Thịnh Thế Đích Phi
Chương 443 :
Ngày đăng: 20:46 20/04/20
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Vân Ca cô nương mơ mơ hồ hồ hồn nhiên không biết trong một giây mình hoảng thần đã tự bán mình cho người ta rồi. Nhưng cho dù sau này nàng ấy có suy nghĩ kỹ lại, thì chỉ sợ cũng không có lá gan lại từ chối người nào đó một lần nữa.
Công tử Thanh Trần cũng mặc kệ đầu của tiểu cô nương trong khoảng thời gian ngắn không đủ dùng, thấy Vân Ca ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, ngay tức khắc liền cảm thấy hết sức hài lòng, giơ tay lên vuốt mái tóc đen láy của Vân Ca, trên dung nhan tuấn mỹ luôn phong đạm vân khinh xưa nay cũng tràn ngập sủng nịch.
Công tử Thanh Trần quá mức ưu tú cũng quá mức siêu nhiên, nên dẫn đến đều nhìn mọi việc quá mức thấu triệt, ngay cả tình cảm cũng nghèo nàn hơn người bình thường mấy phần. Cho dù đã chứng kiến Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lưỡng tâm tương hứa, đã nhìn thấy năm xưa Hàn Minh Nguyệt lưu luyến si mê Tô Túy Điệp, thậm chí là đám người Phượng Tam, Tần Phong, còn có huynh đệ trong nhà mình cũng tìm được hạnh phúc riêng của mình. Nhưng trái lại công tử Thanh Trần lại thật sự không quá hiểu rõ được những thứ tình cảm này, hơn nữa lại càng khinh thường những người khốn khổ hay đau khổ vì tình.
Nếu như không gặp phải Vân Ca, thì cho dù là chính công tử Thanh Trần cũng sẽ không dám tin có một ngày mình sẽ làm ra những hành động nhàm chán đã từng bị mình cho là vô cùng ngu xuẩn mà Mặc Tu Nghiêu hay làm. Thậm chí không tiếc dụ dỗ cũng muốn làm cho Vân Ca đồng ý làm vị hôn thê của hắn, mà ngay tại lúc Vân Ca gật đầu đồng ý thì trong lòng lại càng liền hiện lên vui vẻ và thỏa mãn mà bất kỳ lời lẽ nào cũng đều không thể hình dung.
Giống như lời của người nào đó từng nguyền rủa hắn: Hỏi thế gian tình là gì? Là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chúc ngươi có một ngày ngã vào liền không có cách nào leo ra được.
Được công tử Thanh Trần vuốt tóc, Vân Ca cô nương thoải mái cọ cọ lòng bàn tay của hắn, cười híp mắt. Vân Ca phát hiện lần này sau khi gặp lại được Từ Thanh Trần, ngoại trừ lúc đầu tức giận nàng bỏ nhà trốn đi, thì Từ Thanh Trần vẫn luôn đối xử với nàng rất ôn hòa. Trừ thỉnh thoảng mắng nàng ngốc ra, thì cũng chưa từng dạy dỗ nàng, cũng không có trách phạt nàng. (Cho nên, Vân Ca cô nương, yêu cầu của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?)
Từ Thanh Trần còn chưa kịp nói gì, thì đã bị thị vệ đi vào bẩm báo cắt đứt, “Khởi bẩm công tử, gia chủ Lữ gia trong thành Quảng Lăng phái người đưa thiệp tới, Lữ gia và sĩ tộc Quảng Lăng thiết yến đón gió (mời khách đến từ phương xa dùng cơm) cho công tử.” Chắc là thị vệ cũng biết mình đã quấy rầy chuyện tốt gì của công tử, nên liền vội vàng đẩy người ngoài ra làm bia đỡ đạn.
Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày, mới vừa xử trí một đám lớn hoàn khố danh môn có tiền có thế trong thành Quảng Lăng, về tình về lý, cái mặt mũi này cũng phải cho. Nếu như chỉ là bản thân Từ Thanh Trần thôi, thì những lời mời này không muốn đi dĩ nhiên là sẽ không đi, nhưng đến cùng thì công tử Thanh Trần vẫn còn chưa quên mất mình còn giữ chức Hữu tướng của Định Vương phủ, cũng không thể để cho hắn vừa đi, thì hơn phân nửa phú thương Quảng Lăng đều vượt sông chạy trốn hết xuống phía Nam được.
