Thịnh Thế Đích Phi

Chương 406 : Kinh nghi khó an

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Ca Tang

Beta: Sakura



Ngày hôm nay, hoàng đế Đại Sở ở tạm trong phủ Thái Thú thành Lật Dương xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa. Nhưng mà những người biết chuyện tuyệt đối sẽ không nói ra, bởi vì một phần trong đó đã bị Mặc Cảnh Lê diệt khẩu, còn những người không bị diệt khẩu tất thì đều là tâm phúc của Mặc Cảnh Lê cộng thêm việc không có lá gan đó. Tất cả danh môn hiển quý cho tới dân chúng bình thường trong thành Lật Dương đều không biết chuyện gì xảy ra. Cũng chỉ biết rằng tối qua quân lương của Sở quân bị Mặc gia quân đốt mà thôi.



Trong phòng Mặc Cảnh Lê, mấy thái y quỳ trên mặt đấy, thân thể run rẩy, không dám nhúc nhích. Mặc Cảnh Lê ngồi trên giường vẻ mặt âm lãnh nhìn chằm chằm đám người phía dưới, khuôn mặt như sắp nổi bão, vặn vẹo mà dữ tợn.



“Nói cho trẫm. . . có thể chữa khỏi hay không? ” hồi lâu sau, Mặc Cảnh Lê mới lạnh giọng hỏi.



Trong phòng trầm mặc hồi lâu mới có một thái y nơm nớp lo sợ nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng. . . Chuyện này, thích khách. . . Thích khách hạ thủ quá nặng. Hơn nữa. . . Còn hạ độc, chúng thần vô năng, thật sự không cách nào xoay chuyển…”



Trên mặt Mặc Cảnh Lê thoáng qua một tia sát khí, cười lạnh nói: “Kéo ra ngoài, chém ! Nếu vô năng thì ngươi còn sống làm gì? ” Hai thị vệ đi vào, đem thái y mới vừa nói chuyện kéo ra ngoài. Thái y hoảng sợ kêu lên: “Hoàng thượng tha mạng ! Hoàng thượng. . . Hoàng thượng tha mạng ! ” đáng tiếc Mặc Cảnh Lê không chút để ý tới hắn, ngược lại nhìn chằm chằm đám thái y vẫn đang quỳ bên giường, hỏi: “Các ngươi thì sao?”



Mấy thái y đã sớm bị thủ đoạn lãnh khốc thiết huyết của Mặc Cảnh Lê dọa đến hồn vía lên mây, vội vàng nói: “Chúng thần nhất định. . . Chúng thần nhất định làm hết sức. . . Hoàng thượng tha mạng a…”



“Làm hết sức? ” Mặc Cảnh Lê rất không hài lòng,nhóm thái y vội vàng sửa lời : “Chúng thần nhất định sẽ chế ra giải dược, nhất định sẽ chữa khỏi cho hoàng thượng. . . Nhất định… ” hiện tại ai còn quản tội khi quân là cái gì? Khi quân thì tối nay chết, không khi quân liền lập tức chết. Nhóm thái y vội vàng bảo đảm liên mồm, giống như người nào đó không phải là bị người ta cắt địa phương không nên cắt mà đơn thuần chỉ là không cẩn thận cắt vào tay vậy.



Mặc Cảnh Lê híp mắt, lạnh lùng nói: “Trẫm cho các ngươi ba ngày.”



“Vâng ! Chúng thần tuân lệnh ! ” nhóm thái y rối rít thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng đáp ứng.



