Thịnh Thế Đích Phi
Chương 404 : Tung tích Định Vương
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
Thị vệ phụng mệnh đi mời người, đám người trong doanh trướng không khỏi suy đoán một phen. Vân Đình sờ sờ đầu hỏi: “Có phải là người bên nhà mẹ Vương phi không? ” Trong số những người bọn họ quen thì chỉ có Vương phi là họ Diệp.
Hà Túc càu mày nói: “Nhà mẹ Vương phi, lại xưng công tử thì tầm tuổi này chỉ có tiểu tử Diệp Dung của Diệp gia mà thôi. Ngươi cảm thấy hắn có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới quân doanh sao? ” Vân Đình phản ứng lại, nhất thời cũng thấy suy đoán của mình hết sức hoang đường. hắn đã gặp Diệp Dung tên mập kia, rõ ràng là người đọc sách mà lại mập đến mức sắp không nhìn mắt mũi đâu, một chút cũng không có vẻ quý khí của người thư sinh học hành gian khổ, thoạt nhìn còn thô tục hơn những người luyện võ như bọn họ. Lại nói, Diệp Thượng Thư năm đó cũng được coi là mỹ nam tử nổi tiếng Sở kinh, mấy nữ nhân Diệp gia chưa nói đến nhân phẩm thế nào nhưng ít nhất cũng đều là mỹ nữ. Không ngờ lại sinh ra loại thứ phẩm như Diệp Dung. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, hai vị lão nữ nhân Diệp gia kia lại che chở hắn đến mức sợ ra cửa cũng có thể bị gió thổi đi vậy.
Thật ra thì, dung mạo Diệp Dung tuyệt đối không xấu. Khi còn bé cũng được coi là đứa nhỏ có tướng mạo tuấn tú. Chỉ tiếc Vương thị không biết cách dạy con, có câu nói cha mẹ sinh con trời sinh tính. Diệp Dung thậm chí ngay cả nửa thành tài hoa của Diệp Thượng Thư cũng không học được, ngày thường lại bị Vương thị dạy đến không biết chút gì, khí chất ngày càng thêm thô bỉ. Hơn nữa những năm này hắn ăn uống ngốn ngấu, dáng người không ngừng to ra, khiến cho Vân Đình mới gặp qua một lần mà đã có ấn tượng vô cùng xấu.
Lãnh Hoài lắc đầu một cái, mặc dù ông ở Sở kinh mấy chục năm, nhưng cũng không nhớ rõ Diệp gia còn lấy ra được nhân vật nào. Cười nói: “Người tới, gặp rồi tự nhiên sẽ biết là ai.”
Chỉ chốc lát sau, một nam tử áo trắng xa lạ đi vào, nhìn mọi người cười nhạt nói: “Chào các vị.”
Lãnh Hoài và Lữ Cận Hiền đồng loại cau mày, dung mạo nam tử trước mắt này thuộc về loại gặp mấy lần cũng không .cách nào nhớ nổi. Nhưng xét trong số ít người mặc y phục trắng thì hai người đều khẳng định bọn họ chưa từng gặp qua nam tử trước mặt này bao giờ.
“Vị công tử này… ” Lãnh Hoài trầm giọng hỏi.
“Ngươi là ai?! ” Lãnh Hoài còn chưa hỏi xong, Hà Túc ngồi một bên đã đứng bật dậy, vẻ mặt lạnh như băng trừng nam tử áo trắng trước mắt. Mọi người nhìn về phía Hà Túc, Hà Túc xưa nay tính tình trầm ổn, nếu như không phải tình huống đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không ngắt lời Lãnh Hoài
Hà Túc nheo mắt nói: “Hắn dịch dung. ” Trên đời này quả thật có một vài thuật dịch dung tinh diệu, nhưng rất ít trong số đó có thể gạt được Diệp Ly. Dù tinh diệu đến mức nào đi nữa thì cũng không phải mặt thật, sẽ luôn có một chút sơ hở, dù sao dịch dung cũng không phải là chỉnh dung. Nếu không gạt được Diệp Ly, thì đương nhiên cũng không gạt được Hà Túc do Diệp Ly dạy dỗ.
Nghe Hà Túc nói…, mọi người lập tức đề phòng lên.
