Thịnh Thế Đích Phi

Chương 392 : Trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Edit: Ca Tang

Beta: Sakura



Nhìn tên thái giám truyền thánh chỉ chật vật trốn thoát, sắc mặt Mộc Dương càng thêm khó coi. Phụ thân chết oan, Dao Cơ mất tích, Mặc Cảnh Lê hoài nghi, từng việc từng việc phảng phất như có tòa núi lớn đặt lên đầu Mộc Dương.Trước mắt đầy thi thể của ngự tiền thị vệ, sắc mặt Mộc Dương càng tái nhợt.



Tướng quân cánh tây Triệu Liêm cũng có vài phần giao tình với lão Mộc Dương Hầu, nghe được tin tức liền chạy đến, thời điểm đến nơi thì tình hình không thể cứu vãn rồi.Tuy hắn và lão Mộc Dương Hầu có giao tình nhưng còn không có sâu nặng đến có thể vì vài phần giao tình này mà đánh cược tính mạng của mình,chỉ sai người giam lỏng Mộc Dương tại trong quân, hơn nữa tự mình viết một phong sổ con cho người tốc hành đưa đến tay Mặc Cảnh Lê.



Chỉ tiếc là hắn không biết, sổ con của hắn vừa mới ra khỏi quân doanh hai mươi dặm cũng đã hóa thành một đống tàn tro rồi.



Trong trướng của Mộc Dương, Triệu Liêm và Lôi Đằng Phong đang ngồi nhìn xem Mộc Dương ôm Mộc Liệt đã ngủ đều thở dài. Nói thật,vô luận là Triệu Liêm hay Lôi Đằng Phong đều không tin tưởng phủ Mộc Dương Hầu đầu nhập vào Định Vương phủ.Cũng không phải bọn hắn không muốn tin,mà cơ bản là không thể. Lôi Đằng Phong có cảm giác có gì đó không đúng,nhưng lão Mộc Dương Hầu đã chết, chỉ sợ Mộc Dương…



Nghĩ đến đây, Lôi Đằng Phong đưa mắt liếc qua Triệu Liêm một cái,Triệu Liêm cũng bất đắc dĩ thở dài. Hắn coi như là lão tướng Đại Sở rồi, tuy bình sinh chưa có đánh qua cái gì gọi là kinh thiên động địa,nhưng thực sự nói là có kiến thức rộng rãi.Nhưng Mặc Cảnh Lê quyết định Bắc chinh lại để cho trong lòng rất nhiều người âm thầm ngờ vực, hiện nay trận chiến vừa mới bắt đầu đánh, Hoàng thượng lại chém trọng thần dưới tay mình, cái này lại làm cho trong lòng nhiều người hoảng loạn.Lại nói những tướng sĩ có quan hệ với phủ Mộc Dương Hầu mơ hồ có bất bình, nếu Mộc Dương có tâm tư như lời Hoàng thượng nói…chỉ sợ trong quân sẽ hỗn loạn.Vốn vì trong quân yên ổn,Triệu Liêm quyết định thật nhanh bắt Mộc Dương.Nhưng hết lần này tới lần khác,trong đại doanh có một nửa tướng lãnh trước kia đều là thuộc hạ của Mộc Dương Hầu hoặc có giao tình với phủ Mộc Dương Hầu đấy.Đừng nói là Hoàng đế, ngay cả chính Triệu Liêm ngẫu nhiên trong lòng cũng âm thầm lo lắng, phủ Mộc Dương Hầu thật sự không có tâm tư kia ư?



“Mộc Dương Hầu…” Nghĩ một chút, Triệu Liêm vẫn quyết định khích lệ trước, đại quân Lữ Cận Hiền càng ngày càng tiến gần, trong quân thật sự không thể đại loạn lên. Mộc Dương nhàn nhạt cười khổ: “Triệu tướng quân khách khí, tại hạ bây giờ còn là cái gì Mộc Dương Hầu?”.



Triệu Liêm thở dài nói: “Ở trong đó tất có cái gì hiểu lầm, lão phu tự mình đã viết sổ con giải thích với Hoàng thượng, tướng quân an tâm chớ nóng vội.”



“Cho dù có cái gì hiểu lầm, Mặc Cảnh Lê cũng không nên giết cha ta!” Mộc Dương lạnh lùng nói, trong mắt xẹt qua một tia ý hận kinh người. Trong lòng Triệu Liêm thất kinh, lúc này đây chỉ sợ vô luận như thế nào… phủ Mộc Dương Hầu đều cùng Hoàng thượng ly tâm rồi.



“Mẫu thân…” Mộc Liệt ngủ mơ trong lòng Mộc Dương phát ra một tiếng nức nở nho nhỏ, trong lòng Mộc Dương càng đau xót, ôm lấy Mộc Liệt đứng dậy muốn đi ra ngoài.



“Mộc Dương, ngươi đi đâu vậy?!” Triệu Liêm liền vội vàng hỏi.Mộc Dương quay đầu lại,trầm giọng nói: “Ta muốn đi cứu Dao Cơ.”