Suy nghĩ một chút, Từ Thanh Trần vẫn gật đầu nói: “Biết rồi, tối nay chúng ta sẽ đi qua.”
Chúng ta, chính là nói không phải là một người. Vân Ca nhìn Từ Thanh Trần hơi mờ mịt, “Từ Thanh Trần, muội… Muội cũng phải đi sao?” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Muội không phải là vị hôn thê của huynh sao? Tại sao lại không đi được?”
Vân Ca bĩu môi, không dám nói ra chuyện ban nãy nàng căn bản là chưa suy nghĩ rõ ràng thì đã bị Từ Thanh Trần dụ dỗ.
Từ Thanh Trần mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca, nói: “Vân Ca ngoan, ngày mai chúng ta liền rời khỏi thành Quảng Lăng, sau đó muội muốn đi đâu chúng ta liền đi đó.” Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca lập tức sáng ngời, gật đầu lia lịa nói: “Nói phải giữ lời đó.” Công tử Thanh Trần cười nói: “Có lúc nào mà huynh nói không giữ lời hả?”
Buổi tối, Lữ gia trong thành Quảng Lăng đèn đuốc rực rỡ cao chiếu, náo nhiệt phi thường. Hơn phân nửa nhân vật có danh tiếng của cả Quảng Lăng đều tập trung đến đây. Mặc dù ban ngày vừa có không ít sĩ tộc trong thành Quảng Lăng bị sửa trị một trận. Nhưng dù sao những nhà có một đứa con trai đã háo sắc như mạng còn tùy ý làm bậy, thậm chí là gây ra mạng người giống như Hoàng gia cũng không nhiều. Có không ít tên nên phạt đã phạt, đáng đánh cũng đã đánh rồi. Quan trọng nhất là, vô luận như thế nào thì trăm triệu lần cũng không thể đắc tội công tử Thanh Trần. Công tử Thanh Trần không chỉ có danh xưng công tử Thần Tiên, danh dương thiên hạ, mà lại càng là Hữu tướng của Định Vương phủ, địa vị trên vạn người chỉ ở dưới Định Vương và Vương phi. Nếu Định Vương đăng cơ xưng Đế, thì công tử Thanh Trần chính là danh tướng khai quốc danh chính ngôn thuận. Lại càng không cần phải nói đến, công tử Thanh Trần còn là biểu ca của Định Vương phi, cậu của Tiểu Thế tử, tóm lại một câu… Chỉ cần bọn họ còn muốn sống tiếp trên địa bàn của Định Vương phủ nữa, thì tuyệt đối không thể đắc tội công tử Thanh Trần.
Lữ gia là danh môn nổi danh của Quảng Lăng, chưa chắc giàu có ra sao, nhưng trái lại cũng là thư hương môn đệ đã truyền thừa trên trăm năm. Trong ngày thường dạy dỗ con cháu cũng coi như nghiêm khắc, ít nhất lần này ngoại trừ hai bàng chi bị tra ra ỷ vào danh tiếng của Lữ gia ức hiếp dân chúng ra, thì Lữ gia thật sự cũng không có chuyện gì quá mức khó coi. Cũng chính là vì như vậy, nên Lữ gia mới có vinh hạnh được thiết yến mời công tử Thanh Trần vào lúc này.
Từ Thanh Trần dẫn theo Vân Ca đến Lữ gia, Lữ lão gia đã dẫn già trẻ cả nhà cùng với gia chủ của các nhà ở Quảng Lăng đứng đợi ở cửa rồi.
“Cung nghênh công tử Thanh Trần.”
Thấy tràng diện phô trương khổng lồ trước mắt này, Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ thở dài, lạnh nhạt nói: “Lữ lão gia phí tâm, những thứ nghi thức xã giao này liền miễn đi.”
“Này này! Không phải huynh phải tham gia yến tiệc sao?”
“Không phải đã tham gia rồi sao, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Quảng Lăng, Vân Ca muốn đi đâu?”
