Thịnh Thế Đích Phi

Chương 398 : “Chân tướng” Định Vương trọng thương

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Edit: Ca Tang

Beta: Sakura



Lúc đoàn người Diệp Ly mệt mỏi đuổi tới Hồng Nhạn quan đã là buổi tối ngày hôm sau, Phượng Chi Dao sớm ở Hồng Nhạn quan nghênh đón rồi. Thấy Diệp Ly trở về, Phượng Chi Dao rõ ràng thở nhẹ nhàng ra, “Vương phi, người rốt cục trở về rồi.” Chứng kiến thần sắc Phượng Chi Dao, trong lòng Diệp Ly hơi trầm xuống, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Phượng Chi Dao thở dài nói: “Vương gia bị người núi Thương Mang ám toán.”



“Sao chàng lại dễ dàng bị người ám toán?” Diệp Ly nhướng mày hỏi. Mặc Tu Nghiêu võ công cao cường. Rõ ràng đã sớm lấy được danh sách tiềm phục của núi Thương Mang tại Định Vương phủ, vì cái gì còn bị người ám toán? Phượng Chi Dao bất đắc dĩ cười khổ nói: “Là chúng ta chủ quan, người nọ đột nhiên ra tay…Suýt nữa Tiểu thế tử bị thương. Vương gia cũng vì…”



Thấy Diệp Ly biến sắc, Phượng Chi Dao vội vàng nói: “Vương phi yên tâm, Tiểu thế tử cũng không bị thương.” Nhìn giữa lông mày tuấn mỹ Phượng Chi Dao gần như khó có thể che dấu mỏi mệt, Diệp Ly gật đầu nói: “Những ngày này ngươi cực khổ rồi. Tu Nghiêu thế nào?”



Phượng Chi Dao cau mày nói: “Vương gia…Vương phi, chúng ta trở về hãy nói.”



Trở lại Hồng Nhạn quan, bởi vì tướng sĩ đều không biết Định Vương xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên cũng không biết Vương phi đột nhiên trở về. Đến đón Diệp Ly cũng chỉ có mấy người Nguyên Bùi, Nam Hầu cùng Mộ Dung Thận. Mặc Tu Nghiêu ở tạm trong phủ Tướng quân tại Hồng Nhạn quan, một đoàn người trở lại phi thẳng đến tiểu viện của Mặc Tu Nghiêu. Tiến vào gian phòng, Diệp Ly chứng kiến cảnh trước mắt không khỏi sững sờ, quay đầu lại phía Phượng Chi Dao nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Trên giường xác thực có người nằm, trên người đang đắp áo ngủ dày bằng gấm che khuất nửa bên mặt. Chỉ có một đầu tóc trắng tuyết lộ bên ngoài, mặc dù Diệp Ly không đi vào, nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền đã nhìn ra người trên giường vốn không phải Mặc Tu Nghiêu.



Phượng Chi Dao cười khổ, người trên giường nghe giọng nói của Diệp Ky đột nhiên ngồi dậy xoay người xuống giường. Một trương tuấn mỹ nhíu lại, nói với Diệp Ly: “Ngươi cuối cùng trở về rồi, mỗi ngày nằm ở chỗ này giả chết, mệt chết ta.”



“Hàn Minh Tích?” Diệp Ly nhíu mày, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quét ánh mắt về phía bọn người Phượng Chi Dao. Phượng Chi Dao trầm giọng nói: “Vương gia mất tích.”



“Mất tích?” Diệp Ly nhướng mày nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao, tuy không tức giận nhưng Phượng Chi Dao có cảm giác da đầu run lên một hồi. Vương phi chính thức nổi giận lên uy lực không hề thua kém Vương gia, kiên trì gật đầu nhẹ, Phượng Chi Dao liền tranh thủ kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.



