Thịnh Thế Đích Phi

Chương 428 : Kế hoạch của Tiểu Bảo

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Nghe công chúa An Khê trả lời xong, Diệp Ly liền đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu, giống như thật sự không để sự sống chết của công chúa An Khê vào mắt. Phản ứng như thế, thật ra lại khiến mấy nam nhân ở tại chỗ sửng sốt. Dù sao bọn họ biết được cũng là Định Vương lãnh khốc vô tình nhưng Định Vương phi lại rất xem trọng mạng người, theo lý thuyết căn bản không thể nào mặc kệ công chúa An Khê.



“Chậm đã!” Nam tử trầm giọng nói.



Một nam tử canh giữ ở đầu cầu thang nghe thấy tiếng của thủ lĩnh, lập tức vươn tay ngăn cản Diệp Ly. Lại thấy kiều nhan của Diệp Ly hơi trầm xuống, giơ tay lên bắt một cái, chế trụ cánh tay nam tử đang vươn ra rồi trở tay vặn một cái, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, nam tử ngăn cản đường đi kêu lên một tiếng liền bị đẩy ngã qua một bên. Diệp Ly quay đầu lại mắt lạnh nhìn nam tử áo đen cầm đầu kia, nói: “Bản phi kính trọng chư vị trung nghĩa, nhưng tốt nhất chư vị cũng phải có chừng mực.”



“Chờ một chút.” Nam tử áo đen nói: “Chúng ta có thể thả công chúa An Khê ra, nhưng… Làm thế nào mà ta có thể tin tưởng trong nửa canh giờ ngươi sẽ không động tay chân gì?” Diệp Ly nhướng mày hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?” Nam tử áo đen nói: “Xin Định Vương phi và Vương gia cùng ngồi ở đây chờ nửa canh giờ, sau nửa canh giờ chúng ta sẽ thả công chúa An Khê ra. Ngoài ra, trong nửa canh giờ này, hai vị không thể gặp bất luận kẻ nào của Định Vương phủ.”



Diệp Ly cúi đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Có thể. Nhưng phải để Bản phi dẫn công chúa An Khê đi trước. Chúng ta đi ra bên ngoài đợi.”



Nam tử áo đen cau mày, muốn cự tuyệt. Nhưng Diệp Ly lại thản nhiên nói: “Các hạ nghĩ trái lại rất đúng. Nếu Bản phi và Vương gia phí hết nửa canh giờ với các ngươi, nhưng phút cuối cùng ngươi lại thả một mồi lửa thiêu công chúa An Khê, thì Bản phi phải kêu oan với ai đây?”



Nam tử do dự một lúc lâu, Diệp Ly nhìn bộ dáng do dự không quyết của hắn ta, lắc đầu xoay người đi ra ngoài.



“Định Vương phi……”



“Đồng ý liền ra, không đồng ý liền cứ tiếp tục ở đây. Sau một khắc đồng hồ mà Bản phi không ra, thì Định Vương sẽ đích thân tiến vào.”



Nhìn thân ảnh Diệp Ly thong thả biến mất ở đầu cầu thang. Trên lầu, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, “Thủ lĩnh, chúng ta làm gì bây giờ?” Nam tử áo đen cầm đầu trầm tư một lúc lâu, rồi rốt cuộc thở dài nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”



“Nhưng lỡ như……” Lỡ như Định Vương phi lừa bọn họ, thì bọn họ ở đây còn có thể ôm lấy căn phòng bị tưới đầy rượu mạnh này khiến bọn chúng sợ ném chuột vở đồ, một khi đi ra, thì Mặc gia quân đang mai phục ở phía ngoài liền đủ để bắn bọn họ thành con nhím. Nam tử áo đen hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ban nãy Định Vương phi đã vào, chúng ta không giết nàng ta ngay lập tức là cũng đã thua rồi. Hơn nữa, Định Vương phi nói không sai, Nữ Vương Nam Chiếu sống hay chết, liên quan đến Định Vương phủ bao nhiêu chứ? Cho dù Nam Chiếu vì vậy mà muốn trở mặt với Định Vương phủ, muốn gây rắc rối cho Định Vương phủ thì cũng phải vượt qua Tây Lăng và Đại Sở trước đã.” Hơn nữa, hắn rất hoài nghi, rốt cuộc hiện tại còn có nước nào dám gây rắc rối cho Định Vương phủ.



“Chẳng lẽ, chúng ta cứ đi ra ngoài như vậy?”



Nam tử áo đen cắn răng nói: “Liền đánh cuộc một lần rằng Định Vương phi giữ lời hứa đi, dù sao cũng chết một lần, có thể kéo dài giúp bệ hạ nửa canh giờ… Coi như là tận trung đi.”



Những người khác đều trầm mặc im lặng, mặc kệ là vì tận trung hay vì nguyên nhân gì khác, thì đi tới một bước này, tất cả bọn họ đều đã không còn đường lui nữa. Thủ lĩnh nói không sai, dù sao đều chỉ chết một lần, so với bị thiêu chết, bọn họ vẫn tình nguyện bị một mũi tên xuyên tim mà chết một cách dứt khoát.



