Thịnh Thế Đích Phi

Chương 421 : Nữ Vương Nam Chiếu bị ám sát

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura



Trong thư phòng Định Vương phủ, đám người Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly và Từ Thanh Trần đang ngồi nghị sự, ngoài cửa, Tần Phong đến cầu kiến, “Vương gia, Vương phi, Tần Phong cầu kiến.”



Diệp Ly khẽ nhíu mày nói: “Vào đi. Có chuyện gì?”



Tần Phong bước vào thư phòng, nhìn lướt qua mọi người trong thư phòng, thấy đám người Từ Thanh Trần, Phượng Chi Dao, Hàn Minh Nguyệt đều là người mà Vương gia và Vương phi tín nhiệm, ngay lập tức cũng không do dự nữa trầm giọng bẩm báo: “Mặc Cảnh Du mới vừa lén đến một trà lâu nhỏ trong thành gặp một người. Thuộc hạ hoài nghi người này có thể là Mặc Cảnh Lê.”



Mặc Tu Nghiêu nhướng mày hỏi: “Người đâu?”



Tần Phong hơi xấu hổ cúi đầu nói: “Đã để hắn ta chạy mất. Trà lâu kia rất có thể là cứ điểm bí mật của Mặc Cảnh Lê ở Ly thành, xin Vương gia trách phạt.” Đợi đến khi người của Định Vương phủ lẩn vào thì cả trà lâu đã sớm người đi lầu trống. Rất rõ ràng khi bố trí chỗ này, còn có mật đạo có thể để cho người chạy thoát. Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay, lạnh nhạt nói: “Trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được, điều này cũng không trách được các ngươi. Có thể xác định là Mặc Cảnh Lê không? Hắn ta tìm Mặc Cảnh Du làm gì?”



Hàn Minh Nguyệt cười nói: “Bây giờ Mặc Cảnh Lê còn dám chạy đến Ly thành , mục đích của hắn ta không cần nói cũng biết. Về phần Mặc Cảnh Du… Chỉ sợ là có nhược điểm nào đó rơi vào trong tay Mặc Cảnh Lê, bị hắn ta uy hiếp đi.” Từ Thanh Trần gật đầu, cũng đồng ý với ý kiến của Hàn Minh Nguyệt, nhìn qua Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nói: “Mấy ngày nay hãy kêu Tiểu Bảo cẩn thận một chút.” Mặc dù Mặc Cảnh Lê có thể hận Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly hơn, nhưng dựa vào năng lực của hai người thì muốn hãm hại bọn họ thật sự là khó càng thêm khó. Mà Mặc Tiểu Bảo còn chưa lớn lên dĩ nhiên sẽ trở thành nhược điểm rõ ràng nhất.



Diệp Ly nghiêm túc gật đầu, nhớ kỹ lời nhắc nhở của Từ Thanh Trần. Trên thực tế nàng cũng đang tính phái thêm một số người bảo vệ Mặc Tiểu Bảo. Mặc kệ Mặc Tiểu Bảo thông minh lanh lợi đến cỡ nào, thì bây giờ cũng chỉ mới là một đứa bé mười tuổi mà thôi.



Phượng Chi Dao cau mày nói: “Hiện tại Mặc Cảnh Lê cũng trở nên thông minh, ngay cả ám vệ của Định Vương phủ mà cũng không bắt được hắn ta.”



Hàn Minh Nguyệt cười nói: “Không phải trở nên thông minh, mà là như chim sợ ná sợ chết mà thôi. Nếu hắn ta thật sự trở nên thông minh, thì tuyệt đối sẽ không đến Ly thành.” Lãnh Hạo Vũ hơi lo lắng nói: “Hắn ta có thể lẻn vào Ly thành, thì ít nhất chứng minh dưới tay hắn ta cũng không phải không có người vô dụng. Ta sợ bây giờ hắn ta không còn gì nữa, muốn đồng quy vu tận với Định Vương phủ. Người như vậy luôn rất nguy hiểm, vẫn nên nhanh chóng bắt được hắn ta sớm mới tốt.”



Mọi người đồng loạt gật đầu, ngu ngốc không đáng sợ, người thông minh cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là kẻ điên tự nhận là thông minh hơn nữa không sợ chết. Bởi vì ngươi rất khó đoán ra rốt cuộc hắn ta muốn làm gì.



