Thịnh Thế Đích Phi

Chương 368 : Xuôi nam, Dao Cơ nguy khốn

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Edit: Ca Tang

Beta: Sakura



“Vệ Lận dùng bồ câu đưa tin nói công tử Thanh Trần hiện không rõ tung tích!.”



“Cái gì?” Nghe vậy, không chỉ Diệp Ly mà ngay cả Mặc Tu Nghiêu và Phượng Chi Dao cũng khiếp sợ không thôi. Sắc mặt Diệp Ly trắng nhợt vội đứng dậy lại suýt nữa ngã nhào trên đất. Mặc Tu Nghiêu vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, nhìn về phía Trác Tĩnh nói: “Nói rõ ràng.”



Trác Tĩnh liền tranh thủ trình mật thư từ Vệ Lân lên, nói: “Sau khi công tử Thanh Trần xử lý xong chuyện núi Thương Mang, liền dẫn theo đoàn người Vệ Lận đi về phía bắc, chuẩn bị trở về Ly thành. Không ngờ nửa đường bị đánh lén, thị vệ tùy thân chết phân nửa, Vệ Lận cũng bị thương nặng, công tử Thanh Trần không rõ tung tích.”



Diệp Ly trầm mặc xem xong tin tức Vệ Lận truyền đến, mặc dù chỉ có mấy lời nhưng Diệp Ly hiểu rõ chiến lực của Vệ Lận và Kỳ Lân. Có thể làm Vệ Lận bị thương nặng, đủ để chứng minh đối phương tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa đã có chuẩn bị từ lâu.Lần này khác với lần Từ Thanh Trần mất tích ở Nam Chiếu mấy năm trước, lần đó Từ Thanh Trần bị bắt nhưng ít nhất đều nằm trong sự tính toán của hắn,trừ người ngoài không rõ chân tướng thì số người thực sự lo lắng không nhiều. Nhưng lần này đối phương có thể cướp Từ Thanh Trần từ trong tay Kỳ Lân tinh nhuệ nhất của Định Vương phủ, thì không thể không khiến người ta lo lắng cho an nguy của Từ Thanh Trần.



Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, nếu đối phương muốn mạng Thanh Trần huynh thì đã ám sát tại chỗ rồi, không cần uổng phí thời gian bắt huynh ấy đi như vậy. Nếu bắt người đi thì tự nhiên sẽ không tùy tiện gây bất lợi cho huynh ấy.”



Diệp Ly nhắm mắt lại cưỡng ép chính mình trấn định lại. Bọn họ đã quen với một công tử Thanh Trần thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ như thiên nhân. Nhưng lại quên mất cho dù lợi hại thế nào đi nữa thì Từ Thanh Trần cũng chỉ là một văn nhân trói gà không chặt. Tài trí cao tuyệt của hắn chỉ có thể phát huy dưới tình huống hắn được an toàn không bị uy hiếp, nếu như người tới là một kẻ biết võ công nhưng không phân phải trái thì công tử Thanh Trần cũng không có cách nào.



“Tu Nghiêu….Đại ca…” Nghĩ đến Từ Thanh Trần có thể gặp nguy hiểm, Diệp Ly không khỏi rét run. Từ gia mấy đời gần nhất chỉ có một công tử Thanh Trần kinh thái tuyệt diễm…Nếu như xảy ra chuyện gì…Diệp Ly có thể tưởng tượng được Từ gia sẽ ra sao. Lấy lại bình tĩnh, Diệp Ly nắm chặt tay Mặc Tu Nghiêu, giống như muốn cho mình thêm sức mạnh, “ Chuyện này, đừng nói cho cậu cả và ông ngoại vội.”



Lúc này Mặc Tu Nghiêu cũng không có tâm trạng ăn dấm chua, gật đầu nói: “Ta biết rồi, A Ly đừng lo lắng. Thanh Trần huynh tài trí hơn người, không dễ gặp chuyện không may như vậy đâu.”



Phượng Chi Dao nhìn Diệp Ly như sắp sụp đổ một chút sau đó cùng Trác Tĩnh lặng lẽ lui xuống.



