Thịnh Thế Đích Phi

Chương 419 : Dụ dỗ Tiểu Hoàng đế

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Hồng Rica

Beta: Sakura



Định Vương phủ an bài dịch quán Đại Sở cách Định Vương phủ không quá hai con đường. Tỷ như Tây Lăng, Bắc Nhung hay Nam Chiếu đều ở sứ quán của mình tại Ly thành. Nhưng Đại Sở thì vẫn không có, thứ nhất bởi vì Đại Sở và Định Vương phủ quan hệ không tốt, thứ hai vô luận là Mặc Cảnh Lê hay Mặc Cảnh Kỳ đều không muốn thừa nhận Định Vương phủ một mình một thế lực. Cho nên mỗi lần sứ giả Đại Sở  đến đều do Định Vương phủ an bài. Nhưng lúc này đây, Mặc Cảnh Du lại chủ động với Mặc Tu Nghiêu muốn thành lập một sứ quán ở Ly thành, biểu thị ý tứ yếu thế rõ ràng.



Bên trong dịch quán, Mặc Tùy Vân thoát Mặc Cảnh Du cùng một đám quan viên người hầu, đi vào gian phòng của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn nhu nhược lập tức âm trầm xuống. Ngồi xuống bên góc bàn im lặng xuất thần.



Trước lúc đăng cơ, Mặc Tùy Vân chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ trở thành vua của một nước. Cũng giống hoàng huynh Mặc Túc Vân, mẹ của hắn cũng chỉ là một cung tỳ. Thậm chí so với Mặc Túc Vân hắn càng không được để ý, mà ngay cả tên của hắn là do mẫu thân đặt. Nhưng có lẽ hắn may mắn hơn Mặc Túc Vân, bởi vì hắn không bị Mặc Cảnh Kỳ chọn trúng để kế thừa ngôi vị hoàng đế kia. Những năm này,Hoàng đế Mặc Túc Vân trong cung sống thế nào, hắn thờ ơ lạnh nhạt nhưng cũng biết rõ ràng đấy. Vốn hắn cho là mình không có tiếng tăm gì, sau trưởng thành chuyển ra cung sống cuộc sống bình bình đạm đạm của mình. Lại không nghĩ rằng có một ngày Mặc Cảnh Lê xuất chinh bên ngoài lại bị phế đi, sau đó Hoàng Thái hậu cùng hoàng thân quốc thích và đám văn võ bá quan phát hiện hắn là lựa chọn thích hợp nhất, đưa hắn lên làm Hoàng đế Đại Sở.



Mặc Cảnh Lê bị phế đi quả thật làm cho hắn thở dài một hơi. Mặc dù bái kiến Mặc Cảnh Lê có mấy lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy vị Vương thúc này đều cho hắn loại cảm giác sởn hết gai ốc. Hắn tinh thường cảm giác được Mặc Cảnh Lê muốn giết hắn, không, phải nói là Mặc Cảnh Lê muốn giết hết tất cả hoàng tử của Tiên hoàng. Mà hắn, không hề muốn chết.



Đợi đến lúc ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia hắn mới biết Hoàng đế đệ đệ của mình khổ sở thế nào. Trong mắt Hoàng Thái hậu và đám Vương công quyền quý, tiểu Hoàng đế hắn chỉ là con cờ của bọn họ mà thôi. Mặc Tùy Vân biết rõ, chính mình không muốn vậy. Hắn không muốn bị những người kia trói buộc. Hắn nghe rất nhiều sự tích về Định Vương, hắn muốn trở thành người như vậy.



Cho nên, thời điểm hắn cung kính đối mặt với Định Vương cũng không phải làm bộ đấy. Hắn thật sự tôn kính hơn nữa tôn sùng Vương gia uy chấn thiên hạ, cho nên lúc hành lễ hắn nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn Định Vương. Nhưng mà thời điểm bắt gặp nam tử áo trắng tóc trắng tuấn mỹ con mắt lạnh nhạt kia, hắn không khỏi có chút luống cuống. Ánh mắt lạnh nhạt căn bản không nhìn qua hắn nhưng phảng phất xem thấu mọi bí ẩn trong lòng hắn. Hắn vội vàng giả bộ sợ hãi cúi đầu, nhưng hắn biết rõ, khẳng định đã khiến Định Vương hoài nghi.