Nghe Lãnh Hạo Vũ nói, Mặc Tu Nghiêu nhíu mày như có điều suy nghĩ. Từ Thanh Trần nhìn đệ ấy một cái, hỏi: “Chẳng lẽ Vương gia đã có tính toán gì rồi?” Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng nói: “Chỉ là một tên Mặc Cảnh Lê mà thôi, không cần quá để trong lòng. Bản vương tự có tính toán. Còn có mấy ngày nữa là tiệc tròn một tuổi của Lân nhi và Tâm nhi rồi, trong chuyện này mọi người vẫn phí thêm chút tâm tư đi. Năm nay người tới dường như không ít?”



Phượng Chi Dao gật đầu cười nói: “Đúng vậy, trừ sứ giả Bắc Nhung, Đại Sở và Tây Lăng mà hôm nay đã có mặt tại Ly thành ra, thì Nữ Vương và Vương phu Nam Chiếu, Hách Lan công chúa Bắc Cảnh, còn có sứ giả các nước Tây Vực cũng đang trên đường đi, ít ngày nữa sẽ tới Ly thành.”



“Xem ra Thanh Bách và Trương Khởi Lan ở Tây Lăng làm rất tốt?” Mặc Tu Nghiêu vỗ vỗ cằm cười nói. Hoàng Thành Tây Lăng nằm ở Cực Tây, giáp biên giới với các nước Tây Vực. Nhưng cho tới nay phần lớn thời gian quan hệ của Tây Lăng và các nước Tây Vực đều nằm trong trạng thái đối đầu, đừng nói là giữa các nước chủ động phái sứ giả tới chúc mừng, mà đã rất lâu ngay cả đường thông thương giữa hai bên cũng là lúc đứt lúc nối. Mấy năm gần đây, đường thông thương giữa Tây Vực và Trung Nguyên cũng đều do Định Vương phủ và Tây Lăng đạt thành hiệp nghị mà duy trì. Cho đến khi phần lớn khu vực phương Bắc của Tây Lăng bị Mặc gia quân chiếm, thì trao đổi giữa Trung Nguyên và Tây Vực mới xem như chân chính thông suốt.



Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Nghe nói lúc bắt đầu cũng đánh mấy trận, hiện tại mắt thấy Định Vương phủ như mặt trời ban trưa, cho dù là người Tây Vực thì cũng hiểu được sát ngôn quan sắc. Có phái sứ thần đến đây chúc mừng thì cũng là tự nhiên. Đúng rồi, lần này đám Thanh Bách cũng cùng trở về với những sứ giả Tây Vực này. Chắc là còn khoảng hai ngày nữa sẽ về đến.”



Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Vậy… Chuyện sứ giả Tây Vực liền giao cho Thanh Trạch đón tiếp được không?” Vừa lúc Từ Thanh Trạch và Từ Thanh Bách đều là huynh đệ, có vấn đề gì cũng dễ trao đổi với nhau.


Cho đến khi đã sắp xếp cho con xong, công chúa An Khê mới đi đến trước Mặc Cảnh Lê đang đứng ở cửa động, bình tĩnh nói: “Sở hoàng bắt Bản vương đến đây, muốn làm gì?”



Mặc Cảnh Lê nhìn công chúa An Khê tràn đầy ác ý, cười lạnh nói: “Muốn làm gì? Không có chuyện gì trẫm không thể bắt ngươi sao?”



Công chúa An Khê lắc lắc đầu nói: “Bản vương chắc chắn không tin, nếu Sở hoàng không có chuyện gì, thì ngay từ đầu đã có thể giết Bản vương rồi, cần gì chờ tới bây giờ chứ? Là vì… Định Vương phủ?” Cái này cũng không khó đoán, mặc dù Mặc Cảnh Lê là bị Thái Hoàng Thái hậu và các thần tử của Đại Sở trục xuất, nhưng truy nguyên vẫn là bởi vì cuộc chiến với Định Vương phủ. Nếu không phải là bị Định Vương phủ đánh bại thảm hại, thì cho dù những thần tử kia của Đại Sở có mọc thêm mười lá gan cũng không dám phản Mặc Cảnh Lê ở ngay Giang Nam.



Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm nàng ta nói: “Ngươi cũng thật thông minh, khó trách lúc trước nữ nhân Thư Mạn Lâm kia không đấu lại ngươi. Chỉ tiếc… Cho dù ngươi thông minh thì rơi vào trong tay trẫm cũng vô dụng. Muốn trách, thì phải trách ngươi nhiều chuyện chạy đến Ly thành.”



Công chúa An Khê không nói thêm gì nữa, lấy sự mẫn cảm nhạy bén của nàng thì tất nhiên đã nhìn ra Mặc Cảnh Lê không bình thường. Nếu Mặc Cảnh Lê quyết tâm muốn giết nàng, thì nói gì cũng vô dụng, bản thân nàng là Nữ Vương Nam Chiếu thì sẽ càng không làm ra chuyện quỳ gối cầu xin tha chết.



