Thịnh Thế Đích Phi

Chương 408 : Hiến trường, lựa chọn

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Ca Tang

Beta: Sakura



“Là. . . Là Mặc Tu Nghiêu. . . thám tử dò đường nói, nhìn thấy Vương kỳ Định Vương phủ!”



“Mặc Tu Nghiêu?! ” Lôi Đằng Phong đột nhiên xoay người, không cẩn thận đá đổ lư hương đặt bên chân. Hung hăng nhìn chằm chằm vào binh lính tới báo tin trước mắt, hỏi: “Ngươi xác định là Mặc Tu Nghiêu?!”



Binh lính có chút khó xử nhìn thế tử đang thất thố, hắn cũng chỉ nghe thám tử dò đường báo lại, sao có thể khẳng định trăm phần trăm được? Suy nghĩ một chút vẫn nói: “Thám tử khẳng định có nhìn thấy Vương kỳ Mặc gia quân ” Vương kỳ Mặc gia quân màu đen thêu ngân mãng chỉ khi Định Vương tự mình dẫn quân mới có thể treo.



Lôi Đằng Phong lấy lại bình tĩnh, mới nói: “Để thám tử đi vào, ta muốn đích thân hỏi hắn.”



“Vâng.”



Rất nhanh, thám tử ra ngoài thám thính tình huống đi vào, hướng về phía Lôi Đằng Phong hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến thế tử. ” Lôi Đằng Phong vung tay lên, vội vã nói: “Không cần để ý mấy chuyện này, ngươi nói ngươi thấy tám mươi vạn Mặc gia quân đi về phía này?”.



Thám tử gật đầu nói: “Bẩm Thế tử, tuyệt đối không sai. Tám mươi vạn chỉ hơn mà không kém. Thời điểm thuộc hạ thấy bọn chúng, bọn chúng vẫn còn ở ngoài trăm dặm. Lấy tốc độ hành quân của bọn chúng, sau khi thuộc hạ cưỡi khoái mã chạy về chỉ sợ. . . Nhiều nhất chưa tới một canh giờ nữa, quân tiên phong của bọn chúng sẽ tập hợp với binh mã do Mộ Dung Thận và Nam Hầu chỉ huy.”



Lôi Đằng Phong trầm giọng hỏi: “Ngươi thấy Vương kỳ của Định Vương phủ?”



“Vâng, thuộc hạ tuyệt đối không nhìn lầm. Cho nên, vừa nhìn thấy Vương kỳ thuộc hạ liền ra roi thúc ngựa chạy về. ” Thám tử khẳng định gật đầu nói. Lôi Đằng Phong phất tay một cái nói: “Bản vương biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.”



“Thuộc hạ cáo lui.”



Đợi thuộc hạ lui ra rồi, Lôi Đằng Phong có chút thất thần ngã ngồi trên ghế, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Mặc Tu Nghiêu. . . Mặc Tu Nghiêu sao lại không chết? ” Dương tướng quân có chút lo lắng nhìn Lôi Đằng Phong, luôn miệng nói: “Thế tử. . . Thế tử, hiện giờ chúng ta có cần thông báo cho Vương gia trước không. Bên chỗ Vương gia chỉ sợ vẫn chưa biết. ” Mãi đến khi Mặc gia quân tiến tới gần bọn họ mới nhận được tin tức, đủ thấy hành tung của Định Vương cực kỳ bí ẩn, mà một khi động thủ hành động phi thường mau lẹ. Chỉ sợ Vương gia bên kia vẫn chẳng hay biết gì.



Được Dương tướng quân nhắc nhở, Lôi Đằng Phong lập tức phục hồi tinh thần, nói: “Đúng. . . Mau ! Ngươi phái người ra roi thúc ngựa đem tin tức có được ở nơi này đưa đến chỗ phụ vương. Chúng ta. . . ” Lôi Đằng Phong hít sâu một hơi nói: “Chúng ta ngăn cản Mặc gia quân trước đã, ít nhất. . . ít nhất phải cho phụ vương thời gian chuẩn bị.”


Lôi Chấn Đình ngưng trọng gật đầu, cho dù chiến trường hỗn loạn thì vẫn có thể thấy rằng dưới lưỡi dao sắc bén của Kỳ Lân,Kim Y vệ mà ông ta vốn hết sức yên tâm đang dần giảm xuống với tốc độ kinh người, “Bắn tên ! ” Một đội binh mã đáng sợ như vậy, tuyệt đối không thể để bọn họ tồn tại. Roi ngựa trong tay Lôi Chấn Đình vung lên, lạnh lùng nói.