Trong đại trướng, Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, để nàng dựa vào trong ngực mình. Nhận ra vạt áo trước ngực có hơi ẩm ướt, trong lòng Mặc Tu Nghiêu đau nhói, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, dịu dàng an ủi, “A Ly đừng lo lắng, ta lập tức phái người đi tìm huynh ấy, không có việc gì đâu.”



Diệp Ly thấp giọng nói: “Đại ca là người bản lĩnh siêu phàm thoát tục không dính thế tục hồng trần, nếu không phải vì ta…Từ gia và đại ca sẽ không….” Mặc Tu Nghiêu ôm nàng thật chặt, nói “Không phải lỗi của A Ly, đều là do ta. Là ta liên lụy A Ly và Thanh Trần huynh. A Ly, không cần tự trách mình, là ta không tốt… Nhưng mà, cho dù A Ly cảm thấy ta không tốt thì nàng cũng không thể rời ta mà đi, ta sẽ không buông tay.” Liếc đôi mắt ửng đỏ của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.



“Ta sẽ không rời khỏi chàng.” Diệp Ly nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, kiên định nói: “Chỉ cần ta còn sống, thì tuyệt đối sẽ không rời khỏi chàng. Chẳng qua là…chẳng qua là ta rất sợ. Nếu như Đại ca xảy ra chuyện gì…”



“Chúng ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra mà, đừng tự hù dọa mình.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Chẳng lẽ A Ly không tin tưởng bản lĩnh của Đại ca sao, nàng cảm thấy huynh ấy nhất định sẽ xảy ra chuyện à? Hiện ta chúng ta cần nghĩ xem nên làm thế nào mới phải.”



Diệp Ly rất nhanh liền trấn định lại, bất luận có gặp chuyện không may hay không thì tìm được Từ Thanh Trần mới là quan trọng nhất. Bằng không ở đây khóc lóc đứt ruột đứt gan thì có ích gì. Ổn định lại tâm thần, Diệp Ly mới hỏi: “Chàng cảm thấy…là ai muốn bắt Đại ca?”



Từ Thanh Trần trầm ngâm chốc lát, nói: “Ở phương Nam, không quá ba người có khả năng cướp người từ trong tay Vệ Lận, Lôi Chấn Đình, Tây Lăng hoàng và Mặc Cảnh Lê. Nhưng mà, Tây Lăng hoàng không lớn gan đến vậy, hơn nữa cũng không cần thiết. Lôi Chấn Đình…Chung quy Đại ca cũng đang ở địa bàn của hắn, cho nên người chúng ta hoài nghi đầu tiên là hắn. Nếu quả thật hắn muốn cướp người thì không bằng trực tiếp hạ thủ bắt người , dù sao đều là vạch mặt, không cần làm chuyện mờ ám kia.”



“Vậy là Mặc Cảnh Lê?” Trong mắt Diệp Ly thoáng qua một tia lạnh lẽo, “Tại sao hắn lại muốn bắt đại ca? Định uy hiếp Định Vương phủ sao?”



Mặc Tu Nghiêu cũng có chút nghi ngờ, bây giờ giữa Mặc Cảnh Lê và bọn họ còn cách một Lôi Chấn Đình, cho dù hắn có bắt Từ Thanh Trần thì cũng trao đổi gì với Định vương phủ được? Lắc đầu nói: “Có lúc suy nghĩ của Mặc Cảnh Lê khiến người khác rất khó lý giải. Huống hồ, đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta. Hẳn là phía nam sẽ nhanh chóng truyền về tin tức thôi, A Ly không cần sốt ruột.”



Diệp Ly có chút bất an gật đầu một cái. Trầm mặc chốc lát, Diệp Ly mới mở miệng nói: “Nếu như vẫn không có tin tức của Đại ca thì ta muốn tự mình đi Giang Nam một chuyến.” Mặc Tu Nghiêu sửng sốt, hồi lâu không mở miệng. Thời điểm Diệp Ly cho là hắn định phản đối thì nghe Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng thở dài nói: “Ta không thể đi cùng nàng được. A Ly, ngàn vạn lần cẩn thận. Tốt nhất nên trở lại trước khi Bắc Nhung và Tây Lăng kết thành liên minh, nếu không nàng ở bên đó sẽ gặp nguy hiểm.”



