Thịnh Thế Đích Phi

Chương 414 : Tây Lăng Trấn Nam Vương

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Hồng Rica

Beta: Sakura



Tây Lăng Hoàng An Thành



Từ khi Hoàng thành phương bắc của Tây Lăng bị ép tặng cho Mặc Tu Nghiêu, Tây Lăng hoàng dời đô đến An thành hiện nay. Cũng may mắn An thành có Mộ Dung gia mấy trăm năm kinh doanh, tuy Hoàng thành Tây Lăng không khí thế bàng bạc nhưng cũng là thành trì phồn hoa số một số hai ở Tây Lăng. Lại trải qua hai năm cải cách, cũng miễn cưỡng không phụ cái tên Hoàng thành này rồi.



Nói đến, cũng khó trách thế lực khắp thiên hạ đều xem Mặc Tu Nghiêu không vừa mắt rồi. Đừng nói Bắc Nhung, vương đình Bắc Nhung ngoài trừ Bắc Nhung Vương ở một tòa thành bằng đá không tính lớn lắm, các quyền quý khác cũng sống trong lều vải. Vốn là hai đại cường quốc Tây Lăng và Đại Sở lại mất Hoàng thành. Đại Sở đành phải về Nam Kinh, còn Tây Lăng phải chạy về An thành. Mà đồng thời hai tòa thành lại bị Định Vương cầm trong tay nhưng không có ý muốn đăng cơ, cũng khó trách làm người khác hâm mộ cùng với ghen ghét.



An Thành phủ Trấn Nam Vương, Lôi Đằng Phong ngồi ở thủ tọa trên, nhìn qua dưới đại điện có chút trống rỗng xuất thần. Hắn đã từng mong muốn leo lên vị trí này, hắn từ nhỏ kiêu ngạo vì phủ Trấn Nam Vương. Trong lòng hắn, vị trí Trấn Nam Vương còn cao hơn ngôi vị hoàng đế dối trá kia nhiều. Dù sao phụ vương hắn cường đại hơn cái vị chỉ biết trốn trong hoàng cung sống phóng túng nhiều lắm. Cho nên, hắn đã từng mơ ước đạt được thành tựu để phụ vương tán thưởng, chấp chưởng phủ Trấn Nam Vương. Nhưng khi hắn chính thức ngồi trên vị trí này, cảm giác thê lương và u lãnh.



“Thế tử chúng ta nên làm thế nào?” Dưới điện, ba võ tướng cùng với mấy quan văn có chút lo lắng hỏi.



Kỳ thật, những người này lo lắng làm sao có thể bằng Lôi Đằng Phong. Bọn hắn một đường ra roi thúc ngựa chạy về Tây Lăng, cho nên tin tức Hồng Nhạn quan chưa kịp truyền về. Nhưng trong lòng Lôi Đằng Phong hiểu, phụ vương hắn…Đã mất.



Phủ Trấn Nam Vương mất đi Trấn Nam Vương, trong lòng Lôi Đằng Phong run lên, chỉ cảm thấy toàn thân rét run



Thật lâu, Lôi Đằng Phong mở to mắt bình tĩnh nhìn qua mọi người đang ngồi phía dưới. Lôi Đằng Phong giơ tay lên, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài màu vàng, trên lệnh bài Kim Long bốn trảo chiếm giữ phía trên, chính giữa có khắc hai chữ Trấn Nam.



Ngoại trừ ba võ tướng, mọi người không khỏi sợ hãi. Đây là lệnh bài trọng yếu nhất phủ Trấn Nam Vương, đại biểu thân phận cùng với quyền lợi cho Trấn Nam Vương. Gặp lệnh bài như gặp Trấn Nam Vương, “Bọn thần bái kiến Vương gia!”



Vừa thấy lệnh bài này, với những người có kiến thức lập tức biến sắc, biết rõ sự tình không tốt lắm. Vốn Thế tử chinh chiến bên ngoài đột nhiên trở về cũng đã không bình thường, hiện tại mang theo lệnh bài đại biểu cho quyền lợi Trấn Nam Vương, sao có thể không làm người ta bất an.



“Chư vị đứng dậy đi.” Lôi Đằng Phong trầm giọng nói: “Phụ vương có lệnh, từ giờ trở đi phủ Trấn Nam Vương hết thảy đều do Bản vương điều khiển.” Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng lại có chút do dự. Nếu như là Trấn Nam Vương, mọi người sẽ theo Trấn Nam Vương một chuyến đấy. Dù sao Tây Lăng Hoàng không có bản lãnh gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Trấn Nam Vương mạnh hơn nhiều. Nhưng nếu là Thế tử Trấn Nam Vương mà nói lại không giống trước, không phải Lôi Đằng Phong không tốt, mà Lôi Đằng Phong quá trẻ tuổi, còn kém thanh danh của Lôi Chấn Đình rất nhiều.



