Thịnh Thế Đích Phi

Chương 435 :

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Mặc Tiểu Bảo, tên thật là Mặc Ngự Thần, Thế tử Định Vương phủ. Nếu như muốn hỏi trên đời này người có bối cảnh cứng rắn nhất là ai? Thì đáp án của người trong khắp thiên hạ đều sẽ giống nhau —— Mặc Ngự Thần. Định Vương Mặc Tu Nghiêu hùng bá thiên hạ là cha của hắn, Định Vương phi Diệp Ly cũng danh chấn thiên hạ tay nắm Kỳ Lân tinh nhuệ nhất thiên hạ là mẹ của hắn. Đại nho một thời Thanh Vân tiên sinh đứng đầu thanh lưu trong thiên hạ là ông cố của hắn, Hồng Vũ tiên sinh và Hồng Ngạn tiên sinh là ông cậu của hắn, năm vị công tử Từ gia là cậu của hắn. Quan trọng nhất là, hắn được yêu thương và có địa vị độc nhất vô nhị ở Từ gia, cho dù sau này lại có thêm một đứa em trai và một đứa em gái nữa thì đến bây giờ cũng chưa từng bị dao động. Nhưng mà nếu như muốn hỏi trên đời này người có mệnh khổ nhất là ai? Thì Mặc Tiểu Thế tử sẽ nói cho ngươi biết —— cũng là Mặc Ngự Thần. Mà Mặc Tiểu Thế tử lại cho rằng sở dĩ mình sẽ có mệnh khổ như thế, tất cả đều là bởi vì hắn có một người cha luôn luôn có khả năng hãm hại con trai. Thế cho nên, hắn nằm mơ cũng muốn trở thành đứa con trai có khả năng hãm hại lại cha mình.



Mệnh khổ của Mặc Tiểu Bảo bắt đầu từ thời khắc khi hắn mới ra đời. Hắn vừa ra đời, có lẽ còn chưa ra đời thì cha hắn đã trách hắn quá tham ăn khiến cho mẹ yêu dấu của hắn phải vất vả mà gầy đi. Lúc mới ra đời, cha hắn liền cho rằng hắn quá biết hành hạ người khiến cho mẹ của hắn phải chịu quá nhiều khổ cực. Ngay cả khi mới vừa ra đời, cha hắn cũng cho rằng mẹ quá quan tâm hắn nên ăn nhiều dấm, trong lòng còn u ám đặt cho hắn một cái nhũ danh khiến cho cả đời hắn cũng không ngẩng đầu lên được. Thế cho nên, sau khi trưởng thành, mỗi lần Mặc Tiểu Bảo nhớ lại đều cảm thấy của thời thơ ấu của mình chính là một cái tủ để chén bát thật lớn, bên trong bày đầy chén, bát, đũa, muỗng.



Mẹ từng an ủi hắn, cái tên Tiểu Bảo này rất đáng yêu, rất dễ thương. Mặc Tiểu Bảo rất đồng ý, trước khi hắn mười tuổi thì vẫn cảm thấy cái tên này rất đáng yêu, rất dễ thương, cho nên bạn nhỏ Mặc Tiểu Bảo cũng thuận tiện học được một chiêu giả bộ đáng yêu thuần thục. Nhưng sau khi hắn lớn hơn một chút thì liền phát hiện, kỳ thậy lời an ủi của mẹ hắn chỉ là một lời nói dối thiện ý mà thôi. Khi nhũ danh của hắn bị lưu truyền khắp cả Mặc gia quân, hơn nữa từ từ có xu hướng lan truyền ra ngoài, thì rốt cuộc hắn đã hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của cha hắn.



Cuộc sống của Mặc Tiểu Bảo trước khi mười tuổi dù tràn đầy đấu trí so dũng khí với cha hắn, nhưng nói tóm lại vẫn xem như vui vẻ thoải mái. Nhưng những ngày an nhàn của hắn sau ngày sinh nhật tròn một tuổi của em trai và em gái hắn liền tuyên bố kết thúc. Ngày kế tiếp sau sinh nhật tròn một tuổi của các em hắn, hắn liền bị cấm túc trong ba tháng. Ba tháng sau, khi hắn thật vất vả mới bò ra khỏi tiểu viện của mình và cho là mình có thể sẽ được giải cấm, thì hắn liền bị quăng vào trong thư phòng lớn của cha hắn và nhận được một bảng thời gian biểu dày đặc có thể nói là gần như phát điên. Từ đó bắt đầu kiếp sống khổ nạn dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó, làm nhiều hơn trâu, ăn còn tệ hơn ở.



