lạnh nhạt không nói. Tôn Diệu Võ vẫn luôn kính sợ vị Vương phi trẻ tuổi này, bị nàng nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, co quắp nói: “Vương phi, chúng ta vẫn thủ tại chỗ này mà nhìn người khác đánh giặc, thật sự có chút bứt rứt. Cũng ảnh hưởng tới sĩ khí binh lính đúng không?”



Diệp Ly gật đầu một cái nói: “Nói có lý. Vậy các ngươi có ý kiến gì không?”



Nghe vậy, ánh mắt mấy tướng lĩnh ở đây đều sáng lên. Tôn Diệu Võ cười nói: “Thuộc hạ tình nguyện làm tiên phong, thừa dịp bất ngờ một phen đánh hạ thành Lạc Châu!.” Mấy ngày qua Hà Túc và Chu Mẫn cùng hắn tương giao nên cũng biết lúc trước thất thủ thành Lạc Châu chính là tâm bệnh trong lòng hắn, cho nên cũng không tranh giành với hắn. Hà Túc trầm giọng nói: “Thuộc hạ nguyện ý áp trận cho Tôn tướng quân.”



Chu Mẫn cũng cười nói: “Thuộc hạ nguyện ý trấn thủ núi Linh Thứu.” Núi Linh Thứu nhất định phải có người trấn thủ, Chu Mẫn cũng không vội, chỉ cần còn chiến tranh thì lo gì không có trận đánh?



“ Không ngờ các ngươi lại đồng lòng như vậy.”



Ba người nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời nhìn về phía Diệp Ly. Ngón trỏ của Diệp Ly khẽ gõ lên mặt bàn mấy cái, trầm tư trong chốc lát nói: “Trước hết đem kế hoạch của các ngươi cho ta nhìn một chút.”



Ba người mừng rỡ cũng kêu lên: “Thuộc hạ tuân lệnh! Thuộc hạ cáo từ.” Nói xong cũng không đợi Diệp Ly ra hiệu, ba người tranh nhau ra cửa chuẩn bị triệu tập binh mã. Thấy bóng lưng ba người biến mất sau cửa màn trướng, Diệp Ly không khỏi bật cười lắc đầu, phân phó Tần Phong sau lưng, “Bảo Kỳ Lân chuẩn bị. Nếu muốn đánh hạ thành Lạc Châu thì không thể có bất kỳ sơ xuất gì. Hách Liên Bằng kia không dễ đối phó đâu.”



Tần Phong lên tiếng đáp, “Thuộc hạ tuân lệnh.”



Ở Đại Sở thì thành Lạc Châu cũng chỉ là một thành trì bình thường, không phải là thành trọng yếu của vùng biên cương cũng không phải thành lớn nổi danh Đại Sở. Hơn nữa nơi này lại oái oăm ở chỗ, khác với các thành trì dễ thủ khó công khác thì nơi này dễ công khó thủ. Bởi vì cách biên quan tương đối xa cho nên trong lịch sử mặc dù Bắc Nhung nhiều lần xâm phạm biên giới nhưng chưa từng chân chính công phá biên quan. Cho nên mặc dù các thành trì gần biên quan đều được tu bổ thành vách sắt thành đồng nhưng thành Lạc Châu tầm thường này ngay cả tường thành cũng chỉ được tu bổ một cách miễn cưỡng, có cũng như không.



Ngay cả những thành trì kia mà đại quân Bắc Nhung còn có thể công phá thì tòa Lạc Châu thành càng không cần phải nói. Cho nên, lúc trước thành Lạc Châu thất thủ thật sự không thể trách Tôn Diệu Võ. Thiên thời địa lợi nhân hòa, một cái cũng không có, cho dù Tôn Diệu Võ có là Tôn Vũ*(Tôn Vũ là nhà chiến lược quân sự viết ra binh pháp tôn tử) chuyển thế hay Bạch Khởi*(Bạch Khởi là danh tướng vô địch của nước Tần trong thời chiến quốc) sống lại thì cũng chỉ có nước bị đánh tan tành mà thôi