“Mạt tướng nghe theo lệnh của Vương gia.” Ba tướng lãnh cùng bái kiến nói.



Lôi Đằng Phong giờ mới hiểu được dụng ý cố tình lựa chọn ba tướng lãnh này của phụ vương mình. Trong quân đương nhiên có tướng lãnh ưu tú hơn. Nhưng những người kia đều là lão tướng đi theo phụ vương đã nhiều năm, quân công sặc sỡ chính mình ép không được. Sau lưng có thế lực đấy, e sợ lòng sinh dị tâm. Ba người này đều là tướng sĩ bình thường được phụ vương đề bạt, hơn nữa hắn có quan hệ khá tốt, tất nhiên trong thời gian ngắn không lo sinh ra hai lòng.



“Ngô đại nhân, ngươi nói như thế nào?” Lôi Đằng Phong gật đầu, đem ánh mắt quét chậm qua tỏ thái độ. Ngô đại quân nhìn qua Lôi Đằng Phong, cung kính nói: “Không biết…Thế tử có tính toán gì không?”



Ánh mắt Lôi Đằng Phong trầm xuống, nhìn chằm chằm mọi người đột nhiên bên môi cau dẫn một tia vui vẻ, “Bản vương…Ý định đi xem thử ghế dựa bên trong điện Vĩnh Yên, các ngươi cảm thấy thế nào?”



Thần sắc Ngô đại nhân biến hóa, cùng cười nói: “Thế tử, cái này…Có phải có chút quá nóng nảy không?”



Lôi Đằng Phong đang muốn nói chuyện, ngoài cửa thị vệ bẩm báo: “Khởi bẩm Thế tử, Hoàng thượng triệu kiến.”



Lôi Đằng Phong khẽ hừ một tiếng nói: “Bản vương đã biết. Đi xuống trước đi.”



Lôi Đằng Phong đứng dậy đi xuống, mọi người phía dưới vội vàng khuyên nhủ: “Thế tử, Hoàng thượng đúng lúc triệu kiến chỉ sợ là không yên lòng, Thế tử thận trọng.” Lôi Đằng Phong nhàn nhạt cười nói: “Bản vương đột nhiên hồi kinh, hắn không triệu kiến mới kỳ quái. Huống chi có một số việc…Nên sớm không nên trễ.”



Không đếm xỉa đến Ngô đại nhân trước mắt, Lôi Đằng Phong cười nói: “Ngô đại nhân, ngươi nói có đúng không?”



Ngô đại nhân lập tức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy xuống, “Thế…Thế tử…” Lôi Đằng Phong hừ nhẹ một tiếng, một đạo hàn quang hiện lên. Mọi người chỉ nghe thấy âm thanh kiếm vào vỏ, Lôi Đằng Phong hướng ngoài điện đi đến. Mọi người cúi đầu, đã thấy Ngô đại nhân mở to hai mắt té trên mặt đất, một tia máu lưu trên cổ dần dần tràn ra.



“Bọn thần thề sống chết thuần phục Thế tử!”



Lôi Đằng Phong quay đầu lại, thản nhiên nói: “Các vị đại nhân không cần khẩn trương, tất cả mọi người đều là thân tín và tâm phúc của phụ vương. Về phần Ngô đại nhân…Phụ vương đã nói, hắn…Cũng không phải người của phụ vương. Đồ đạc đều ở đây, mọi người có thể nhìn xem.” Lôi Đằng Phong lấy ra một phong sổ con đặt lên bàn, cũng không nhìn phản ứng của mọi người đi thẳng ra ngoài.



Lôi Đằng Phong bước nhanh hành tẩu vào hoàng cung, nói là hoàng cung không bằng nói là vài tòa liên khu nhà cấp cao cải biến thành biệt uyển. Dù sao một tòa hoàng cung cũng không phải trong thời gian ngắn có thể dựng lên.



“Thể tử Trấn Nam Vương, Duệ Quân Vương Lôi Đằng Phong cầu kiến Hoàng thượng.” Đi đến cửa ra vào một toàn cung điện hoa lệ, Lôi Đình Phong cất cao giọng nói.