Thế này, ngày đó Mặc Tiểu Bảo nghịch ngợm bị bắt cóc. Đối phương để lại phong thư muốn Mặc Tu Nghiêu một mình đến, nếu không không đảm bảo Mặc Tiểu Bảo an toàn. Dĩ nhiên Mặc Tu Nghiêu không để Mặc Tiểu Bảo bị thương tổn, vì vậy liền đúng hẹn một mình đến địa điểm định ước. Đợi đến lúc bọn người Phượng Chi Dao tìm đến, chỉ có Mặc Tiểu Bảo bị điểm huyệt đang mê man cùng với đầy thi thể và máu trên mặt đất, lại không thấy tung tích Mặc Tu Nghiêu. Sau đó, bọn người Phượng Chi Dao âm thầm sai ngươi tìm kiếm xung quanh mấy trăm dặm, gần như lật địa phương mấy lần, nhưng lại không thấy bóng dáng Mặc Tu Nghiêu. Đến đường cùng, chỉ làm ra bộ Mặc Tu Nghiêu bị thương. Ít nhất để người ta cho rằng, Định Vương vẫn còn trong quân.



Đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhíu chặt, Phượng Chi Dao tự thuật nghe có vẻ tầm thường. Nhưng lại luôn để cho nàng cảm thấy có chút không đúng, quá mức thuận lý thành chương rồi, “Phái người đưa danh sách đến, Tu Nghiêu xử lý như thế nào?”



“Danh sách?” Phượng Chi Dao nhíu nhíu mày, mới nhớ tới nói: “Lần trước Vương phi đi Giang Nam phái người đưa về danh sách, Vương gia nhìn qua rồi thu lại. Về sau chiến sự Bắc Nhung cấp bách, hình như Vương gia …” có vẻ không thấy Mặc Tu Nghiêu xử lý qua chuyện này. Nếu như nói người Diệp Ly tín nhiệm nhất chính là Tần Phong cùng mấy người Trác Tĩnh, như vậy Mặc Tu Nghiêu tín nhiệm nhất chính là tâm phúc Phượng Chi Dao rồi. Nếu như Phượng Chi Do cũng không biết mà nói…, vậy thì Mặc Tu Nghiêu xác thực không có xử lý chuyện này đấy. Nhưng cái này rõ ràng không có hợp lý, núi Thương Mang xếp mật thám vào Mặc gia quân, Mặc Tu Nghiêu lại bỏ mặc không phải cách hành sự của hắn, trừ phi…Hắn giữ bọn hắn có tác dụng khác.



Hàn Minh Tích đùa cợt cười nói: “Những người khác thích tự cho là thông minh, biến khéo thành vụng quá?”



“Minh Tích…” Hàn Minh Nguyệt đến vừa vặn nghe được lời của hắn,…có chút bất đắc dĩ nói. Hàn Minh Nguyệt liếc qua bộ dáng Diệp Ly, đôi mi thanh tú trói chặt, cũng biết bây giờ không phải thời điểm nói đùa.Có chút áy náy nói: “Quân…Vương phi, ta không phải…”


Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Đem tin tức truyền ra, thương thế Định Vương chuyển biến xấu, truyền tin mời Trầm Tiên sinh ở Ly thành mau tới đây. Nửa tháng sau…Thay Vương gia xử lý tang sự.”



À?!



Mọi người kinh ngạc nhìn vẻ lạnh nhạt của Định Vương phi. Phượng Chi Dao có chút cà lăm nói: “Vương phi, thuộc hạ cảm thấy…Vương gia…” Mặc Tu Nghiêu người nọ chính là gián đánh không chết, cho dù hiện tại không có tin tức nhưng Phượng Chi Dao suy đoán cùng lắm là hắn không may bị gãy chân không bò về được. Chưa từng cho rằng hắn đã chết. Hơn nữa, yêu thương Mặc Tu Nghiêu như thế, mà Vương phi nói ra như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.



“Hiện tại chàng trọng thương hôn mê bất tỉnh, khác gì chết chứ? Cứ làm như thế đi.” Diệp Ly nói.