Mặc Tùy Vân khẽ cắn khóe môi nhíu mày. Tuy nhiên có phần tâm kế và gan dạ, nhưng đến cùng vẫn chi là một đứa bé mười hai tuổi. Hơn nữa những năm này không ai chăm chú dạy bảo hắn, cho nên gặp loại tình huống ngoài ý muốn trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhịn được phải luống cuống rồi. Nếu như…Nếu như Định Vương muốn giết hắn mà nói…



“Khởi bẩm Hoàng thượng, bên ngoài có một vị tiểu công tử cầu kiến.” Ngoài cửa, thị vệ thấp giọng bẩm báo.



Trong lòng Mặc Tùy Vân phiền muộn, không vui cau mày nói: “Cái gì tiểu công tử? Không gặp!”



“Nhưng là…” Thị vệ do dự, Mặc Tùy Vân không có tính nhẫn nại nói: “Có chuyện gì đi tìm Du Vương thúc, đừng phiền trẫm!” Ngoài cửa rất nhanh không có âm thanh, trong lòng Mặc Tùy Vân cười lạnh một tiếng, những người này căn bản không đem Hoàng đế hắn vào trong mắt, nhưng theo thông lệ phải báo một tiếng. Mặc dù có chút kỳ quái tại sao ở Ly thành có người tìm mình, nhưng hiện tại Mặc Tùy Vân không có tâm tình đi lo chuyện này.



“Pặc…pặc…pặc…” Mặc Tùy Vân đang ngẩn ngơ, cửa sổ truyền đến tiếng đánh nhẹ nhàng. Mặc Tùy Vân nhíu nhíu mày, vừa đứng dậy thấy một bé trai tuấn mỹ từ bên ngoài mở cửa sổ dò xét.



Mặc Tùy Vân khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đứa bé trai kia đánh giá nửa ngày mới hỏi: “Ngươi là người vừa mới tìm trẫm?”



Bé trai móp mép cái miệng nhỏ nhắn, nhanh nhẹn bò lên cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống đất gật đầu nói: “Đúng vậy, vì sao ngươi không muốn gặp ta?” Mặc Tùy Vân không nhịn được liếc mắt, ta biết ngươi à?



Lại đánh giá, mới phát hiện tiểu nam tử kia lớn lên cực tuấn mỹ, nhỏ tuổi hơn mình. Quần áo trên người tầm thường, cũng không che hết khí thế tôn quý bẩm sinh. Trong lòng Mặc Tùy Vân yên lặng một hồi lâu, mới hỏi: “Ngươi là…Mặc Ngự Thần?”



Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, cười hì hì tiến đến bên người Mặc Tùy Vân đánh giá cười nói: “Ngươi quả nhiên rất thông minh, ngươi như nào đoán được thân phận của Bản thế tử?” Mặc Tùy Vân đè xuống xúc động, toàn bộ Ly thành này, ngoại trừ tiểu thế tử Định Vương phủ còn mấy người dám xông vào dịch quán Hoàng đế Đại Sở?



“Tiểu thế tử đại giá quang lâm, có gì muốn làm?” Mặc Tùy Vân bày ra tư thái Hoàng đế, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.


Đợi đến lúc Mặc Cảnh Du đem Ly thành huyên náo, mấy đứa bé này sớm ăn đến chén trên bàn thành bừa bộn rồi. Vừa mở cửa, chứng kiến món ngon mĩ vị trên bàn tao đạp không ít, chỉ có cơm thừa rượu căn bày bát tháo trên bàn. Lãnh Quân Hàm ăn no quá ngồi một bên giường văn vê bụng, mấy đứa bé khác vây một chỗ nói đến khí thế ngất trời. Đương nhiên đại đa số là do Mặc Tiểu Bảo nói…,Từ Tri Duệ ngẫu nhiên bổ sung vài câu, còn lại thuần túy là ngồi nghe.



“Hoàng thượng!” Mặc Cảnh Du trầm giọng kêu lên.



Mặc Tùy Vân sững sờ, lúc này mới nhớ mình từ bên trong dịch quán chạy đến đây Mặc Cảnh Du cũng không biết. Vội vàng muốn đứng dậy, Mặc Tiểu Bảo bên cạnh thấp giọng nói: “Đừng sợ hắn, ngươi là Hoàng đế, không cần sợ hắn.”