Nam tử áo trắng bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài nói: “Sớm biết ngươi ở đây thì ta đã không lấy thứ đồ chơi này ra ” giơ tay lên lột mặt nạ ra, một dung nhan tuấn mĩ phi phàm hé lộ, nhưng lại làm cho mọi người thất thanh la hoảng lên, “Vương, Vương. . . gia?!”
Vân Đình cả kinh đứng dậy, ngay cả cái ghế đang ngồi cũng đổ ra sau, không chút để ý, chỉ vào nam tử trước mắt nói: “Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là quỷ yêu phương nào?! Lại dám giả mạo Vương gia !”
Không thể trách mọi người khiếp sợ. Trước đó vài ngày khi tin tức Mặc Tu Nghiêu chết đi tuyền tới trong quân, Lữ Cận Hiền cũng suýt bị hù dọa ngất đi. Vốn vẫn không tin nhưng khi nghe nói Vương phi đã để Định Vương nhập quan tại Hồng Nhạn Quan, ngay cả Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh Lê cũng tự mình chạy tới bái tế. Lúc đó mới khiến mọi người đón nhận tin dữ này. Hiện tại Mặc Tu Nghiêu đột nhiên sống sờ sờ đứng trước mặt mọi người sao có thể không dọa bọn họ giật nảy mình.
Trước mặt mấy gia chủ danh môn thế gia lại mất thể diện như vậy, Mặc Cảnh Lê nhất thời có chút thẹn quá hóa giận. Nhìn chằm chằm Sở gia gia chủ nói: “Sở tiên sinh đây là có ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy trẫm đang nói dối? ” thật ra thì việc đã đến nước này, Mặc Cảnh Lê cũng đoán ra nhất định là mình lúc trước ở Nam Kinh bị tên Sở Quân Duy đó đùa bỡn. Liên hệ thời điểm Sở Quân Duy xuất hiện, Mặc Cảnh Lê gần như đoán chắc Sở Quân Duy đó tuyệt đối có quan hệ với Định Vương phủ. Nhưng mà ngay trước mặt những người này sao hắn có thể thừa nhận mình bị người Định Vương phủ đùa bỡn? Huống hồ. . . Sở gia và Từ gia là thân thích, hắn lấy Sở gia ra khai đao cũng không tính là oan uổng, không đúng sao?
Gia chủ Sở gia tỉnh táo nói: “Tại hạ không dám, nhưng Sở thị Quân Duy quả thật đã qua đời nhiều năm. Nếu Sở hoàng không tin thì…, tại hạ có thể lấy gia phả Sở thị ra cho Sở hoàng xem.”
Mặc Cảnh Lê đương nhiên không thể nào đi làm loại chuyện tự đánh mặt mình như vậy. Cũng không để ý vẻ mặt người khác, cười lạnh một tiếng nói: “Sở thị tư thông với Định Vương phủ, có ý đồ phản quốc. Giam hắn lại cho trẫm, tịch biên gia sản Sở thị, bắt giữ toàn bộ.” May là Mặc Cảnh Lê giữ lại chút lý trí, chỉ định bắt giam Sở gia mà không phải trực tiếp lôi ra chém. Mặc dù hắn quả thực rất muốn làm như vậy.
Hai thị vệ rất nhanh tiến lên, bắt lấy gia chủ Sở gia kéo ra ngoài cửa. Mọi người thấy tình hình này cũng không khỏi khiếp sợ. Bọn họ phần lớn đều là danh môn thế gia rất có danh vọng, trong đó không ít thế gia từng làm quan. Bất luận là ai cai quản thì cũng phải nể mặt bọn họ vài phần, nhưng không ngờ rằng Mặc Cảnh Lê đến đây chưa tới nửa tháng, mà gia chủ Sở gia- gia tộc đệ nhất Vân Châu sau khi Từ gia rời đi cứ như vậy bị người thô lỗ kéo ra ngoài.
Những gia chủ danh môn thế gia này một mặt càng thêm tức giận Mặc Cảnh Lê, nhưng đồng thời đáy lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác rét lạnh. Phải biết là địa vị những kẻ đọc sách như bọn họ hoàn toàn do thái độ người bề trên quyết định. Thời điểm đấng cầm quyên tôn trọng người đọc sách thì địa vị của bọn họ rất cao. Nhưng ở thời loạn thế này, khi người cầm quyền coi bọn họ như bầy kiến hôi thì bọn họ cũng không thể nào tránh được.