Bện cạnh Hàn Minh Nguyệt nhìn Diệp Ly, mày kiếm chau lên một cái, chặn họng Hàn Minh Tích: “Xử lý tang sự cũng không phải lựa chọn sai, mang Trầm tiên sinh gấp gáp tới càng làm cho người ta tin tưởng. Chắc chắn vô luận Mặc Cảnh Lê hay Trấn Nam Vương cũng sẽ không hoài nghi đấy.”



Nghe hắn nói vậy, mọi người mới bừng tỉnh hiểu mình vừa nghe cái gì. Vương phi an bài như vậy không phải Vương phi tin Vương gia đã chết, mà muốn người khác tin tưởng Vương gia đã chết. Trong lòng Phượng Chi Dao khẽ động, nhìn qua Diệp Ly nói: “Vương phi đã có tung tích Vương gia?”



Diệp Ly tiếc nuối lắc đầu, nói: “Hiện tại trước mặc kệ Vương gia, phái người đi tìm toàn bộ rút về. Chúng ta bây giờ cần làm chính là ổn định thế cục trước mắt. Nam Hầu?”



Nam Hầu đứng dậy, cung kính nói: “Trước khi quân ta cùng đại quân Tây Lăng giao thủ mấy lần, dựa vào binh pháp như thần của Vương gia, quân ta luôn thắng nhiều bại thiếu. Chỉ là, từ khi Vương gia…Thế công của Lôi Chấn Đình đột nhiên cường rất nhiều, ngược lại quân ta khó có thể ứng phó.” Tuy Mặc gia quân dũng mãnh nhưng đại quân Tây Lăng cũng không kém. Lại càng không cần phải nói nhân số binh mã Tây Lăng lại nhiều hơn Mặc gia quân. Vốn có Mặc Tu Nghiêu còn không có cảm giác gì, một khi Mặc Tu Nghiêu mất, hoàn cảnh xấu của Mặc gia quân lập tức lộ rõ.



Diệp Ly gật đầu, nói: “Chư vị không nên tự trách, những ngày này cũng vất vả cho các ngươi rồi.” Hôm nay đại quân Tây Lăng thế cường, chúng ta cũng không cần theo bọn họ cứng đối cứng, tận lực tránh đối địch chính diện.”



“Ý Vương phi là?” Mộ Dung Thận hỏi.



Diệp Ly nói: “Tránh đi mũi nhọn, công kỳ tất cứu. Chư vị tướng lãnh chia ra mấy đường, từng người tự chiến. Hồng Nhạn quan, có Bản phi và Nguyên Bùi tướng quân đóng ở.” Hồng Nhạn quan được Mặc gia quân không ngừng gia cố hơn mười năm, trình độ dễ thủ khó công tuyệt đối không thua gì Trung Nguyên hùng quan danh xưng là Hàn Cốc quan. Mặc gia quân hiện tại xác thực chưa cùng đại quân Tây Lăng đánh cuộc cứng đối cứng.



“Nhưng Vương phi, nếu như Lôi Chấn Đình dốc toàn lực đối phó Hồng Nhạn quan mà nói…chỉ sợ ngài và Nguyên lão tướng quân…”



Diệp Ly cười nói: “Cho nên, các ngươi phải khiến hắn không có biện pháp dốc hết toàn lực. Ta tin tưởng, đây là việc Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ am hiểu đấy. Mặt khác, các ngươi cũng không cần lo lắng Hồng Nhạn quan, chúng ta còn có mấy màn biểu diễn thú vị, rất nhanh đến Hồng Nhạn quan. Nếu Lôi Chấn Đình còn muốn công phá Hồng Nhạn quan mà nói…,cũng chỉ có thể bổ sung mạng người. Bản phi cũng muốn biết, hắn chịu giao ra bao nhiêu binh mã Tây Lăng đến đánh Hồng Nhạn quan.”



Mặc dù có chút hiếu kỳ biểu diễn thú vị trong lời Vương phi là gì. Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Ly thong dong tự nhiên, trong lòng mọi người không khỏi cũng dễ dàng rất nhiều, chắp tay lên cùng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”