Thịnh Thế Đích Phi

Chương 388 : Đường tắt khó đi

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Edit: Xiao Min

Beta: Sakura



Vào đông trên quan đạo, Mặc gia quân như một hàng dài màu đen dọc theo quan đạo bước nhanh tới. Cầm đầu hai người chính là chủ soái trong quân Lữ Cận Hiền và Diệp Ly mặc áo trắng với áo khoác ngoài màu trắng.



Bởi vì Lữ Cần Hiền là chủ soái trong quân mà Diệp Ly chỉ là quân sư, hai người giục ngựa sóng vai mà đi. Biểu thị Vương Phi kính trọng Lữ Cận Hiền người chủ soái này. Đi theo phía sau hai người chính là bốn người Trác Tĩnh, Lâm Hàn, Vân Đình cùng Từ Thanh Phong.



Lữ Cận Hiền nhìn về Diệp Ly bên cạnh cười nói: “Vương Phi, chỉ sợ hiện tại Mặc Cảnh Lê đã sớm chút tề binh mã tại phía trước chờ chúng ta.” Phía sau Vân Đình bĩu môi nói: “Mặc Cảnh Lê mới vừa lên ngôi, chẳng phải đang chờ giết nhuệ khí Mặc gia quân sao?”



“Nhưng không biết đến lúc đó rốt cuộc là ai giết nhuệ khí của ai?” Lâm Hàn nghiêm túc nói.



Những người khác nghe vậy, cũng không khỏi cười ra tiếng. Nói về Mặc Cảnh Lê thật đúng là chưa từng có cái chiến tích gì lấy ra được. Muốn giết nhuệ khí Mặc gia quân từ chỗ khác tới tay còn dễ nói, trên chiến trường minh đao minh thương thật đúng là không ai coi trọng Mặc Cảnh Lê.”Diệp Ly cười một tiếng nói: ” Có lòng tin là chuyện tốt, nhưng cũng đừng phớt lờ .”Mặc dù Mặc Cảnh Lê chưa từng có chiến tích xuất sắc gì, nhưng không đại biểu trong quân Đại Sở không có người tài ba.



Lữ Cận Hiền gật gật đầu nói: ” Vương phi nói không sai, Mộc Dương Hầu người này, mặc dù nhân phẩm có chút làm cho người ta lên án, nhưng bản lãnh hành quân đánh giặc quả thật bất phàm.”Mộc Dương Hầu lấy công trận phong hầu, năm đó từ trên chiến trường chém giết ra tới. Thời điểm Mộc Dương Hầu tung hoành sa trường thì lúc đó Lữ Cận Hiền cũng còn chưa thành danh.



Đang nói chuyện, Lữ Cận Hiền ghìm chặt dây cương nhìn con đường phía trước khẽ cau mày.



Diệp Ly thấp giọng hỏi: ” Lữ tướng quân, sao vậy?”



Lữ Cận Hiền trầm giọng nói: ” Phía trước sẽ phải rời quan đạo đi vào sơn đạo rồi. Nếu như là thuộc hạ mang binh mà nói…, tất nhiên sẽ ở phía trước phục binh. . . . . . .”



Diệp Ly đánh giá một cái con đường nhỏ hẹp hòi phía trước, trầm giọng hỏi: “Tướng quân xác định?”Lữ Cận Hiền trầm mặc gật đầu. Diệp Ly suy nghĩ một chút nhìn Lữ Cận Hiền nói: ” Lữ tướng quân là chủ soái quân ta, hết thảy lấy Lữ tướng quân làm chủ.”



Lữ Cận Hiền hiểu, Vương Phi có ý tứ là tín nhiệm mình. Gật đầu nói: ” Đa tạ Vương Phi. Hạ lệnh toàn quân, đóng phụ cận!”Thân là một quân chủ soái, hắn lo lắng chính là bị cản tay, thế khó xử. Nhưng mặc dù Diệp Ly thân là quân sư, thân phận lại vượt xa Lữ Cận Hiền , điều này cũng làm cho Lữ Hần Hiền tạo thành cục diện phàm là điều gì đều phải muốn bẩm báo Diệp Ly, nhiều khi tạo thành thói quen. Diệp Ly nói lời này, chính là nói cho Lữ Cận Hiền biết, hắn mới chủ soái của Mặc gia quân, hết thảy đại sự do chính hắn làm chủ là đủ rồi. Diệp Ly nếu thân là quân sư,đương nhiên phải đi làm chuyện của quân sư .



Mặc gia quân kỷ luật nghiêm minh, mặc dù ra lệnh hết sức đột nhiên, cũng không có bất kỳ hỗn loạn nào. Nhưng không lâu sau, cả đại quân đang ở khoảng cách quan đạo không xa xây dựng cơ sở tạm thời, chuẩn bị chỉnh đốn binh mã.


Bên cạnh Lôi Đằng Phong muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn Mặc Cảnh Lê ngồi phía trên toà mang theo thần sắc nhất định đạt được , liền lặng yên không nói.



Lão Mộc Dương Hầu nhìn về phía Mặc Cảnh Lê nói: “Cựu thần suy đoán, Định Vương phi suất lĩnh đại quân đi đường vòng, thêm bảy tám này nữa giao phong với quân ta. Hoàng thượng, cần cần phái người chặn lại không?”