Nhưng công chúa An Khê bình thản như vậy ngược lại đã chọc giận Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm nàng ta cười lên ha ha, “Có phải ngươi cảm thấy tên Vương phu kia của ngươi chắc chắn sẽ tới cứu ngươi không? Không sai, hắn ta thoát được, nhưng… Ngươi cảm thấy người của Định Vương phủ chắc chắn có thể tìm được ngươi sao? Cho dù có thể tìm được ngươi… Thì đứa bé này, còn không mãn tròn một tuổi đi? Nó chịu đựng được đến lúc đó sao?”



Công chúa An Khê nói một cách lạnh nhạt: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”



Mặc Cảnh Lê cười nói: “Không muốn gì cả, trẫm chỉ muốn xem xem, rốt cuộc Định Vương phủ lợi hại bao nhiêu thôi.”



Công chúa An Khê nhắm mắt lại trầm mặc một lúc lâu, rồi mới mở miệng nói: “Ngươi bắt ta, chỉ là muốn dẫn dắt đi lực chú ý của Định Vương phủ mà thôi. Ngươi muốn… Ngươi muốn hãm hại người của Định Vương phủ.”



Mặc Cảnh Lê quay đầu đánh giá công chúa An Khê một lúc lâu, mới thở dài nói: “Ngươi quả nhiên là nữ nhân thông minh, so với kẻ ngu xuẩn Tê Hà kia thật sự hơn nhiều lắm. Năm đó… Sao trẫm lại coi trọng kẻ ngu xuẩn kia đây?”



Công chúa An Khê cắn răng, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Lúc công chúa Tê Hà được người do Diệp Ly phái ra đưa về Ly thành thì vết thương nặng trên người vẫn chưa lành, lại càng không cần phải nói đến bộ dáng si ngốc ngây ngây như một đứa bé tám tuổi kia. Mặc dù tức giận đứa em gái không nghe lời này vạn phần, nhưng nhìn thấy muội ấy bị nam nhân mà mình bỏ ra hết thảy yêu hơn mười mấy năm hại thành bộ dáng như vậy, công chúa An Khê vẫn không nhịn được mà đau lòng, lại càng hận Mặc Cảnh Lê vô tình.



“Nếu ngươi đã biết rồi, thì liền ngoan ngoãn ở yên cho trẫm. Nói không chừng tâm tình trẫm tốt, sẽ tha cho các ngươi một lần. Nếu không đàng hoàng… Trẫm bảo đảm ngươi sẽ được nhìn tận mắt con trai bảo bối của ngươi chết vô cùng khó coi!” Mặc Cảnh Lê đứng công chúa nhìn xuống An Khê, lãnh khốc cười nói. Dường như lại nghĩ tới điều gì, trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia địch ý, cười nói: “Lúc mới tới ta thấy đám người của Định Vương phủ đang tìm chúng ta ở khắp nơi đó. Nhưng mà… Ngươi yên tâm, bọn chúng tuyệt đối sẽ không tìm tới được nơi này. Cho dù có tìm được… Thì bọn chúng cũng không dám tới đây, trừ phi bọn chúng không cần mạng của ngươi nữa. Đúng rồi, nếu như ngươi muốn chạy trốn, thì cũng có thể đi ra ngoài xem thử xem sao.”



Nói xong, Mặc Cảnh Lê liền không để ý tới công chúa An Khê nữa, mà nghênh ngang đi ra ngoài động.



Nhìn bóng dáng Mặc Cảnh Lê biến mất ở cửa động, công chúa An Khê mới đi từ từ đến cửa động, rất nhanh, nàng liền tại sao Mặc Cảnh Lê không sợ nàng chạy trốn, cũng không sợ người của Định Vương phủ tìm được. Cái sơn động này lại nằm ở giữa vách đá dựng đứng, dưới vách đá là một mặt hồ gần như không nhìn thấy bờ, nếu chỉ có một mình, thì nàng còn có thể đánh cuộc một lần trực tiếp nhảy từ vách đá xuống, nhưng mang theo con, thì đúng là nàng không có biện pháp nào chạy trốn.



Trầm mặc nhìn mặt hồ dưới vách đá một lát, nàng cũng không quá quen thuộc với Tây Bắc, thời gian ngắn cũng không đoán được rốt cuộc mình đang ở đâu, trầm ngâm một lát, công chúa An Khê liền xoay người đi vào trong động.