Mặc Tùy Vân quăng ánh mắt cảm kích liếc hắn, mới đứng lên nói: “Vương thúc, có việc gì thế?”



Đuôi lông mày Mặc Cảnh Du hạ xuống một phát, còn chưa kịp nói Phượng Chi Dao phía sau cười tủm tỉm đi ra nói: “Du Vương, ngươi xem tại hạ nói không sai chứ, Hoàng thượng ở Ly thành có xảy ra chuyện gì đâu này?”



Mặc Cảnh Du nhịn xuống cơn tức trong lòng, hướng Phượng Chi Dao nhẹ gật đầu, mới hỏi: “Hoàng thượng, tại sao ngài ở chỗ này?”



Mặc Tùy Vân thấp giọng nói: “Ta…Trẫm đi chơi với Tiểu thế tử.”



Mặc Cảnh Du hít một hơi sâu, nói: “Hoàng thượng về sau muốn đi chơi, vẫn nên mang nhiều người đỡ phải cho người phía dưới lo lắng.” Mặc Tùy Vân gật đầu nói: “Vương thúc, trẫm biết sai rồi.” Thấy hắn xác thực biết sai, Mặc Cảnh Du lúc này mới gật gật đầu xem như cho qua chuyện. Mặc Tùy Vân trước nay vẫn nghe lời, hôm nay đột nhiên trong dịch quán mất tích xác thực đem người Đại Sở dọa không rõ. May mắn rất nhanh Định Vương phủ truyền tin nói Mặc Tùy Vân theo Mặc Tiểu Bảo đến chỗ này dùng bữa.



Mặc Cảnh Du nhìn vào bên trong, chỉ thấy mấy đứa bé nhìn mình với vẻ mặt vô tội. Mặc Cảnh Du thật sự có chút không dám tin, đứa bé này còn nhỏ hơn Mặc Tùy Vân nhưng trước sau cẩn thận từng li từng tí đem tiểu Hoàng đế lừa từ dịch quán đi chơi.



Mặc Tiểu Bảo cảm giác mình nên nói gì, mở trừng hai mắt, đứng lên nói với Mặc Cảnh Du: “Du Vương, ngươi đừng giận dữ với Vân ca ca, đều là ta không tốt. Vốn ta muốn đến dịch quán chơi với Vân ca ca, nhưng…Hắn không chịu gặp ta. Ta nhất thời tức giận nên chạy đến phòng hắn.  Vân ca ca là do ta cầu đi ra ngoài chơi đấy.”



Mặc Cảnh Du cười nhạt một tiếng nói: “Thế tử nói quá lời, thế tử về sau trực tiếp đến dịch quán tìm Hoàng thượng chơi là tốt rồi. Nhưng, hiện tại toàn bộ người trong dịch quán đang tim Hoàng thượng, chúng ta cần trở về.”



Mặc Tùy Vân nhu thuận đứng dậy, đi theo Mặc Cảnh Du đi ra. Mặc Tiểu Bảo vẫn không quên lưu luyến đưa tiễn ra tới cửa, cũng đồng ý ngày mai tìm hắn đi chơi.



Phượng Chi Dao đứng ở cửa ra vào, dáng tươi cười chân thành nhìn xem bốn tiểu quỷ, hỏi: “Như thế nào? Tiểu Hoàng đế Đại Sở thú vị sao?”



Lãnh Quân Hàm lắc lắc đầu nói: “Không thú vị, trì độn đấy.”



Từ Tri Duệ nghiêng nghiên cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút nói: “Không thú vị, dối trá.”



Tần Liệt liếc mắt, “Còn chán ghét hơn Mặc Túc Vân.” Mặc Túc Vân tuy nhát gan nhu nhược, tên này không nhát gan như vậy, nhưng tâm nhãn quá nhiều.



Mặc Tiểu Bảo cười tủm tỉm vuốt cằm nhỏ nói: “Thú vị, trì độn đấy, tâm nhãn không ít, rõ ràng còn muốn chơi kế ly gián. Còn bất mãn với đệ đệ một tuổi nhà ta đấy.”