Nhìn đám thái y bị dọa sợ mất mật, Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: “Cút ra ngoài ! ” nhóm thái y liền lăn một vòng cút ra ngoài đi nghiên cứu phương thuốc. Mặc dù trong lòng bọn họ đều rõ, người đâm bị thương Mặc Cảnh Lê hiển nhiên là muốn chặt đứt gốc rễ của hắn, đừng nói bọn họ có thể nghiên cứu ra giải dược hay không mà cho dù là Trầm Dương, người được xưng là thần y đương thời có mang theo hoa Bích Lạc tới cũng vô dụng. Dù sao. . . Người cũng không phải là cọng hoa củ tỏi, bấm rớt rồi còn có thể mọc ra lần nữa. Nhưng mà không ai trong bọn họ dám nói ra sự thật, dù sao, vết xe đổ đã bày ngay trước mặt bọn họ. Giờ khắc này, mấy thái y thậm chí không nhịn được thầm mong ngóng trong lòng Mặc gia quân nhanh chóng công phá Lật Dương để bọn họ có cơ hội chạy trối chết.



Trong phòng, Mặc Cảnh Lê tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm tờ giấy không biết đã xem qua bao nhiêu lần trong tay, ánh mắt biến đổi không ngừng.



“Cựu thần Khâu Ngọc Nam cầu kiến Hoàng thượng. ” ngoài cửa, một giọng nói có chút già nua vang lên. Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Vào đi.”



Một lão nhân trên dưới sáu mươi mặc trang phục văn nhân đi vào, nhìn người trên giường một chút, cẩn thận cúi đầu hành lễ, “Không biết Hoàng thượng triệu kiến là có gì phân phó? ” Mặc Cảnh Lê nhìn ông ta hồi lâu, mới hỏi: “Khâu đại nhân, ông cũng được xem là nguyên lão tứ triều phải không?”



Khâu đại nhân vội vàng nói: “Bẩm hoàng thượng, cựu thần quả thực là nhập sĩ vào thời Thái thượng tiên hoàng. ” chỉ tiếc số mệnh ông ta không tốt, năng lực bình thường, diện mạo bình thường, gia thế cũng binhg thường, cho dù đã qua bốn triều đại thì vẫn như cũ không có tiếng tăm gì. Nhưng mà nhìn chung cũng coi như biết cách làm người, những năm này đều an an ổn ổn sống. Tới bây giờ, người có năng lực trong triều kẻ chết người đi, hiện tại mới miễn cưỡng đến phiên ông ta ra mặt. Chỉ là Mặc Cảnh Lê vẫn không coi trọng ông ta, nhưng không còn người nào dùng được nên mới bất đắc dĩ đề bạt ông ta mà thôi.


Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Trương lão gia không cần do dự, quả thật chỉ là một phong thư mà thôi. Vốn là người nào đưa tin cũng không trọng, nhưng mà. . . Người Định vương phủ tiến vào Giang Nam rất dễ đưa tới sự chú ý của người khác, cho nên mới làm phiền các hạ một chuyến.”



Đây vốn không phải chuyện gì to tát, Trương Bách Vạn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhận lấy phong thư gật đầu nói: “Xin công tử yên tâm, tại hạ nhất định sẽ đưa thư đến tận nơi. ” Mặc Tu Nghiêu hài lòng gật đầu cười nói: ” Chỉ cần Trương lão gia có thể đưa thư đến nơi. Tại hạ liền thay Vương phi bảo đảm. . . Tương lai tuyệt đối sẽ không bạc đãi Trương gia.”



Trong lòng Trương Bách Vạn vui mừng, nhìn lại vẻ mặt bình tĩnh của đám người Lữ Cận Hiền, xem ra vị Diệp công tử này quả thật có thể thay Định Vương phi ra quyết định. Nụ cười trên mặt nhất thời càng sâu, gật đầu liên tục nói: “Công tử cứ việc yên tâm.”



Tiễn Trương Bách Vạn rời đi, Lãnh Hoài nhíu mày một cái nói: “Vương gia, Trương Bách Vạn này quá tham tiền, chỉ sợ không tin được.”



Mặc Tu Nghiêu thiêu mi cười một tiếng nói: “A ly chọn hợp tác với ông ta mà không phải người khác thì hiển nhiên là vì ông ta đáng giá.. Hơn nữa. . . Tham tiền cũng không phải là xấu. Người vì tiền mà chết chim vì thức ăn mà bỏ mạng, nếu như ông ta có bản lĩnh thật, Bản vương sẽ không để ý việc ông ta kiếm trác một chút. ” chỉ là nếu như quá đáng quá mà nói… thì hắn cũng không bảo đảm sẽ không bắt ông ta ngay cả căn nguyên gia tộc hắn cũng phải phun ra.