Diệp Ly gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Chàng yên tâm, ta sẽ mau chóng trở lại.”



Quả nhiên như Mặc Tu Nghiêu nói, sáng sớm ngày thứ hai Vệ Lận phái người từ phương nam đưa tới mật thư, cặn kẽ thuật lại chuyện đã xảy ra. Thì ra là Vệ Lận lo lắng bồ câu đưa tin trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên đồng thời phái người cưỡi khoái mã nhanh chóng đưa tin trở lại. Nhìn tin, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu càng nhíu mày. Chuyện Thanh Trần công tử mất tích trên địa bàn Lôi Chấn Đình không thể không kinh động đến Lôi Chấn Đình, trong thư nói Lôi Chấn Đình mơ hồ có ý định giam giữ đám người Vệ lận. Nhưng mà, Diệp Ly cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của Vệ Lận, lấy năng lực của bọn họ, nếu muốn đi thì dĩ nhiên không người nào cản được. Cho dù Lôi Chấn Đình có là một trong tứ đại cao thủ đứng đầu thiên hạ. Huống hồ, lấy thân phận của Lôi Chấn Đình thì hắn sẽ không tự mình xuất thủ đi làm khó đám người Vệ Lân.



Xem xong tin Vệ Lận đưa tới, Diệp Ly đành thở dài nói: “Xem ra ta vẫn phải tự mình đi Giang Nam một chuyến. Ta chỉ sợ…Đại ca đã bị Mặc Cảnh Lê bắt tới Đại Sở.” So với Mặc Cảnh Lê thì Diệp Ly tình nguyện giao thiệp với Lôi Chấn Đình còn hơn. Lôi Chấn Đình là người thông minh, người thông minh đương nhiên biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm. Ngược lại là Mặc Cảnh Lê, thỉnh thoảng hắn sẽ làm ra một vài chuyện biết rõ không thể làm, nhưng hết lần này tới lần khác hắn luôn là những chuyện không nên làm.




“Ngươi….” Mộc Dương Hầu phu nhân cắn răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xé xác nữ nhân trước mặt. Nàng đường đường là danh môn khuê tú, cư nhiên lại bại bởi một nữ nhân xuất thân giáo phường. Những năm này không chỉ một mình nhận hết sự lạnh nhạt từ Mộc Dương mà ngay cả ở ngoài cũng bị các quý phu nhân cười nhạo. Lúc này Mộc Dương Hầu phu nhân lại hối hận, năm đó Dao Cơ vì nàng ta mà chịu bao nhiêu khổ, thậm chí suýt bỏ mạng. Nếu như năm đó nàng ta không tận lực bức bách thì Dao Cơ đã sớm đem theo hài tử mai danh ẩn tích cả đời, chứ đâu trở thành mật thám Định Vương phủ trở lại tranh thủ tình cảm với nàng ta?



Dao Cơ không nhịn được liếc mắt nhìn mấy nữ nhân thiên kiều bá mị sau lưng nàng ta. Những nữ nhân này đều là người do Mộc Dương Hầu phu nhân cố ý chọn cho Mộc Dương để thể hiện sự hiền huệ của nàng ta, cũng có vài người là do quan trường đưa tới. Chỉ vì Dao Cơ được chuyên sủng mà những nữ nhân này liền thu hồi dã tâm trên người Mộc Dương Hầu phu nhân mà chuyển sang cùng đối phó Dao Cơ. Chỉ tiếc, đối với Dao Cơ đã trải qua vô số chuyện mà nói thì những kẻ này còn quá non. Cho dù các nàng có liên thủ thì cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào trên người nàng.



Lúc này tâm trạng Dao Cơ không tốt, cho nên cũng không có hơi sức theo bồi các nàng. Ngẩng đầu nhìn Mộc Dương Hầu phu nhân, nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: “Phu nhân, thật ra ta đã sớm muốn nói với ngươi một câu.”