Có điều Mặc Tiểu Bảo là một người có chí lớn, cho nên hắn biết cái gì gọi là nếm trải qua khổ đau mới là người trên người, cái gì gọi là người đứng trên đỉnh thì làm việc lớn. Cho nên sau hơn một năm rèn luyện chăm chỉ, Mặc Tiểu Bảo mới vừa mười hai tuổi và Tần Liệt đã mười lăm tuổi liền bị quăng vào Kỳ Lân rèn luyện.



Kỳ Lân là lá bài chủ chốt tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân, theo lý thuyết, tuổi như Mặc Tiểu Bảo sẽ không nhận, lúc trước Tần Liệt cũng bởi vì tuổi quá nhỏ mà bị từ chối ở ngoài cửa. Nhưng sau khi Mặc Tiểu Bảo một thân một mình thuận lợi vượt qua kỳ thi tuyển huấn luyện trong ao đầm rừng cây của Kỳ Lân, rồi dùng hết các loại thủ đoạn đoán ra được bảy thành viên Kỳ Lân thì cuối cùng cũng gõ được cửa chính của Kỳ Lân. Dùng lời nói của Đại thống lĩnh Kỳ Lân Tần Phong lúc ấy là: “Thủ đoạn hạng ba, thực lực hạng hai, hiệu quả cao nhất.” Mặc Tiểu Bảo trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất trong lịch sử Kỳ Lân.



Kỳ Lân, người ngoài đều cho rằng là thần bí cao quý lạnh lùng, nhưng với những người đã thực sự trở thành thành viên của nó, thì lại là thân thiết hòa khí giống như người một nhà. Dù sao cũng không ai muốn bày ra một gương mặt lạnh đối diện với người khác mỗi ngày. Cho nên, vấn đề đầu tiên mà Mặc Tiểu Bảo gặp phải sau khi đến Kỳ Lân chính là —— Biệt hiệu.



Từng thành viên chính thức của Kỳ Lân đều phải có một biệt danh mà mình thích và các chiến hữu nhận định.
Ngày hôm sau, Tiểu công tử Lãnh gia vừa mới mười ba tuổi liền thất tình, bởi vì Công chúa Tâm nhi mới vừa bốn tuổi tỏ vẻ nàng càng muốn gả cho Tri Duệ biểu ca hơn.



“Tiểu Bảo ơi, giúp thúc một việc được không?” Phượng Tam công tử cười híp mắt kéo Thế tử Định Vương phủ, một bộ dáng quan hệ của hai ta thật tốt, cháu không giúp thúc thì rất không được.



Mặc Tiểu Bảo bình tĩnh cúi đầu, một tia sáng sắc bén chợt lóe lên, “Chuyện gì?”



Phượng Tam công tử cẩn thận lấy một cái hộp tinh xảo ra đưa cho hắn, “Giúp thúc đưa cái này cho… Cháu cũng biết đó.”



“Tại sao thúc không tự đưa?” Mặc Tiểu Bảo mở ra nhìn, bên trong là một cây trâm Phượng mỹ lệ tinh xảo.



Phượng Tam công tử bất đắc dĩ than thở, “Nàng ấy không chịu gặp thúc, Phụ vương của cháu nói ngày ngày thúc không làm chính sự, nên tháng này không cho phép ra thành. Tiểu Bảo, giúp thúc chuyện này đi, không phải hôm nay cháu muốn ra thành thăm Thanh Vân tiên sinh sao? Cái này… Cái này tặng cho cháu, thế nào?” Phượng Tam công tử đau lòng lấy ra hai viên minh châu sáng chói đưa đến trước mặt Mặc Tiểu Bảo.



Một lúc lâu sau, rốt cuộc Mặc Tiểu Bảo bình tĩnh gật đầu đồng ý.



Nhìn Phượng Tam công tử vui mừng xoay người rời đi, Mặc Tiểu Bảo quay đầu lại vung tay ném cái hộp cho thị vệ ở phía sau, “Đưa cái này qua cho Dương phu nhân.” Nhưng suy nghĩ một chút, Mặc Tiểu Bảo lại nói: “Thôi, vẫn để ta tự mình đưa qua đi. Phượng Tam cũng thật sơ ý, tặng đồ cũng không biết để lại thư, khó trách người ta chướng mắt thúc ấy.”



Một tháng sau, Phượng Tam công tử ra khỏi thành cầu kiến người nào đó. Lần này đừng nói gặp được người, ngay cả cửa cũng không vào được. Mà Phượng Tam công tử vĩnh viễn cũng sẽ không biết rốt cuộc là vì sao.