“Nhưng mà. . . Chúng ta nhận được tin tức, quan hệ giữa người này với bên Tây Lăng có chút không rõ ràng. ” Lãnh Hoài cau mày nói. Ban đầu khi Định Vương phi rời đi có lưu lại một phong thư, bên trong nói, người này không thể tin hoàn toàn.



Mặc Tu Nghiêu chẳng nề nà, lại cười nói: “Ông ta là thương nhân, đương nhiên sẽ không đem trứng đặt trong cùng một giỏ.”



“Bức thư Vương gia đưa ông ta viết những gì? ” Vân Đình tò mò hỏi.



Mặc Tu Nghiêu nói: “Viết là. . . Định Vương vẫn chưa chết, hiện tại bị trọng thương sắp chết. Muốn ám vệ Định Vương phủ đang ẩn mình ở Giang Nam đến Nam Chiếu mượn binh, hóa giải tình cảnh Định Vương phi bị vây ở Hồng Nhạn Quan.”



Mọi người nghe mà không hiểu ra sao, đến Nam Chiếu mượn binh? Tình huống của bọn họ còn chưa bết bát đến mức đó đi? Huống hồ. . . Nam Chiếu chấm dứt nội loạn chưa tới mấy năm, lại dây dưa với Tây Lăng một thời gian, cho dù có điều động cả nước thì có thể điều ra được bao nhiêu binh mã chứ?



Suy nghĩ chốc lát, Hà Túc nói: “Vương gia hoài nghi Trương Bách Vạn là người của Lôi Chấn Đình? ” nếu như Trương Bách Vạn thật sự là người của Lôi Chấn Đình mà nói… thì lấy được phong thư này rồi ông ta tuyệt đối sẽ không trở về Giang Nam nữa mà trực tiếp đưa đến tay Lôi Chấn Đình. Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Hiện tại khẳng định ông ta không phải là người của Lôi Chấn Đình nhưng mà sau khi ông ta đọc phong thư này rồi thì không nhất định.”



Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới sáng tỏ, đây căn bản là một khảo nghiệm của Vương gia dành cho người cầm đầu phú thương Giang Nam Trương Bách Vạn. Nếu như chọn sai mà nói…



Vân Đình cau mày nói: “Như vậy có quá lắm không. . . Dù sao thì hiện tại Trương Bách Vạn cũng không có ý định này. ” cố ý dẫn dắt người khác nổi lên dị tâm, mặc dù phần lớn là do những người này tâm trí không kiên định nhưng mà con người trên cõi đời này chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ như vậy . Chỉ cần không cho bọn họ cơ hội thì có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không phản bội.



Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Giang Nam rất nhanh sẽ cải thiên hoán nhật, đến lúc đó. . . Những người này sẽ trở nên vô cùng quan trọng. Thay vì để những kẻ nay qua trái mai qua phải này phá hỏng chuyện của Bản vương, Bản vương tình nguyện dọn dẹp toàn bộ đổi lại thành người không có dị tâm. ” Có thể cách làm này có chút vô tình, nhưng mà chuyện Mặc Tu Nghiêu cần suy tính quá nhiều. Hắn gánh trên vai hưng suy của toàn bộ Định Vương phủ cùng Mặc gia quân, không có thời gian đâu mà để ý tới từng người có vô tội hay không. Huống hồ, không phải hắn vẫn cho bọn họ cơ hội sao?



Liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tu Nghiêu, Vân Đình thầm than một tiếng trong lòng nhưng cũng không nói nữa. Hắn hiểu ý của Định Vương, so với những lão nhân Mặc gia quân đã trải qua nhiều chuyện này thì hiển nhiên hắn vẫn còn quá mềm lòng, ngây thơ.