Đợi đến khi Mặc gia quân xuất binh tới, mặc dù thành Lạc Châu cách núi Linh Thứu rất gần nhưng thứ nhất, binh mã Mặc gia quân chưa đủ, thứ hai thành Lạc Châu dễ công khó thủ, cướp lại không khó nhưng bảo vệ cũng muôn vàn khó khăn. Cuối cùng chỉ có thể rơi vào thế giằng co với đại quân Bắc Nhung, không có chút ý nghĩa nào cả. Cho nên Mặc gia quân cũng không để ý đến nó. Hiện tại Diệp Ly đồng ý thỉnh cầu của đám người Tôn Diệu Võ là bởi vì quân cánh giữa của Mặc Tu Nghiêu bên kia đã thắng mấy trận, đánh lui đại quân chủ lực của Bắc Nhung về sau. Bên này của bọn họ đương nhiên cũng phải phối hợp đuổi đại quân của Hách Liên Bằng đi. Về phần thành Lạc Châu đánh xong thủ thế nào thì Mặc gia quân cũng không phải Đại sở quân lúc trước, cho dù Hách Liên Bằng tới giành thì cũng phải nhìn xem có đáng hay không đã.



Thành Lạc Châu không phải là nơi tốt để đóng quân, đại quân của Hách Liên Bằng đương nhiên cũng không đóng tại thành Lạc Châu, mà chỉ phân ra một phần binh mã đóng tại chỗ này mà thôi. Dưới bóng đêm, cả tòa thành chìm trong sự yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ thấy vài ngọn đèn dầu. Hai năm qua, dân chúng phương Bắc người chết kẻ đi trốn, có thể nói là mười nay chỉ còn một. Mặc dù sắc trời không tính là quá muộn nhưng cả thành Lạc Châu đã chìm trong bóng đêm.



Nhờ có bóng đêm che dấu, một đám người áo đen gọn gàng trèo lên từ các thùng rỗng bên ngoài thành, rất nhanh biến mất trong màn đêm. Tại một nơi bí ẩn cách thành Lạc Châu không xa, Tôn Diệu Võ nhìn tòa thành đang được bóng đêm che phủ có chút sốt ruột đi tới đi lui. Tần Phong đứng bên cạnh hắn lười biếng dựa vào thân cây cười khan nói: “Tôn tướng quân, ngươi làm gì vậy?”



Tôn Diệu Võ cau mày nói: “Chúng ta trốn ở chỗ này, nỡ như bọn họ kinh động đến quân trấn thủ thành Lạc Châu, đến lúc đó đưa tới viện binh Bắc Nhung thì chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?”



Tần Phong cười nói: “Tôn tướng quân không cần lo lắng, nếu là Ly thành, Sở kinh hoặc là quân doanh của Lôi Chấn Đình thì có lẽ phải cẩn thận một chút. Nhưng chỗ như thành Lạc Châu mà còn để kinh động quân trấn thủ thì bọn họ không cần ra ngoài lăn lộn nữa.”



Mặc dù Tôn Diệu Võ đã sớm nghe nói về uy danh Kỳ Lân nhưng dù sao cũng chưa từng chân chính nhìn thấy. Có chút hoài nghi nói: “Tần thống lĩnh có lòng tin với họ như vậy sao?” Tần Phong nhướng mày cười nói: “Đương nhiên, nếu như ngay cả thuộc hạ của mình mà ta cũng không tin tưởng thì còn ai tin tưởng bọn họ nữa? Tôn tướng quân cũng không tin tưởng tướng sĩ dưới trướng mình sao?”



Tôn Diệu Võ cười một tiếng nói: “ Đương nhiên không có. Bản tướng quân thật muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Kỳ Lân Mặc gia quân có bao nhiêu lợi hại?”


Trên chiến trường, Hách Liên Bằng không nhìn thấy thân ảnh Diệp Ly, không khỏi nhíu mày một cái, cất giọng nói: “Thế nào? Định Vương phi rốt cuộc sợ hãi nên sớm rời đi rồi sao?” Nói lời này trong lòng Hách Liên Bằng cũng có chút phức tạp, cũng không biết là hi vọng Diệp Ly rời đi hay hi vọng nàng không rời đi.



Chu Mẫn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Vương phi chúng ta ở đâu, chẳng lẽ tên man di Bắc Nhung như ngươi quản được chắc?”