Mặc Cảnh Lê khoát tay một cái nói: “Không cần, để nàng ta tới đây! Bản vương cũng muốn xem một chút, rốt cuộc Diệp Ly có bản lãnh gì có thể liên tiếp thắng được mấy vị danh tướng chiến thần Tây Lăng.” Lời này làm trò trước mặt Lôi Đằng Phong nói thật ra thì có chút vô lễ. Nhưng Diệp Ly liên tiếp đánh bại Tây Lăng Trấn Nam Vương và Chu Dương ,Tĩnh Quốc quân cũng là sự thật, cho dù là Lôi Đằng Phong cũng không thể cãi lại. Lôi Đằng Phong cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Sở Hoàng vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, mặc dù phụ vương bại vào tay Định Vương Phi , nhưng vẫn rất sùng bái mưu lược của Định Vương Phi. Thiên hạ này ăn qua thiệt thòi từ Định Vương Phi cũng khá nhiều, xa không nói, nói về Nhậm Kỳ Ninh Bắc Cảnh lúc trước, kết quả nước mất nhà tan làm cho người thổn thức.”



Lôi Đằng Phong lời này phảng phất hết sức ôn hòa hữu lễ. Nhưng nghe vào trong tai Mặc Cảnh Lê cũng hết sức chói tai. Bởi vì, Mặc Cảnh Lê cũng một trong những người trong thiên hạ đã ăn thiệt thòi từ Diệp Ly. Hơn nữa ở mấy tháng trước, thời gian còn gần hơn Nhậm Kỳ Ninh. Mặc Cảnh Lê khẽ hừ một tiếng nói: ” Đa tạ Thế tử Trấn Nam Vương nhắc nhở.”



Lôi Đằng Phong mỉm cười không nói, dĩ nhiên hắn biết Mặc Cảnh Lê vì cái gì mất hứng. Mặc dù người biết không nhiều lắm chuyện đã xảy ra phủ Nhiếp Chính Vương tại Nam Kinh, nhưng qua mấy tháng, dựa vào một chút dấu vết, vẫn đủ để cho Lôi Chấn Đình từ trong đó đoán ra một chút tin tức cơ mật. Nói thí dụ như, đoạn thời gian kia, tung tích của Định Vương phi , nói thí dụ như công tử Thanh Trần đột nhiên mất tích vừa thần kỳ đột nhiên trở lại Ly thành. Nữa nói thí dụ như hai vị Vương Phi Mặc Cảnh Lê trước sau mất tích, bệnh qua đời . Kết hợp với thời gian Mặc Cảnh Lê lên ngôi , rất nhiều vấn đề tự nhiên là không cần nói cũng biết.



Mặc Cảnh Lê nguyện ý xem nhẹ Diệp Ly là chuyện của bản thân hắn, đến lúc đó ăn khổ rồi thì cũng không có lý do nói hắn không có nhắc nhở. Mặc Cảnh Lê không nghe khuyên bảo Lôi Đằng Phong cũng không để ý nữa, mà nhắm hờ mắt bắt đầu tính toán lên thủ hạ binh mã mình mang đến .



Thấy Lôi Đằng Phong thức thời không mở miệng nữa, Mặc Cảnh Lê thỏa mãn gật đầu. Sau khi đăng cơ làm Đế hắn càng không muốn nghe ý kiến phản đối người khác, huống chi Lôi Đằng Phong từ trước xem thường mình vẫn đối với mình không nóng không lạnh, mặc dù chỉ là thân phận thế tử nhưng đều khiến người cảm thấy cao cao tại thượng. Thấy Lôi Đằng Phong ở trước mặt mình cung kính, bộ dáng phục phục thiếp thiếp , Mặc Cảnh Lê càng cảm thấy tâm tình phá lệ vui vẻ.



Đứng dậy, Mặc Cảnh Lê vung tay lên nói: “Chuyện này liền như thế thôi, Mộc Dương mang binh đi chặn lại Lữ Cận Hiền, Bản vương tự mình suất binh đi gặp Diệp Ly!”



Nhìn Mặc Cảnh Lê đứng dậy đi vào phía sau nghỉ ngơi , lão Mộc Dương Hầu khẽ cau mày, hai đầu lông mày nhiều thêm mấy phần mơ hồ lo lắng. Lão vẫn cảm thấy thật ra thì phái Mộc Dương mang mười vạn binh mã đi hoàn toàn không có ý nghĩa . Muốn ở chỗ đó hoàn toàn tiêu diệt Lữ Cần Hiền lại càng hi vọng xa vời . Nhưng Mặc Cảnh Lê lại không muốn nghe lời khuyên. Mặc dù thần phục Mặc Cảnh Lê thời gian cũng không dài, nhưng cho dù lão Mộc Dương Hầu thường hay nói hùa theo cũng đã chưa hoàn toàn nắm rõ ràng Mặc Cảnh Lê rốt cuộc là hạng người gì.



“Phụ thân, sao vậy?” Thấy phụ thân cau mày, Mộc Dương có chút lo lắng hỏi.



Lão Mộc Dương Hầu lắc đầu, thấp giọng dặn dò nói: “Lần này đi ngàn vạn cẩn thận, Lữ Cận Hiền là danh tướng Mặc gia quân, không được khinh địch. Nếu như chuyện không thể làm, cũng không cần miễn cưỡng.”



“Dạ, phụ thân.” Nhìn phụ thân một chút, mặc dù có chút nghi ngờ, Mộc Dương cũng cung thanh đáp ứng. Lão Mộc Dương Hầu lắc đầu, nhẹ giọng thở dài nói: “Thôi, trở về đi thôi.”