Thịnh Thế Đích Phi

Chương 417 : Định vương ra tay

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


 Edit: Hồng rica

Beta: Sakura



“Bái kiến Thanh Vân tiên sinh.” Tuy những lão toan nho này ở bên ngoài thì có mười phần khí phái, nhưng đến khi gặp Thanh Vân Tiên sinh vẫn không tự chủ cảm giác thấp hơn một cái đầu. Thanh Vân tiên sinh tuy râu tóc trắng bạc nhìn phảng phất như lão thần tiên hòa ái dễ gần, nhưng những người này đều có chút tuổi tác, nên cũng hiểu Thanh Vân tiên sinh hơn người trẻ tuổi bình thường rất nhiều, thậm chí trong đó còn không thiếu môn sinh của Thanh Vân tiên sinh.



Thanh Vân tiên sinh lại cười nói: “Không cần đa lễ, các vị đều là người bận rộn, sao lại nhàn hạ đến vùng sơn dã của lão hủ?”



Mọi người liền không dám nói, đứng trước Thanh Vân tiên sinh dù cho kính sợ khâm phục nhưng đồng thời trong lòng lại ẩn một tia ghen ghét. Nếu thiên hạ này ai có phúc khí tốt nhất thì chính là Thanh Vân tiên sinh rồi. Tất cả con cháu đều thành tài không nói, công tử Thanh Trần thiếu niên đã dương danh thiên hạ, Từ gia Tứ công tử còn chưa tới hai lăm tuổi đã là Đại tướng nơi biên cương, mà ngay cả Tam công tử vứt văn theo võ trong Mặc gia quân cũng có công huân lớn lao. Càng quan trọng hơn, còn có một ngoại tôn nữ là Định Vương phi, chỉ bằng từng ấy, Từ gia tùy tùy tiện tiện cũng có thể hưng thịnh trên trăm năm. Thanh Vân tiên sinh cũng nhàn rỗi không cần như bọn hắn vì hưng thịnh gia tộc mà cẩn thận tính kế.



Thanh Vân tiên sinh mệnh cho thư đồng dâng trà, mọi người ngồi ngay trong rừng trúc thưởng thức trà, nhất thời im lặng.



Thưởng thức trà một lát, thấy Thanh Vân tiên sinh nhất phải khoan thai bất động thanh sắc, rốt cục có người ngồi không yên.



“Thanh Vân tiên sinh, chúng ta hôm nay trước tới quấy rầy, thật sự là có chuyện muốn nhờ.” Một người trong đó đứng dậy, cung kính cười nói. Thanh Vân tiên sinh đưa mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt già nua ngoài ý muốn lộ ra vẻ bình tĩnh mà thông thấu, cười nhạt nói: “Ngươi là…Triệu Triết Phương? Năm đó ở thư viện Ly Sơn đọc sách? Lại nói…Chúng ta cũng có hơn hai mươi năm chưa gặp lại?”



Người nam tử nói chuyện nói chuyện cũng đã gần sáu mươi rồi, nghe Thanh Vân tiên sinh nói như thế vội vàng cười nói: “Thanh Vân tiên sinh nói đúng, tại hạ năm đó có thụ giáo qua Thanh Vân tiên sinh.” Năm đó Thanh Vân tiên sinh là thiếu niên thành danh, tuy chỉ lớn hơn hắn không đến hai mươi tuổi, khi hắn học tại thư viện Ly Sơn, Thanh Vân tiên sinh sớm đã là một Đại Nho. Tuy không phải đệ tử nhập nhất của Thanh Vân tiên sinh, nhưng theo quy củ tính toán mà nói…, hắn trước mặt Thanh Vân tiên sinh vẫn là một đệ tử. Chỉ là hơn nửa đời người Triệu Triết Phương đều tự cao cho mình hơn người có chút xấu hổ rồi.



Thanh Vân tiên sinh cũng không để ý, cười nói: “Các ngươi muốn nói cái gì?”



Triệu Triết Phương vội vàng nói: “Hiện nay Định Vương điện hạ bình định tứ phương, phải nên đăng cơ xưng đế an lòng dân chúng thiên hạ. Lập hậu nạp phi trọng lập triều đình cho ai về chỗ nấy, đủ loại quan lại tất cả cần an chức, mới làm an lòng lên dân bách tính. Nhưng hôm nay chúng ta đến thượng nghị với Định Vương điện hạ, người lại giận tím mặt, kiên quyết không chịu nạp phi. Chúng ta nghĩ phải chăng đến mời Thanh Vân tiên sinh khuyên nhủ Định Vương phi, tuy Định Vương phi có công lớn với Định Vương phủ, Định Vương điện hạ đăng cơ dĩ nhiên Vương phi là Hoàng hậu, nhưng nếu Vương phi quyết muốn độc chiếm Định Vương điện hạ, chỉ sợ…tổn hại đến danh dự của Vương phi và Từ gia.”