Sắc mặt Hách Liên Bằng trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói: “Bản tướng quân còn tưởng Định Vương phi danh chấn thiên hạ là bậc nữ trung hào kiệt, không ngờ cũng chỉ là một phụ nhân nhát gan lâm chạy bỏ chạy mà thôi.”



“Bản tướng quân lười nói nhảm với thứ mọi rợ Bắc Nhung như ngươi, muốn chiến thì chiến đi!.” Trường thương trong tay Chu Mẫn chỉ vào Hách Liên Bằng nói.



Hách Liên Bằng cũng cười nói: “Vừa hay, Bản tướng quân giết ngươi, sau đó sẽ đi tìm Định vương phi của các ngươi! Xông lên cho ta!.” Nói xong, cũng không đợi trống trận nổi lên Hách Liên Bằng đã dẫn đầu phóng về phía sườn núi. Tướng sĩ đi theo sau hắn lấy tướng quân làm gương, tất nhiên cũng không do dự liều chết xông về phía trận tiền của Mặc gia quân.



Chu Mẫn cũng không tránh, hừ nhẹ một tiếng, “Giết cho ta!.”



Trên dưới Mặc gia quân nổi giận gầm lên một tiếng, có tên bắn tên, có đá bắn đá không chút lưu tình chém giết đại quân Bắc Nhung. Đại quân Bắc Nhung liên tục tiến công năm sáu ngày, chung quy cũng tổng kết được chút kinh nghiệm. Cho nên lần này không ít người tránh được tảng đá, khúc gỗ và mưa tên cuồn cuộn rơi từ trên xuống. Chiến sĩ Mặc gia quân không chút do dự vọt xuống, hai quân lập tức đánh giáp lá cà, chém giết lẫn nhau.



Hách Liên Bằng ỷ vào võ công cao cường, phi ngựa nhào tới chỗ Chu Mẫn. Cung thủ phía trước không chút do dự chuyển mục tiêu thành Hách Liên Bằng mà bắn. Hắc Vân Kỵ Mặc gia quân xưa nay lấy tài bắn cung nổi danh, cho nên dù là Hách Liên Bằng cũng không dám đón mười mấy mũi tên cùng tới một lúc, chỉ có thể lật người tránh mưa tên, trường đao trong tay vung lên hạ xuống rất nhiều mới có thể rơi xuống đất.



Hách Liên Bằng cười nhẹ một tiếng nói: “Tài bắn cung tốt lắm. Bản tướng quân cũng muốn lĩnh giáo tài bắn cung của Mặc gia quân một phen.”



Lời còn chưa dứt đã lao về phía Chu Mẫn. Khinh công của hắn cực cao, tốc độ cũng nhanh, trong chốc lát đã cách Chu Mẫn mấy trượng. Trường đao vung lên, cung thủ tiếp tục bắn ra. Một tia đao khí bén nhọn đập vào mặt. Các cung thủ phản ứng cực nhanh rối rít lật người tránh khỏi nhưng vẫn có hai người bị thương. Hách Liên Bằng không quan tâm bọn họ, xoay người chém giết về phía Chu Mẫn.



Tên là vũ khí bắn tầm xa, thời điểm đối phương đến gần thì không cách nào dùng được. Chu Mẫn cũng không sợ, trường thương trong tay xoay một cái đâm về phía Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng cười nói: “ Chu tướng quân, ngươi dẫn binh không tệ, nhưng đáng tiếc võ công vẫn kém một chút.”



Chu Mẫn lạnh lùng nói: “Hách Liên tướng quân nói nhảm nhiều quá.”



Hách Liên Bằng cười nói: “Vậy sao? Đã vậy thì để Bản tướng quân lĩnh giáo công phu Chu tướng quân một chút.”



Chu Mẫn vốn là tướng quân dẫn binh đánh giặc, không phải là cao thủ về khoản đơn đả độc đấu. Thời điểm luận võ công với Hách Liên Bằng tự nhiên rơi xuống thế hạ phong. Lúc này Diệp Ly, Hà Túc và Tôn Diệu Võ đều không có ở đây, chiến sự phía trước toàn bộ đều do Chu Mẫn một mình chỉ huy, cho nên hắn càng không thể chuyên tâm đối địch. Sau mấy hiệp đã có xu hướng suy sụp.