Trong đại điện âm thanh đàn sáo rất nhanh dừng lại, chỉ chốc lát sau liền có người hầu đi ra, cẩn thận từng li từng tí mà nói: “Duệ Quận Vương, Hoàng thượng tuyên ngài đi vào.” Lôi Đằng Phong gật đầu, nhấc chân muốn đi vào, lại bị thái giám chặn lại. Tên thái giám cười chỉ chỉ mấy thị vệ đi theo bên hắn, nói: “Quận Vương, cái này…Có chút không thích hợp?”



Lôi Đằng Phong nhướng mày nói: “Bản vương mang ba vị tướng quân hồi kinh báo cáo, có cái gì không đúng?”



“Cái này…” Thái giám đau khổ khó xử, hắn biết rõ tướng lãnh hồi kinh hồi báo là tất nhiên muốn gặp mặt Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng cũng ra lệnh chỉ cho phép một mình Lôi Đằng Phong đi vào a.




“Kể cả công tử Thanh Trần sao?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.



Từ Thanh Trần mỉm cười không nói đáp án rõ ràng.



“Bản vương không có ý định đăng cơ.” Mặc Tu Nghiêu nghiêm mặt nói, muốn làm hoàng đế hắn đã sớm làm, làm gì lề mề nhiều năm như vậy? Từ Thanh Trần nhẹ giọng thở dài, khẽ cau mày nói: “Ngươi nên biết lợi và hại của việc đó.” Công tử Thanh Trần là đơn thuần ở góc độ thống trị thiên hạ, cái gọi là danh chính ngôn thuận, Mặc Tu Nghiêu đều không kém, quân lâm thiên hạ vốn là chuyện tất nhiên. Nhưng chỉ cần một ngày chưa đăng cơ, còn kém cái danh này. Điều này cũng không ảnh hưởng tới Mặc Tu Nghiêu khống chế Định Vương phủ thậm chí Định Vương phủ hiện nay đang chiếm cứ sở hữu tất cả lãnh thổ, nhưng tổng hội lại làm người ta có chút bất an.



Hơn nữa, bởi vì không phải là một triều đình chính thức, quan viên dưới trướng Định Vương phủ cũng loạn khó coi. Nhiều năm như vậy, rõ ràng không có loạn, công tử Thanh Trần cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên rồi.



“Cho dù Định Vương không muốn ngai vàng, cũng nên cân nhắc những người có tâm tình kia.” Nhiều người như vậy thuần phục Định Vương phủ đương nhiên là vì trung nghĩa, nhưng là tuyệt đối sẽ không chỉ vì trung nghĩa. Mặc dù công tử Thanh Trần không thèm để ý tới danh lợi quyền thế, nhưng lại cũng không coi nhẹ người vì quyền thế danh lợi mà cố gắng. Giỏi văn võ để dốc sức vì đế vương gia. Đây làm quan niệm ngàn năm qua đã thâm căn cố đế trong lòng thế nhân, trong mắt thế nhân, chỉ có hoàng gia mới là chính thống. Chỉ sẵn sàng góp sức với hoàng gia mới thật sự là xuất thân. Hiện nay Định Vương phủ sớm không là Định Vương phủ năm đó rồi, hiện nay dưới trướng Định Vương không chỉ có nhiều thế hệ tướng lãnh Định Vương phủ thuần phục, còn có thêm nhiều người và gia tộc đến đầu nhập.



“Như thế nào? Công tử Thanh Trần cũng có ý tứ này? Bản vương phong ngươi làm Thừa tướng nhé?” Mặc Tu Nghiêu tươi cười nhìn Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần nhắm hờ mắt,  “Đa tạ, ta không nhận nổi.”



Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, quăng cho hắn  một ánh mắt hơi đắc ý. Cho nên, nếu Bản vương muốn đăng cơ làm hoàng đế, lại sắp xếp quan viên một lượt Từ gia ngươi chẳng phải lập tức muốn từ quan ở ẩn rồi? Coi Bản vương là người ngu xuẩn sao? Một Từ Thanh Trần có thể chống đỡ nửa cái triều đình, huống chi có toàn bộ Từ gia.



Càng quan trọng hơn là, đăng cơ làm gì? Trở thành Hoáng đế, sáng sớm nghe những đại thần kia đi tới nhao nhao ngất trời. Một ngày không vào triều sẽ bị Ngự Sử làm cho lỗ tai run lên. Như bây giờ thật tốt, có chuyện thì xử lý, không có việc thì muốn làm gì thì làm. Tổng không đến mức ép Vương gia phải vào triều mỗi ngày đi?