Thanh Vân tiên sinh trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên cười hỏi: “Ý tứ các ngươi là vậy sao?”



Mọi người nhìn nhau vài lần, cùng kêu lên nói: “Kính xin Thanh Vân tiên sinh lấy thiên hạ làm trọng, Từ gia chính là sĩ nhân điển hình của thiên hạ, cần xử lý việc này chính đáng.”



Thanh Vân tiên sinh nhìn những người trước mắt có chút tiếc hận lắc đầu, những người này tuổi cũng không nhỏ, có người thậm chí chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi. Lại có thể bị danh lợi che mắt.



“Thời gian chư vị ở Ly thành cũng không ngắn, chư vị thấy cách thống trị Tây Bắc thế nào?” Thanh Vân tiên sinh khoan thai hỏi.


Mặc Tu Nghiêu nghĩ nghĩ, nói: “Đến lúc đó Bản vương điều binh mã đóng ở phụ cận ở Ly thành, mặt khác… Kỳ Lân cũng có thể tạm thời đóng ở Ly thành, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.” Bên cạnh Diệp Ly nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.



Mặc Tu Nghiêu có chút tò mò hỏi: “Tây Lăng là ai đến?”



Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Nếu ta đoán không lầm, chắc là Lôi Đằng Phong.”



“Lôi Đằng Phong?” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, hắn còn không đem Lôi Đằng Phong nhìn ở trong mắt. Chẳng qua nếu Lôi Đằng Phong tự mình đến…Biểu thị thế cục trong Tây Lăng coi như yên ổn.



Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Làm ngươi thất vọng rồi, Lôi Đằng Phong và Tây Lăng Hoàng không đánh nhau. Tin tức Lôi Chấn Đình chết trận truyền đi, Tây Lăng Hoàng mệnh cho Lôi Đằng Phong làm Trấn Nam Vương kế nhiệm. Tây Lăng Hoàng không có nhi tử, nếu thuận lợi mà nói…,Lôi Đằng Phong sẽ là Tây Lăng Hoàng kế nhiệm.”



Vô luận là Tây Lăng Hoàng hay Lôi Đằng Phong trong tưởng tượng của bọn hắn đều là người ngu xuẩn, cho nên bọn hắn muốn ngư ông đắc lợi chỉ sợ thất bại. Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý, khoát khoát tay cười nói: “Không sao. Nếu như Lôi Đằng Phong nhanh như vậy thất bại, Bản vương ngược lại thất vọng. Lôi Chấn Đình chết, có lẽ để cho hắn trưởng thành. Lúc đến đây, Bản vương muốn nhìn xem hắn phát triển đến mức nào rồi.”



Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Lôi Đằng Phong đến đây, chắc là muốn đàm phán với Định Vương phủ.”



Mặc Tu Nghiêu bộ dạng phục tùng nghĩ nghĩ, nói: “Lại để cho Mộ Dung Thận và Nam Hầu tiếp tục đánh, không đánh tới biên giới Tây Lăng và Đại Sở, cũng không cần đàm.” Từ Thanh Trần trầm ngâm chốc lát nói: “Nếu như Lôi Đằng Phong muốn an định lại, nghỉ ngơi dưỡng sức…,có thể chủ động nhượng bộ.”



“Đó là tốt nhất.” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Mặc kệ hắn muốn đàm phàn thế nào, đại quân Tây Lăng phải lui về biên giới cũ của Đại Sở .”



Từ Thanh Trần gật đầu đồng ý quan điểm Mặc Tu Nghiêu, nhíu lông mày nói: “Sứ giả Bắc Nhung muốn đích thân nói chuyện với ngươi hoặc Ly nhi.”



Mặc Tu Nghiêu có chút mờ mịt nhìn Diệp Ly hỏi: “Bắc Nhung phái sứ giả tới là ai?”



Công tử Thanh Trần im lặng, Mặc Tu Nghiêu trở về đã hơn nửa tháng, đến cùng vẫn không để ý tới sứ giả Bắc Nhung cũng không biết người phái tới là ai? Cho dù Bắc Nhung và Mặc gia quân vừa mới đánh một trận chiến, dầu gì người ta cũng là sứ giả một nước, thân là Định Vương, cho dù muốn giả cũng phải ra một điểm lễ nghi phong độ chứ.



“Gia Luật Hoằng!”