Hách Liên Bằng tâm trạng cực vui, vừa quơ trường đao vừa cười nói: “Chu tướng quân, Định Vương phi thật sự không có ở đây sao? Nếu nàng ấy thật sự không có ở đây thì hôm nay ngươi nhất định phải chết.”



Chu Mân hừ nhẹ một tiếng, không quản cánh tay đang bị chảy máu, tiếp tục đâm thương tới. Hách Liên Bằng nhảy lên “Đã như vậy, thật đáng tiếc….Bắc Nhung ta cũng không có mấy tướng lĩnh được như Chu tướng quân đâu.” Trường đao dưới ánh mặt trời lộ ra một tia đỏ sậm lạnh lẽo, hướng về phía cổ Chu Mẫn.



“Vụt!———“ Một bóng đen thoáng qua, Lâm Hàn mặt mày lạnh lẽo giơ kiếm cản lại trường đao trong tay Hách Liên Bằng, lãnh đạm nói: “Hách Liên tướng quân muốn xem tài bắn cung của Mặc gia quân thì cần gì phải nóng lòng như vậy?”



Hách Liên Bằng ngẩn ra, chỉ thấy một luồng kình phong đánh tới sau gáy, vội vàng lật người tránh ra, đúng lúc một mưa tên màu đen sượt qua bên người hắn. Uy lực mũi tên này hoàn toàn khác những mũi tên của các cung thủ khi nãy, cho dù không bắn trúng hắn nhưng bên mặt bị sượt qua thấy mơ hồ đau.



“Hách Liên tướng quân thật đúng là nóng lòng, làm gương cho binh sĩ như vậy thật khiến Bản phi cảm thấy ngoài ý muốn.” Diệp Ly đứng cách đó không xa, thần sắc lạnh nhạt nhìn Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng cười ha ha, nhìn Diệp Ly nói: “Thì ra Vương phi vẫn còn ở trong quân, hóa ra Bản tướng quân hiểu nhầm Vương phi rồi.”



Diệp Ly bình tĩnh nói: “Không cần sốt ruột, nếu tướng quân đã tới, không ngại ở lâu một chút. Chu tướng quân, ngươi đi giúp những người khác đi.” Chu Mẫn liếc mắt nhìn Diệp Ly và Hách Liên Bằng, biết nơi này mình không xen vào được, gật đầu một cái xoay người rời đi.



Hách Liên Bằng thiêu mi cười nói: “Định Vương phi muốn giữ Bản tướng quân lại, Bản tướng quân dĩ nhiên là rất vinh hạnh.”



Tâm trạng Diệp Ly lúc này không tốt lắm, cũng không nói đùa với Hách Liên Bằng, nhàn nhạt nói: “Như vậy thì tốt.” Vung tay lên, cơn mưa tên từa các nơi bắn về phía Hách Liên Bằng. Hách Liên Bằng vội vàng nhảy một cái, vung đao chém rụng tất cả tên bắn đến. Không ngờ vừa chém rơi mưa tên trước mặt thì sau lưng lại có kình phong ập đến, cho dù Hách Liên Bằng ỷ mình nội lực cao thâm không thể bị bắn trúng nhưng trong nhất thời cũng rất chật vật.



“Thật là lợi hại.” Mười mấy tiễn thủ khi nãy cũng chưa tạo thành uy hiếp gì với Hách Liên Bằng nhưng mà hiện tại mưa tên không quá dày dặc lại khiến Hách Liên Bằng có chút luống cuống tay chân.



“Tướng quân thuận tiện đánh giá xem Kỳ Lân và Nhai Tí rốt cuộc khác nhau ở điểm nào.” Diệp Ly nhàn nhạt nói.



Đến đến khi Hách Liên Bằng chọc thủng mưa tên của Kỳ Lân thì người cũng đã bị bức lùi ra khỏi đại doanh Mặc gia quân mấy chục trượng. Hách Liên Bằng nhìn mấy nam tử áo đen phía xa xa cùng nữ tử áo trắng trước mặt, có chút không cam lòng thở dài: “Tại hạ thành tâm thành ý muốn mời Vương phi đến Bắc Nhung làm khách, Vương phi cần gì phải lạnh lùng như vậy?”