Nếu Từ Thanh Trần không biết Mặc Tu Nghiêu đang suy nghĩ cái gì, nhiều năm như vậy coi như sống vô dụng rồi. Cũng không hề có ý để ý tới hắn, nhìn về Diệp Ly cười nói: “A Ly thấy thế nào?” Diệp Ly một bên đùa với bảo bảo, một bên cười nói: “Loại chuyện này, Đại ca hỏi Tu Nghiêu là được rồi.”



Mặc Tu Nghiêu đắc ý nhìn Từ Thanh Trần nói: “Ta và A Ly là vợ chồng, đương nhiên phu xướng phụ tùy đấy. Nhưng…Nếu A Ly muốn làm hoàng hậu…, ngược lại Bản vương không ngại đăng cơ một phát.”



Diệp Ly có chút nhíu mày, đương nhiên nàng biết rõ Từ Thanh Trần chịu nói những điều này là đều muốn tốt cho bọn họ. Dù sao Từ Thanh Trần không nói, rất nhanh cũng có người nói ra. Nhưng là… không phải Diệp Ly chưa nghĩ tới chuyện làm hoàng hậu, mà thật ra không có hứng. Coi tình hình của nàng bây giờ thì  chuyện làm Hoàng hậu đối với nàng cũng không tốt lắm, ngược lại có nhiều ràng buộc. Loại ràng buộc này, cũng không phải Mặc Tu Nghiêu hay bất luận kẻ nào, mà là nhiều thế hệ đặc biệt trói buộc.



“Không cần cân nhắc, Bản vương đã quyết định.” Thấy Diệp Ly nhíu mày, Mặc Tu Nghiêu trực tiếp vỗ án quyết định, “A Ly chúng ta không cần lo chuyện hoàng hậu? Về sau để cho Mặc Tiểu Bảo phong nàng làm Hoàng Thái hậu là được rồi.”



Từ Thanh Trần nhướng mày, Mặc Tu Nghiêu nói ra như vậy, biểu lộ người thừa kế Định Vương phủ kế nhiệm, thậm chí chủ nhân tương lai của thiên hạ này không thể nghi ngờ chính là Mặc Tiểu Bảo rồi.



Nhìn hai người trong cuộc, Từ Thanh Trần nhẹ giọng thở dài nói: “Mà thôi, tâm lý các người nắm chắc được rồi. Có điều…bất kể như thế nào, Ly nhi, Từ gia đều ủng hộ muội.”



Diệp Ly nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: “Đại ca, ta biết.” Nàng biết rõ, Từ gia một mực đều ở sau nàng ủng hộ. Nếu không  có Từ gia, dù cho nàng có năng lực cũng khó làm cho nhiều người trong Định Vương phủ thần phục. Xuất thân Từ gia gia thế thanh quý cùng với ông ngoại, cậu, biểu ca được thế nhân xem là vô cùng lợi hại, vẫn luôn là cường đại hậu thuẫn của nàng.



Từ Thanh Trần đứng dậy, nói với hai người: “Cho dù không cân nhắc chuyện đăng cơ. Lân nhi và Tiểu Tâm nhi cũng gần một tuổi rồi. Năm nay phải làm lớn mới được.” Bất kể là vì khao thưởng tam quân, còn có khắp nơi muốn tìm hiểu. Cho dù không làm, đến lúc đó nên đến hay không cũng vẫn đến, có điều không mời mà đến.



Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Bản vương đã biết, cứ làm theo lời huynh nói.”



Từ Thanh Trần đi ra ngoài, Mặc Tiểu Bảo biết rõ phụ vương và mẫu hậu nói chuyện riêng, nhanh như chớp cũng chạy ra ngoài.



Trong đại sảnh, Diệp Ly mỉm cười nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Tu Nghiêu, chàng thật sự không có ý định…” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Ta cho tới bây giờ không có ý định làm hoàng đế.” Đứng dậy ôm tiểu bảo bảo bên người Diệp Ly rồi ngồi xuống ghế. Mặc Tu Nghiêu một bên đùa với con gái hướng Diệp Ly cười nói: “Chúng ta hiện tại rất tốt, để ý đến nhiều chuyện ngột ngạt làm gì? Những năm này đều trôi qua như vậy, Bản vương không tin vài năm lại không thể không qua nổi. Đến lúc đó, đều giao mọi phiền não cho Mặc Tiểu Bảo rồi.” Dù sao hai năm qua, Từ gia giáo dục Tiểu Bảo cũng bắt đầu thiên hướng đạo đế vương rồi. Lại vừa vặn dạy làm hoàng đế thế nào. Mặc Tu Nghiêu hắn cũng chưa học qua làm hoàng đế thế nào.