Hiện tại loại tình huống này, Triệu Liêm chỗ nào dám để hắn mang binh đi,vội vàng nói: “Hiện tại ngươi biết Mộc phu nhân ở chỗ nào sao? Chúng ta vẫn nên phái người điều tra trước.Huống chi…Ngươi nên biết, ngươi đi lần này…” Nếu Mộc Dương thật sự như vậy mà đi, chỉ sợ không có ý phản quốc cũng trở thành phản quốc rồi. Mộc Dương cười lạnh một tiếng nói: “Hiện tại đã như vậy, ta vẫn còn quan tâm những thứ này sao?”



Triệu Liêm cắn răng,trầm giọng nói: “Tốt, ngươi đi ta không cản.Nhưng binh mã ngươi không thể mang đi.” Nếu để Mộc Dương mang binh mã đi, chỉ sợ mạng hắn cũng không muốn giữ.



Mộc Dương lạnh lùng cười cười, một mình hắn muốn ra khỏi đây cũng khó, chỉ cần Mặc Cảnh Lê phái người đuổi giết hắn, lại càng không cần phải nói cứu người rồi.


Mộc Dương nhìn chằm chằm nam tử áo đen nửa ngày, rốt cục cau mày nói: “Ngươi là…Tần Phong?” Mộc Dương và Tần Phong chính thức gặp mặt cũng không nhiều,nhưng Mộc Dương vẫn nhớ rõ nam tử trầm mặc đi theo Định Vương phi lại là thống lĩnh của Kỳ Lân thần bí nhất Định Vương phủ.



Tần Phong không để ý nhẹ gật đầu,tiện tay ném Cao Minh đến bên chân Mộc Dương.



Cao Minh uể oải đứng lên, có chút sợ hãi nhìn qua Tần Phong. Hắn cảm giác mình vô cùng không may, bị Mộc Dương đè nặng không ngẩng đầu lên được,hôm nay thật vất vả Mộc Dương mới xui xẻo, bị chính Hoàng thượng phái mình tới bắt hắn, nhưng vẫn không may cùng Mộc Dương rơi vào tay Mặc gia quân. Giờ phút này, trong lòng Cao Minh thật cảm thấy Mộc Dương là khắc tinh của hắn.



“Ngươi…Định Vương phủ nghịch tặc! Ngươi thật to gan, Bản tướng quân là tướng quân Đại Sở đấy!” Cao Minh nhìn qua Tần Phong, ngoài mạnh trong yếu quát.



Khóe miệng tướng lãnh bên người Tần Phong co quắp, không nhịn được cúi đầu ho nhẹ một tiếng: “Tần Thống lĩnh, tên này có bệnh à?” Thân phận tướng quân Đại Sở đáng kiêu ngạo sao? Đặc biệt là hiện tại dưới tình huống đã trở thành tù nhân của phe đối địch?



Tần Phong nhướng mày cười cười: “Tướng quân Đại Sở thì thế nào? Hiện tại hai quân đối chọi, như ngươi nói chẳng phải ta giết được nhiều tướng quân Đại Sở thì chiến công càng thịnh?” Nghe vậy, sắc mặt Cao Minh lập tức trắng nhợt, ấp úng không dám nói nữa.



Mộc Dương nhìn chằm chằm Tần Phong, cau mày nói: “Là thủ đoạn của Định Vương phi? Xem ra Định Vương phi đã sớm tính toán tại hạ cùng Cao tướng quân gặp nhau ở chỗ này? Kính xin Vương phi bước ra, tại hạ muốn gặp mặt.” Tần Phong lạnh nhạt nói: “Vương phi hiện tại không có ở đây, chỉ sợ không thể làm theo ý nguyện của Mộc Dương Hầu được rồi.”



Mộc Dương nhíu mày: “Phải chăng phu nhân ta bị Tần Thống lĩnh mang đi? Nàng chỉ là một nữ tử vô tội,Tần Thống lĩnh thân là một tướng soái, chắc hẳn sẽ không làm khó một cô gái yếu ớt.”



“Cái gì cũng không biết?” Thần sắc Tần Phong có chút cổ quái.



Mộc Dương gật đầu nói: “Đúng vậy,tại hạ thua trong tay Tần Thống lĩnh, chết cũng không tiếc.Nhưng là, chuyện của ta không liên quan nàng, xin Tần Thống lĩnh giơ cao đánh khẽ, buông tha nàng.”



Tần Phong nhìn qua Mộc Dương lắc đầu, thản nhiên nói: “Thật sự đáng tiếc.” Kỳ thật bản thân Mộc Dương không phải loại người khiến người ta chán ghét.Nhưng nếu không phải phủ Mộc Dương Hầu đắc tội Định Vương mà nói, hắn cũng không phải thế này. nước này hắn còn không quên cầu tình cho Dao Cơ, coi như có tình có nghĩa rồi. Chỉ tiếc…đều vì chủ của mình, mọi người lập trường bất đồng. Mộc Dương lại không thể không chết.



“Tần Thống lĩnh…” Mộc Dương có chút biến sắc.



Tần Phong nói: “Ta đương nhiên không đả thương Dao Cơ và Mộc Liệt.Bởi vì…”



Mộc Dương nhìn chằm chằm Tần Phong,không biết hắn muốn nói gì.Lại phát giác phần bụng mồ hôi lạnh băng lại đau đớn, kinh ngạc cúi đầu thì thấy Mộc Liệt trong ngực mỉm cười, vẻ mặt vô tội vui vẻ.Chỉ nghe Mộc Liệt cười hì hì mà nói: “Bởi vì, ta là người của Định Vương phủ!”