Nhìn vẻ mặt mấy gia chủ khẽ biến, Mặc Cảnh Lê thoáng qua một tia cười lạnh, nâng chén cười nói: “Chư vị không cần vì chút chuyện nhỏ này mà phá hỏng nhã hứng, nào, trẫm kính các vị một chén. ” bất kể có nguyện ý hay không, thì ít nhất lần này tất cả mọi người đều giơ chén rượu lên. Mặc Cảnh Lê lòng đầy sảng khoái, có vết xe đổ như Sở gia, những người này liền biết cái gì gọi là quân muốn thần chết, thần không thể không chết rồi chứ?
Bên ngoài đại sảnh, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã dựa vào một thân cây, nhắm mắt lắng nghe mọi chuyện phát sinh bên trong. Đến khi gia chủ Sở gia bị người kéo ra bên ngoài mới mở hai mắt ra, bên mép xẹt qua một nụ cười.
Gia chủ Sở gia bị hai thị vệ không chút đếm xỉa kéo tới địa lao phủ Thái Thú, lúc đang thầm tính toán mọi chuyện trong lòng thì đột nhiên một giọng nói cực thấp truyền vào tai, “Không cần lo lắng, người Sở gia sẽ không gặp nguy hiểm.”
Gia chủ Sở gia sửng sốt, lại thấy hai thị vệ bên cạnh không có bất kỳ phản ứng nào. Những lời vừa rồi giống như là ảo giác của một mình hắn vậy. Nhưng hắn hoàn toàn xác định, mình không hề sinh ra ảo giác, hắn quả thật nghe được giọng nói một người nào đó, dường như cách mình rất xa, nhưng cũng như vang lên ngay trong đầu mình vậy. Rốt cuộc là người nào?
Giống như hiểu được nghi ngờ của hắn, giọng nói kia nhàn nhạt truyền đến ba chữ, “Mặc Tu Nghiêu.”
Gia chủ Sở gia cúi đầu, che giấu khiếp sợ trong đáy mắt. Hắn rốt cục nhận ra giọng nói này là của người nào. Năm đó thời điểm Thanh Vân tiên sinh mừng thọ, hắn cũng đi Ly thành. Vốn là lấy quan hệ giữa Sở gia và Từ gia thì chuyện Sở gia quy thuận Định Vương phủ cũng coi như là thuận lý thành chương. Nhưng Sở gia không giống Từ gia, Từ gia mặc dù cũng là đại gia tộc nhưng từ trước đến nay nhân khẩu thưa thớt. Mà Sở gia, chưa nói đến dòng nhánh mà riêng nhân khẩu dòng chính mấy đời gần đây cũng đủ khiến cho mọi người kinh ngạc, hơn nữa trải rộng các nơi. Một khi dòng chính Sở gia dời vào Ly thành thì những tộc nhân chi thứ này chỉ sợ sẽ hỏng bét. Hơn nữa, lúc ấy tình thế Định Vương phủ cũng không sáng sủa như sau này, cho nên Sở gia đi Ly thành cũng chỉ là để bày tỏ quan hệ thân thích cùng giao hảo với Từ gia mà không thần phục Định vương phủ.
Mặc dù đã qua một hai năm, nhưng gia chủ Sở gia vẫn nhớ giọng nói trầm thấp lại dễ dàng khiến người khác sinh lòng thần phục của Định Vương .
Gia chủ Sở gia không có thời gian khiếp sợ nguyên do vì sao Định Vương không chết mà ngược lại xuất hiện ở Lật Dương nơi Mặc Cảnh Lê trú lại. Thân là một tộc trưởng của đại gia tộc, hắn rất nhanh tỉnh táo lại, hơn nữa ý thức được lần này sẽ là một kỳ ngộ cực lớn của Sở gia.
Nghĩ đến đây, trong mắt gia chủ Sở gia lóe lên một tia kiên quyết, đột nhiên mở miệng nói: “Trở về bẩm với Sở hoàng bệ hạ, Sở gia nguyện ý thần phục Sở hoàng !”