“Ngươi muốn nói cái gì?” Mộc Dương Hầu phu nhân cảnh giác nhìn chằm chằm Dao Cơ nói. Dao Cơ nở nụ cười lạnh lùng, “Ta vẫn muốn nói với ngươi là….Thật ra thì ngươi cứ nhằm vào ta như vậy cũng không có tác dụng gì. Mộc Dương không có hứng thú với ngươi, chẳng lẽ ngươi không tự xem xét lại mình sao? Thân là nữ tử, lại khiến cho trượng phu nhàm chán đến mức không buồn nhìn một cái, ta thấy thật thương thay cho ngươi.”



Nói xong cũng không quản sắc mặt Mộc Dương Hầu phu nhân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, Dao Cơ vung tay áo xoay người đi về phía viện của mình.



“ Tâm trạng ngươi không tốt sao?” Mộc Liệt đi sau lưng nàng, mặc dù thoạt nhìn có vẻ hơi chậm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách hai ba bước chân với Dao Cơ vốn đi nhanh. Trở lại trong viện của Dao Cơ, Mộc Liệt mới nhàn nhạt hỏi.



Dao Cơ ngẩn ra, lắc lắc đầu nói: “Không có gì.”



Mộc Liệt dựa vào cây cột bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng nói: “Rất nhanh có thể trở về Ly thành gặp lại con trai ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi không vui sao?” Mấy năm chung sống cùng nhau, Mộc Liệt cũng có vài phần tình cảm với Dao Cơ. Hắn là cô nhi, cũng không biết mẹ ruột mình là ai. Nhưng mỗi lần thấy bộ dáng nhớ nhung con trai của Dao Cơ, hắn không hi vọng Dao Cơ vì bước sai một bước mà hối hận cả đời.



Dao Cơ có chút bất đắc dĩ cười khổ. Mộc Dương là phụ thân của con trai nàng, bất luận nàng còn yêu hắn hay không thì cũng không thể thay đổi sự thực này, vậy sao nàng có thể vui vẻ mà trở về đây?



Mộc Liệt nhìn nàng nói: “Nếu ngươi không thể chịu được…thì có thể nói với Vương phi để rời đi trước. Vương phi sẽ không làm khó ngươi, một mình ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Bất luận là Dao Cơ hay Mộc Liệt thì đều là người thông minh, thời điểm Diệp Ly nói các nàng có thể cùng trở về Ly thành, Dao Cơ liền biết Vương phi định động thủ với Mộc Dương Hầu phủ. Thật ra thì năm đó người có thể phái tới Sở kinh không ít, Dao Cơ đương nhiên không phải sự lựa chọn bắt buộc. Cho nên lựa chọn Dao Cơ, không chút nghi ngờ là vì địch ý của Định Vương đối với Mộc Dương hầu phủ. Dao Cơ đương nhiên biết chuyện năm đó Mộc Dương Hầu mang binh vây bắt Diệp Ly khiến Diệp Ly bị Trấn Nam Vương ép trụy nhai.



Dao Cơ nở nụ cười thản nhiên, nhìn Mộc Liệt nói: “Cảm ơn ngươi, ta không sao.”



Mộc Liệt cau mày, trên gương mặt non nớt không chút nào che giấu một tia lo lắng. Dao Cơ giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn nói: “Ngươi chỉ là một đứa bé, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”



Mộc Liệt không vui, đánh tay nàng nói: “Ta không còn là tiểu hài tử nữa rồi. Quên đi, ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế đó. Đừng quên con trai ngươi vẫn còn ở Ly thành chờ đó. Còn nữa….Bản công tử phải trở lại Ly thành rồi vào Kỳ Lân, ngươi mà hại ta không về được…thì ta giết ngươi đó.”



Dao Cơ không khỏi cười một tiếng, mỉm cười nhìn Mộc Liệt xoay người ra cửa. Mộc Liệt đi tới cửa thì ngừng một chút quay đầu lại nói: “Ta thấy Tần thống lĩnh tốt với ngươi, không bằng ngươi thử suy nghĩ một chút xem. Chung quy thì Tần thống lĩnh tốt hơn Mộc Dương kia nhiều, ít nhất mấy năm người đi, Tần thống lĩnh cũng chẳng trêu hoa ghẹo nguyệt ai cả. Ngươi xem lại ánh mắt mình lúc trước chút đi, bản công tử cũng ngại khinh bỉ ngươi.” Nói xong cũng không quản Dao Cơ biến sắc, phất tay một cái ngênh ngang rời đi.



