Thịnh Thế Đích Phi

Chương 432 : Kết cục của Du Vương

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Con ngươi của Mặc Tiểu Bảo đảo một vòng, cười híp mắt nói: “Có, ta đã nói với ngươi….” Dán vào bên tai Tần Liệt, Mặc Tiểu Bảo thầm thì to nhỏ. Nghe hắn ta nói xong, khóe mắt Tần Liệt co rút một cái, hỏi: “Được không?”



“Tuyệt đối không thành vấn đề. Ngươi chờ xem kịch vui đi.” Mặc Tiểu Bảo cười híp mắt nói.



Tần Liệt trầm mặc một lát, nói một cách thành khẩn: “Làm người quá thất đức sẽ có báo ứng.”



Mặc Tiểu Bảo vứt cho hắn ta một cái liếc mắt, “Đừng nói giống như ngươi không có hứng thú vậy.”



Tần Liệt im lặng, hai người song song liếc nhau, không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường. Mặc Tiểu Bảo vui sướng đụng ngã Tần Liệt, dùng sức hành hạ gương mặt tinh xảo nhìn giống mình như đúc, “Huynh đệ tốt, ta liền biết ngươi cũng cảm thấy thú vị mà.” Cho nên nói, có thể sinh sống trong Định Vương phủ, còn có thể sống rất tốt, thì ai cũng không phải là người tốt gì.



Mặc Tiểu Bảo mới vừa thương lượng với Tần Liệt xong, bên ngoài liền vang lên một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn. Mặc dù thủ vệ trong nhà này không ít, nhưng trong lúc hành động đều cực kỳ cẩn thận, nếu không phải Mặc Tiểu Bảo và Tần Liệt luôn thời khắc chú ý đến động tĩnh bên ngoài thì cơ hồ không nghe thấy được tiếng bước chân gì. Mà người duy nhất có thể đi lại lớn tiếng như thế chắc cũng chỉ có mỗi mình Mặc Cảnh Lê thôi. Mặc Tiểu Bảo liếc Tần Liệt một cái, thật nhanh nhảy lên xà nhà, biến mất qua cái lỗ nhỏ bình thường trên xà nhà.



Mặc Tiểu Bảo mới vừa biến mất, cửa phòng đã bị người ở bên ngoài đạp một cước mở ra. Đứa bé đang nằm ngủ trên giường bị tiếng động lớn này làm giật mình, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo lại bắt đầu cất tiếng khóc lớn lên.



Thấy đứa bé khóc đến tê tâm liệt phế, Tần Liệt cũng chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra. Nhưng hắn thật sự không biết dỗ con nít, lúc nãy tiểu tổ tông này chính là do Mặc Tiểu Bảo dỗ ngủ ah.



“Câm miệng!” Cả người Mặc Cảnh Lê đều là áp suất thấp, lạnh giọng quát. Tần Liệt liếc mắt, “Có bản lãnh ngươi tới dỗ đi, ngươi có bệnh sao, không biết trẻ con rất khó dỗ ư?”



Mặc Cảnh Lê mới vừa ăn thiết thòi lớn ở chỗ Mặc Tu Nghiêu, trở về lại bị Tần Liệt châm chích, thần sắc trên mặt càng trở nên khó coi. Mặc Cảnh Lê xông lên trước, một tay xách Tần Liệt lên thần sắc âm lãnh nói: “Ngươi muốn chết sao?” Tần Liệt không chút khách khí giơ tay lên, trực tiếp đâm thẳng vào hai mắt của Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê vội vàng giơ tay còn lại lên ngăn chặn, Tần Liệt tung mình lộn một vòng trên không đá văng tay của Mặc Cảnh Lê rồi lui ra xa mấy bước rơi xuống đất vững vàng, hất cằm lên nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê đầy khiêu khích.



Một chiêu phản kích lưu loát của Tần Liệt khiến cho sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng thêm khó coi. Mặc dù hắn cũng không lo lắng tiểu tử này có thể lật trời, nhưng con trai của Mặc Tu Nghiêu còn nhỏ tuổi đã lợi hại như thế, mà con trai duy nhất của mình lại……




“Hình như cũng không có tác dụng gì.” Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm một lát, “Chỉ là lớn hơn Ấn của Định Vương phủ một chút thôi.” Diệp Ly lắc đầu, “Chàng ngại nhỏ, thì có thể lấy Cửu Long Trấn Quốc ra rồi khắc chữ ‘Định Vương phủ’ lên.” Mặc Tu Nghiêu đồng ý gật đầu, hắn không có chút hứng thú nào với Ngọc Tỷ Truyền Quốc gì đó kia, hơn nữa… Khối Ngọc Tỷ trong tay Mặc Cảnh Lê cũng không được xưng là Ngọc Tỷ Truyền Quốc gì, mà nhiều nhất chỉ có thể coi là Ngọc Tỷ truyền đời của Đại Sở thôi. Nếu như hắn có hứng thú, thì liền trực tiếp đăng cơ khai quốc, rồi tùy tiện tìm khối Ngọc khắc thành Ngọc Tỷ, như vậy cũng có thể truyền lưu bách thế.



Nụ cười của Mặc Cảnh Du hơi khổ sở, không phải ai cũng đều có năng lực và quyết đoán như Mặc Tu Nghiêu. Với một người có dã tâm với ngôi vị Hoàng đế, thì Ngọc Tỷ Truyền Quốc tuyệt đối là hấp dẫn không ai có thể chống cự. Huống chi, điều kiện mà Mặc Cảnh Lê đã hứa với hắn cũng không chỉ đơn giản là Ngọc Tỷ Truyền Quốc, mà còn nhiều hơn nữa, nên mới khiến cho hắn phải đồng ý.



Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn ta, nói một cách bình thản: “Chỉ có mỗi một cái Ngọc Tỷ Truyền Quốc hẳn vẫn còn chưa đủ để có dũng khí đối nghịch với Bản vương, còn có gì khác không?” Mặc Cảnh Du không nói, không phải đến bây giờ hắn còn muốn giấu Mặc Tu Nghiêu, mà là thật sự không thể nói. Nói ra, hắn cũng chỉ có một cái chết.



Nhìn bộ dáng cắn chết không chịu mở miệng của hắn ta, Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi cho rằng ngươi không nói, Bản vương liền không điều tra được sao?”



Sắc mặt Mặc Cảnh Du tái nhợt, rốt cuộc cúi đầu thấp xuống, giọng nói khàn khàn: “Nếu Vương gia đã biết rồi, thì còn cần gì phải hỏi nữa chứ?”



Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm hắn ta, nói: “Bản vương chỉ là không rõ… Bản thân ngươi là tôn thất của Đại Sở, vậy tại sao phải chỉ vì mấy chục vạn lượng bạc trắng mà bán quốc gia của mình đi. Trong hai năm đó, những dân chúng bị tàn sát ở phương Bắc kia, có ít nhất một nửa phải tính lên đầu của ngươi đi?” Sắc mặt của Mặc Cảnh Du trắng bệch, khóe môi khẽ run, nhắm mắt lại một hồi lâu mới thở dài mở miệng nói: “Vì sao… Ta cũng không biết vì sao. Có lẽ là vì tranh giành một hơi đi. Rõ ràng đều là con trai của Phụ hoàng, vậy mà hai tên ngu ngốc Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê kia phá hủy Đại Sở thành chia năm xẻ bảy, nhưng bọn chúng vẫn có thể thay phiên cầm quyền, cho dù Mặc Cảnh Kỳ là bị Mặc Cảnh Lê giết chết, so với việc để cho những người ngoài như chúng ta cầm quyền, thì Thái Hoàng Thái hậu vẫn tình nguyện dễ dàng tha thứ chỉ giam lỏng con trai của bà ta thôi. Vì quyền lực, bọn họ lục đục với nhau, mà những người luôn cực khổ suy nghĩ cho Đại Sở như chúng ta, thì lại bề ngoài có thân phận tôn quý nhưng trên thực tế lại ngay cả muốn mua một món đồ chơi nhỏ thôi thì cũng không đủ. Cuộc sống như vậy… không phải Định Vương cũng đã chịu đựng rồi sao? Nếu không phải bản thân Định Vương phủ đã phú khả địch quốc, thì những năm đó, Định Vương phải sống những ngày thế nào?”



“Ngươi cảm thấy ngươi thông minh hơn Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê?” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, hỏi.



Mặc Cảnh Du giơ tay lên che mắt, chán nản nói: “Vốn ta cũng cho là như vậy, nhưng hiện tại… Ta cũng không biết.” Hắn cũng không phải là quân bán nước mất trí, trong một giây hồ đồ ban đầu cũng đã đúc thành sai lầm không thể vãn hồi. Chờ đến lúc hắn tỉnh ngộ lại thì Đại Sở đã dời về phía Nam rồi, mấy năm nay hắn phụ tá Mặc Cảnh Lê cũng được coi như là cẩn trọng, đáng tiếc bởi vì thân phận hoàng thất của hắn mà Mặc Cảnh Lê vẫn luôn luôn đề phòng hắn. Mà hôm nay… Rốt cuộc vẫn có người muốn lật lại các khoản nợ đó sao?



Trong khoảng thời gian ngắn, Mặc Cảnh Du lộ ra vẻ hơi nản lòng thoái chí, giương mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Ngươi muốn biết gì, ta sẽ nói hết cho ngươi biết. Ngươi muốn xử trí ta như thế nào… Tùy ngươi. Chỉ là… Con cái của ta đều vẫn còn ở Đại Sở, ta hy vọng Định Vương phủ có thể bảo đảm an toàn cho chúng. Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu chúng được bình an.” Nói xong những lời này, trong nháy mắt Mặc Cảnh Du giống như già đi mấy tuổi.



Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm một lát, rồi gật đầu đồng ý.



Mặc Cảnh Du hiểu rõ Mặc Tu Nghiêu, mặc dù quỷ kế đa đoan làm cho địch nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi chân chính đưa ra hứa hẹn thì luôn luôn tuân giữ lời hứa, Mặc Cảnh Du gật đầu nói: “Ngươi cầm giấy bút đến đây đi. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết những gì ta biết thôi, chưa chắc Thái Hoàng Thái hậu sẽ nói toàn bộ cho ta biết.”



Một lát sau, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cầm lấy tin tức mà Mặc Cảnh Du đã cung cấp đi ra khỏi phòng giam. Trong phòng giam, Mặc Cảnh Du vẫn ngồi ở trên chiếc ghế rộng rãi, cả người không nhúc nhích giống như không còn thở nữa. Kết cục của Mặc Cảnh Du đã được sớm quyết định, với kẻ phản quốc, vô luận là Mặc Tu Nghiêu hay Định Vương phủ thì xưa nay đều nghiêm trị không tha, vô luận hắn ta có khai hay không thì cũng chỉ có một con đường chết, mà bây giờ, đã không còn ai sẽ để ý đến sự sống chết của hắn ta nữa.