Thịnh Thế Đích Phi

Chương 441 :

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Mấy nam nhân đuổi theo Vân Ca đến đây liền thấy Vân Ca ngã vào trong lòng một nam tử áo trắng. Chỉ thấy nam tử này mặc một bộ quần áo trắng, tóc dài đen nhánh xõa ra sau. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi mắt trầm tĩnh mà thâm thúy sâu sắc, chỉ là lúc này, trong đôi mắt lại mang theo lãnh ý nhàn nhạt. Nam tử tuấn mỹ xuất trần như vậy, đừng nói ở nơi hoang vu như thế này, chính là trong một thành trì lớn ở phương Nam như Quảng Lăng cũng là cực kỳ hiếm thấy, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt.



“Kẻ nào? Còn không để mỹ nhân của Bản công tử xuống!” Nam tử gầy gò kia phục hồi tinh thần lại, tiến lên một bước cao giọng nói. Tiểu mỹ nhân trước mắt này, hắn đã theo dõi hơn nửa ngày rồi, thật vất vả sắp tới tay sao có thể để người đoạt đi được. Mặc dù từ xưa Quảng Lăng sinh ra mỹ nữ, nhưng mỹ nữ giống như tiểu mỹ nhân này thì vẫn rất khó gặp.



Công tử Thanh Trần giương mắt lơ đễnh nhìn lướt qua mọi người, nói: “Ngươi là ai? Lá gan cũng không nhỏ.”



Nam tử gầy gò kia sửng sốt, rất nhanh liền cười lạnh nói: “Bản công tử thấy lá gan của ngươi mới không nhỏ, xen vào việc của người khác cũng phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không! Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, Bản công tử là Đại công tử của Hoàng gia trong thành Quảng Lăng. Ở trên đất Quảng Lăng này vẫn chưa có kẻ nào dám đối nghịch với Bản công tử đâu!” Vốn thấy khí độ của Từ Thanh Trần bất phàm, nam tử kia còn hơi e ngại, nhưng vừa nhìn một bộ áo trắng, cách ăn mặc tầm thường, hơn nữa còn là một người bình thường tay trói gà không chặt, nên khí diễm của nam tử kia lại lập tức cao lên. Ở Quảng Lăng, mặc dù Hoàng gia chưa nói là lấy thúng úp voi, nhưng thế lực to lớn, cũng không phải một thư sinh văn nhược đến từ phần đất bên ngoài có thể địch nổi.



Từ Thanh Trần cúi người ôm lấy Vân Ca, nói một cách thản nhiên: “Hoàng gia phải không? Ta nhớ kỹ.”



Thấy Từ Thanh Trần muốn ôm Vân Ca rời đi, Hoàng công tử kia giận dữ, “Thật to gan! Đứng lại! Các ngươi còn không lên cho ta!”



Nghe chủ tử ra lệnh, mấy người đi theo nam tử tất nhiên đồng loạt xông lên. Từ Thanh Trần lại giống như căn bản không nhìn thấy bọn họ vậy, trực tiếp xoay người đi về Quảng Lăng.



Bị một người tay trói gà không chặt không nhìn như thế, mọi người đều không khỏi giận dữ. Một người trong đó liền đánh một quyền vào lưng Từ Thanh Trần, nhưng không nghĩ tới lại có một cơn gió mạnh thổi qua, nam tử kia còn chưa đụng vào được góc áo của Từ Thanh Trần đã ôm nắm tay của mình ngã xuống đất, kêu rên đau đớn.



Mọi người không khỏi sợ hết hồn, cảnh giác nhìn bốn phía. Chẳng biết từ lúc nào, mấy nam tử mặc áo màu xám tro đã xuất hiện trên sườn núi ở hai bên đường, lạnh lùng liếc mọi người một cái, rồi phi thân rơi xuống trước mặt Từ Thanh Trần, “Đại công tử.”


Từ Thanh Trần hài lòng gật đầu, nói: “Rất tốt, vậy trước tiên xử trí chuyện này đi.”



Nghe vậy, Thái thú Quảng Lăng cũng không khỏi hít thật sâu một hơi khí lạnh. Trong này gần như ghi chép rất nhiều tội của tất cả sĩ tộc Quảng Lăng, nếu thật sự xử lý theo luật, thì chỉ sợ sẽ đắc tội hết tất cả sĩ tộc trong Quảng Lăng. Nhưng thử nghĩ đến trong Ly thành Vương gia đối xử với những quyền quý cựu thần Tiền triều như thế nào, thái độ vừa rồi của công tử Thanh Trần gần như cũng đã nói rõ rồi. Chỉ sợ vô luận là Vương gia hay công tử thì cũng đã rất bất mãn với những người này rồi, chuyện hôm nay chỉ là mượn đề tài để phát huy mà thôi.



“Sao vậy?” Thấy hắn ta chần chờ, Từ Thanh Trần lạnh nhạt nhướng mày hỏi.



“Không… Hạ thần tuân lệnh!” Thái thú Quảng Lăng đứng dậy, lên tiếng nói: “Người đâu!”



Rất nhanh, nha dịch của nha môn đang chờ ở ngoài cửa đi vào, cung kính nghe lệnh. Thái thú Quảng Lăng đọc một hơi lên một chuỗi tên thật dài, đều là những đệ tử hoàn khố có tiếng tăm trong các thế gia sĩ tộc lớn trong thành Quảng Lăng, rồi trầm giọng nói: “Nhanh đi truy bắt những tên này về quy án.”



Ra lệnh như thế, cho dù là đám nha dịch cũng không khỏi sửng sốt một chút, nhìn nhìn công tử tuấn mỹ phi phàm đang ngồi trên thượng thủ, liền vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài.



“Lý đại nhân, rốt cuộc có ý gì?”



Bởi vì biến hóa xảy ra đột nhiên này, Hoàng lão gia hơi phản ứng không kịp, nhìn Thái thú Quảng Lăng chất vấn. Thái thú Quảng Lăng cười lạnh một tiếng, nói: “Những người khác chưa đến, không bằng xử lý chuyện trước mắt trước, công tử nghĩ thế nào?”



Từ Thanh Trần nhíu mày, nói: “Cũng được.”



“Hoàng Diệu Tổ, ngươi ỷ vào thế lực của Hoàng gia, cường đoạt dân nữ, ép lương làm thiếp, bức tử một nhà ba người, ngươi có biết tội của ngươi không?”



“Cái gì?”