Thở dài một hơi, Dao Cơ đưa tay mở chiếc hộp châu báu trên bàn trang điểm, trong vô vàn các loại châu báu hiện ra chiếc hộp trông rất bình thường đặt trong góc khuất của tầng dưới cùng. Mở hộp ra, bên trong chỉ có một cây trâm hoa sen ngọc bích. Nàng cũng không biết tại sao muốn giữ cây trâm này bên người, năm đó thời điểm rời Ly thành đến Sở kinh đã sớm quyết định từ nay về sau không dính vào tình yêu nữa. Tần Phong là ân nhân cứu mạng của nàng, là tâm phúc của Định vương phi, trong tay chấp chưởng Kỳ Lân tinh nhuệ nhất của Định vương phủ. Tính ra, ngay cả Tam ca của Định Vương phi là Từ gia Tam công tử cũng coi là thuộc hạ của hắn. Người như vậy…Cho dù tên không nổi danh nhưng cũng không phải người mà một cô gái xuất thân giáo phường như nàng có thể xứng đôi.



Nếu có thể lựa chọn, Dao Ca càng hi vọng lúc trước mình gặp được nam nhân như Tần Phong chứ không phải Mộc Dương. Có lẽ, nam nhân tốt trong thiên hạ đều tập trung ở Định Vương phủ đi, mà cũng có lẽ vì Định Vương thâm tình với Định Vương phi cho nên trên làm dưới theo,phần lớn nam tử trong Định Vương phủ đều chung tình. Cho dù Mộc Dương sủng ái nàng đến mức Nam Kinh người người đều biết nhưng mà thị thiếp thông phòng trong Mộc Dương Hầu phủ so ra không ít hơn nhà nào. Mộc Dương đẹp đẽ nhất trong lòng nàng giờ chỉ còn là giấc mộng, mộng tỉnh không dấu vết, lưu lại cũng chỉ có nhàn nhạt bi ai. Mà Tần Phong, chính là vẻ đẹp nàng kỳ vọng nhưng không dám vấy bẩn…



Đang lúc xuất thần, sau lưng vang lên một tiếng vang nhỏ khiến Dao Cơ phục hồi lại. Cuộc sống mấy năm nay tạo cho nàng thói quen giữ vững cảnh giác, đột nhiên xoay người, thấy nam tử phía sau thì không khỏi ngẩn ra.



So với Mộc Dương vang danh Sở kinh năm đó thì dáng vẻ Tần Phong tuy cũng tuấn tú nhưng không quá chói lọi. Khí chất của vị thống lĩnh xuất thân Kỳ Lân hoàn toàn khác với đám công tử danh môn quý tộc. Nếu như nói Mộc Dương là bảo kiếm quang hoa tất lộ thì Tần Phong chính là danh kiếm ẩn giấu dưới vỏ. Nhìn như tầm thường nhưng một khi rời vỏ thì quang hoa chiếu rọi tứ phương.



“ Huynh…..tại sao huynh lại tới đây?” Hồi lâu Dao Cơ mới mở miệng hỏi.



Ánh mắt Tần Phong rơi trên cây trâm ngọc bích trên tay nàng, ánh mắt không khỏi thêm vài phần ấm áp. Dao Cơ tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt hắn, có chút luống cuống tay chân thả lại cây trâm vào hộp, “Huynh….giờ huynh tới đây, là Vương phi có chuyện phân phó sao?” Bị hắn nhìn có chút lúng túng, Dao Cơ vội vàng kéo lại đề tài.



Ánh mắt Tần Phong thoáng qua một tia vui vẻ khó nhận ra, gật đầu một cái, bình tĩnh nhìn Dao Cơ nói: “Đúng. Chuyện phủ Mộc Dương Hầu….Vương phi giao cho ta phụ trách.”



Nghe vậy, cánh tay đang dọn dẹp mặt bàn của Dao Cơ ngừng lại, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.