“Hắc Vân Kỵ, bắn tên ! ” Trên cổng thành, Diệp Ly cũng đồng dạng ra lệnh. Trong nhất thời, trên chiến trường tên rơi như mưa, vô luận là Mặc gia quân hay đại quân Tây Lăng cũng tử thương vô số.



“Phụ vương, nhìn bên kia! ” Lôi Đằng Phong cả giận, chỉ về phía trước nói.



Lôi Chấn Đình ngẩn ra, một đội ngũ chưa đến năm trăm người giống như một mưa tên màu đen bắn thẳng về phía cao tầng đại quân Tây Lăng. Trên chiến trường, giữa mấy chục vạn binh mã Tây Lăng bọn họ vẫn có thể mở ra một con đường máu vọt về phía bên này. Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Bọn chúng muốn ám sát phụ vương?! Mau, bắn tên ! ” nhưng mà cũng không dễ dàng như vậy, mũi tên đầu tiên của binh sĩ Tây Lăng vừa mới bắn ra, những người này liền nhanh chóng tản ra hòa vào đại quân Tây Lăng. Nếu bắn tên thì có thể ngay cả người mình cũng bắn chết, hơn nữa lấy thân thủ của những người này, chỉ sợ người chết hơn nửa là bên mình. Nhưng mà một khi nguy hiểm được giải trừ, những người này lại lấy tốc độ như cũ nhanh chóng tập trung một chỗ, thậm chí trong quá trình này vẫn duy trì tình thế xông về phía trước. Nếu nghiêm túc nhìn, liền phát hiện, những người này bất luận là tản ra hay tụ lại vẫn luôn duy trì một trận thế.



“Phụ vương, người trước cứ tránh đi. ” Lôi Đằng Phong lo lắng nói. Nếu là lúc thường thì Lôi Đằng Phong tuyệt đối sẽ không đề nghị như vậy, nhưng hiện tại phụ vương trọng thương chưa lành, căn bản không thể ra tay. Một khi những người này vọt tới trước mặt… Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.



Ánh mắt Lôi Chấn Đình hơi trầm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn thương thế của mình, thở dài, “Không cần ! Bọn chúng không xông tới được đâu !”



“Phụ vương ! ” Lôi Đằng Phong không đồng ý nói. Lôi Chấn Đình vung tay lên ý bảo hắn không cần nói nữa, đồng thời phân phó tướng lĩnh hai bên, “Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn những người này lại !”



“Vâng !”



Cờ chỉ huy vung lên, vô số binh lính Tây Lăng dần dần áp sát về phía Trấn Nam Vương bên này. Hai đội Kỳ Lân rốt cục lọt vào vòng vây trùng trùng điệp điệp, nhưng mà ngay cả như vậy, bọn họ cũng không chút tán loạn hay luống cuống, giống như trong mắt chỉ có một mục tiêu vậy, vẫn tiến về phía trước, tiến về phía trước. . .



“Vương phi, không giết được Lôi Chấn Đình rồi, để bọn họ rút về đi. ” Trên cổng thành, Lãnh Hạo Vũ nhìn màu đen lẫn trong vô số mảng vàng nơi xa, lo lắng nói.



Diệp Ly nhắm mắt lại, cũng không nói tiếp.



Tần Phong bên cạnh thấp giọng nói: “Bọn họ không rút lui được, hơn nữa cũng sẽ không rút về. ” Bởi vì hai đội Kỳ Lân chỉ khoảng năm sáu trăm người này mà gần một phần ba binh mã Tây Lăng trên chiến trường cũng rút lui trở về. Sức ảnh hưởng của Trấn Nam Vương đối với đại quân Tây Lăng so với Mặc Tu Nghiêu đối với Mặc gia quân mà nói chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, mà Trấn Nam Vương bây giờ cực kì suy yếu, căn bản không chịu được chút ngoài ý muốn nào. Bọn họ không nhất định phải giết Lôi Chấn Đình mà chỉ cần làm ra dáng vẻ bất kể mọi giá giết chết Lôi Chấn Đình, điều này cũng đủ khiến đại quân Tây Lăng khẩn trương không thôi. Mà những Kỳ Lân này nhất định sẽ trở thành vật hi sinh cho trận chiến.