Diệp Ly giống như cười mà không cười nhìn hắn nói: “Chàng không sợ tương lai Tiểu Bảo hận chàng sao?”



Mặc Tu Nghiêu lời lẽ chính nghĩa mà nói: “Bản vương thật sự bồi dưỡng năng lực của nó, nếu như cái gì Bản vương làm cho, còn muốn nó làm gì nữa?” Có sẵn đồ vật chỗ nào là nhặt sao? Quan trọng nhất là, hắn nửa đời mệt mỏi, dựa vào cái gì để Mặc Tiểu Bảo an an ổn ổn hưởng thiên tử thái bình?



Diệp Ly khẽ thở dài nói: “Ta mặc kệ chàng, chính chàng đi nói với những người kia đi.”



Mặc Tu Nghiêu cười nhìn Diệp Ly nói: “Ta biết rõ, ta không làm Hoàng đế, A Ly cũng cao hứng đấy. Đúng không?”



Diệp Ly cũng không giấu diếm, hào phóng gật đầu thừa nhận, “Chàng không làm Hoàng đế, xác thực làm ta cao hứng đấy.” Tuy nói như vậy có chút có lỗi với tướng lãnh và thuộc hạ vì Định Vương phủ liều sống liều chết. Nhưng Diệp Ly thừa nhận Mặc Tu Nghiêu không sai. Hoàng đế là cái gì? Thiên tử, Thượng Thiên chi tử, thiên hạ chi quân. Nhưng tóm lại không độc thuộc về ai cả. Lại càng không phải nói lúc này, tất nhiên không ít người muốn tam cung lục viện gì đó. Diệp Ly không muốn cùng bất kỳ nữ nhân nào tranh giành Mặc Tu Nghiêu, nàng đến cuối vẫn là nữ tử sinh ra ở hiện đại. Mặc Tu Nghiêu chỉ còn thể có nàng hoặc không, nhưng khả năng này rất thấp. Trong lòng Diệp Ly mỉm cười thản nhiên, nàng yêu hắn…Cho nên, không muốn san sẻ với người khác.



“Chuyện đó không phải tốt sao? Mặc Tiểu Bảo đã chín tuổi. Cùng lắm qua vài năm, có thể giao Định Vương phủ cho nó. Đến lúc đó bọn họ muốn Hoàng đế cũng không liên quan đến chúng ta. Nhiều năm như vậy…Bản vương cũng mệt rồi. A Ly, nàng sẽ không nhẫn tâm để ta mỗi ngày trời chưa sáng đã phải vào triều sớm chứ? Lại nói kỳ thật năm đó ta cảm thấy, vị trí Hoàng đế….Qủa thực cũng không phải cho người làm. Thức sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, có việc mình thích thì không thể làm. Nữ nhân mình yêu chưa chắc đã lấy được, cưới được thì chưa chắc đã là nữ nhân mình yêu. Hơi đi sai bước đã bị Ngự Sử mắng, vẫn phải nhịn lấy mà biểu thị rộng lượng. Bằng không sử quan ghi lại sử sách…”



“Được rồi, càng nói không ra hình dáng gì.” Diệp Ly dở khóc dở cười, lại không phải không thừa nhận Mặc Tu Nghiêu nói có chút đạo lý, càng quan trọng hơn là, bị Mặc Tu Nghiêu nói như vậy thì tâm trạng nàng vui lên nhiều, “Chàng không hối hận là được rồi.”



“Cái kia…A Ly phải kiên trì với Bản vương. Chúng ta không làm Hoàng đế, về sau đợi Mặc Tiểu Bảo đăng cơ rồi, chúng ta sẽ làm Thái Thượng hoàng và Hoàng Thái hậu…Ách?!” Mặc Tu Nghiêu cao hứng, đột nhiên sắc mặc cứng đơ. Diệp Ly kỳ quái nhìn hắn một cái, “Làm sao vậy?”



Mặc Tu Nghiêu cứng ngắc liền bưng lấy Tiểu Tâm nhi, tiểu cô nương đôi mắt đen nhánh vô tội nhìn mẹ.



Định Vương điện hạ mặc quần áo tuyết trắng đã nhiễm một vệt nước lớn, theo vạt áo lặng lẽ chảy xuống.