Ngoài tửu lâu, Diệp Ly đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, Phổ A đứng sau hai người nhìn vào trong đầy nôn nóng. Sau một lúc lâu, rốt cuộc thấy công chúa An Khê bị giải từ từ ra khỏi tửu lâu.
Mặc Tiểu Bảo nhìn trời, “Ai nói chúng ta là tới cứu Tần Liệt chứ? Muốn cứu Tần Liệt thì trực tiếp để cho ám vệ với Kỳ Lân tới cứu không phải dễ hơn sao? Nếu Tần Liệt bị thương, trong hai chúng ta ai có thể mang hắn ta ra ngoài chứ?” Cho dù giá trị võ lực của hai người họ còn kém người lớn nhiều, nhưng đến cùng thì dáng người cũng là của trẻ con, nếu Tần Liệt không đi được, thì ai cũng khiêng hắn ta về nổi.



“Đệ cảm thấy rốt cuộc cũng có một ngày sẽ bị huynh hại chết!” Từ Tri Duệ thấp giọng lẩm bẩm. Mặc Tiểu Bảo cười còn giống một con mèo đang ăn vụng, “Tri Duệ biểu đệ, đệ yên tâm đi, biểu ca sẽ bảo vệ đệ. Sau khi chúng ta đi vào, đi liền đi tìm xem Tần Liệt với Tiểu Hoàng đế có ở cùng một nơi hay không, huynh đi xem xem Triệu phủ có còn bí mật gì nữa hay không, tên Triệu Triết Phương kia, đệ cũng chướng mắt, lấy lá gan của một mình lão ta tuyệt đối không dám phản bội Phụ vương của huynh.” Lúc Mặc Tu Nghiêu muốn chỉnh người, đó quả thực cũng không phải là biện pháp mà người ta có thể nghĩ ra. Một mình Triệu Triết Phương thì chính là có cho lão ta một trăm lá gan lão ta cũng không dám phản bội Định Vương phủ ngay tại Ly thành. Nếu không phải lão ta bị người ta bắt được nhược điểm gì đó không thể lộ ra, thì lão ta tuyệt đối không thể nắm chắc có thể thoát thân sau chuyện này.



Từ Tri Duệ do dự một chút, vẫn gật đầu nói: “Một mình huynh phải cẩn thận.”



Nhìn Từ Tri Duệ ẩn thân rời đi, Mặc Tiểu Bảo mới đứng dậy đưa tay ra hiệu cho ám vệ đang núp trong chỗ tối nhỏ giọng nói: “Bảo vệ Tri Duệ cho tốt.” Cảm thấy chỗ tối có người rời đi, đuổi theo Từ Tri Duệ đã rời đi. Mặc Tiểu Bảo mới cười híp mắt nhảy lên tường rào biến mất ở sau tường.



Chỗ tối, thấp giọng hỏi: “Thế tử đã đi vào, chúng ta làm gì bây giờ?”



“Không cần phải để ý đến, Vương gia nói chỉ cần Tiểu Thế tử không nguy hiểm đến tính mạng, thì đều không cần quản ngài ấy làm cái gì.” Tên còn lại đáp.



“Được rồi, chúng ta cũng đi vào, hy vọng thủ vệ bên trong không quá sâm nghiêm.” Muốn bảo vệ Tiểu Thế tử thì nhất định phải đi theo bất cứ lúc nào, nhưng vừa tiến vào viên còn phải âm thầm đi theo một tấc cũng không rời thì khó khăn liền lớn hơn.



Một lát sau, chỗ nói chuyện lại khôi phục yên tĩnh.



Trong một thu phòng ở một góc bí ẩn ân u trong Triệu phủ, gia chủ Triệu gia Triệu Triết Phương đang ngồi ở sau thư án, thần sắc tối tăm không biết đang suy nghĩ và viết cái gì. Lúc đang nghĩ đến xuất thần, ngoài cửa liền có hạ nhân thấp giọng bẩm báo: “Lão gia, Lý đại nhân, Chu đại nhân và Vương đại nhân tới.”



“Cho bọn họ vào!” Triệu Triết Phương đột nhiên đứng lên nói.



Chỉ chốc lát sau, cửa thư phòng bị mở ra, mấy nam tử có bộ dáng trung niên nối đuôi nhau đi vào, người đi đầu vừa đi vừa cười nói: “Triệu huynh, lúc này huynh gọi chúng ta tới làm gì?”



Triệu Triết Phương nhìn lướt qua bọn họ một lượt, nói: “Ta muốn cho mọi người gặp một người.”



“Ai mà khiến cho Triệu huynh phải thận trọng như thế? Hôm nay chính là tiệc tròn một tuổi của Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa Định Vương phủ, mặc dù chúng ta là những người bình thường, nhưng nếu không tới thì đến cùng cũng không tốt.” Nói đến ba chữ “Người bình thường”, trong giọng nói của nam tử có ý giễu cợt thật sâu.



Triệu Triết Phương trầm mặc không nói, mà chỉ xoay người đi vào. Ba người kia liếc nhau một cái cũng đi vào theo. Vào thư phòng, đi vào gian phòng trong đặc biệt dành cho người nghỉ ngơi, trên giường êm có hai đứa bé khoảng mười tuổi đang nằm. Một người trong đó hơi ngạc nhiên nói: “Triệu huynh, đây là… Đây là Tiểu Hoàng đế Đại Sở?” Cũng không phải hắn quen thuộc với Mặc Tùy Vân, mà là Long bào mà Mặc Tùy Vân mặc trên người làm cho người ta vừa thấy liền biết.



Triệu Triết Phương kéo ra một nụ cười cứng ngắc, nói: “Huynh nhìn đứa bé kia đi.”



Ba người đồng loạt nhìn qua đứa bé đang mặc áo gấm nằm bên cạnh Mặc Tùy Vân, không khỏi đồng thời kinh hô lên, “Tiểu Thế tử?”