“Muội muốn đi… Muốn đi rất nhiều rất nhiều nơi thú vị!” Vân Ca hết sức phấn khởi cười nói.
“Vậy thì đi thôi.” Đi theo phía sau hai người, hai thị vệ quay đầu lại nhìn nhìn Lữ Đan Nhược bị bỏ lại trong hoa viên, dưới ánh trăng, bộ váy màu trắng còn có sắc mặt trắng bệch kia nữa, nhìn qua… Thật sự đáng sợ.
Nàng ta bị sao vậy? Bị đả kích quá đau ư?
Ngốc! Bị điểm huyệt nói.
Vân Ca cô nương nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé đang được công tử Thanh Trần nắm, quay đầu lại nhìn nhìn Lữ Đan Nhược đang đứng như tượng đá trong hoa viên, hơi chột dạ cúi đầu nhỏ xuống.
Sau khi rời khỏi Quảng Lăng, hai người liền đi du sơn ngoạn thủy, hành y cứu người. Quả nhiên như Từ Thanh Trần đã nói, đi theo bên cạnh công tử Thanh Trần không có ai dám ức hiếp nàng. Không tới hai tháng, người được Vân Ca cứu càng ngày càng nhiều, danh tiếng cũng càng lúc càng lớn. Mặc dù kém Trầm Dương có danh xưng là thần y, nhưng cũng được một danh hiệu Tiểu Y Tiên. Chỉ vì Vân Ca còn nhỏ tuổi nhưng y thuật lại tinh thông, càng thêm tướng mạo xinh đẹp như tiên. Tình cảm giữa hai người cũng trở nên hòa hợp hơn, bản thân công tử Thanh Trần cũng là người yêu thích sơn thủy, nên tất nhiên càng vui đến quên cả trời đất.
Tại Định Vương phủ trong Ly thành ở phía xa, Định Vương tóc trắng như tuyết đang đối mặt với đủ các loại hồ sơ, tấu chương chất cao như núi ở trước mắt, mày kiếm khóa chặt sát khí bức người.
“Công tử Thanh Trần đã đi đến đâu rồi?”
Trong thư phòng, một nam tử mặc áo màu xám tro cúi đầu bẩm báo: “Bẩm Vương gia, công tử Thanh Trần và Trầm cô nương vừa từ Nam Cương trở về, nhìn lộ tuyến, dường như là tính đi Tây Lăng.”
Định Vương điện hạ nghiến răng nghiến lợi, “Nói cách khác, bọn họ còn chưa tính trở về?”
“Việc này… Hình như là vậy……”
Gương mặt tuấn mỹ của Định Vương điện hạ liền tối sầm, trong mắt hiện lên một tia sáng quỷ dị, “Đi! Bắt huynh ấy trói về cho Bản vương! Bản thân có chức vị trong người mà không chịu làm việc, trái lại lại dẫn theo tiểu cô nương đi du sơn ngoạn thủy……” Định Vương điện hạ oán niệm vạn phần, hiện tại đừng nói hắn có thể dẫn A Ly đi du sơn ngoạn thủy, thiên hạ mới định, trăm chỗ hư hỏng đang chờ gây dựng lại, ngay cả thời gian riêng ở cùng với A Ly thêm một chút hắn cũng không có!
“Việc này… Vương gia, có phải không tốt lắm hay không ạ?” Công tử Thanh Trần chính là biểu ca của Vương phi, lỡ như Vương phi tức giận thì xui xẻo còn không phải là Vương gia sao? Vương gia tức giận, xui xẻo chính là bọn hắn ah.
“Đi! Bản vương sẽ đề nghị với Từ gia, hôn lễ của Từ Thanh Trần và Vân Ca cũng nên làm rồi, suốt ngày dẫn cô nương chưa lập gia đình người ta chạy ở bên ngoài, còn ra thể thống gì?” Ánh mắt chợt lóe, Định Vương điện hạ đã nghĩ ra được một chủ ý tuyệt diệu. Từ Thanh Trần cũng nên lập gia đình rồi, sau khi lập gia đình thì Từ gia cũng nên do huynh ấy tiếp nhận rồi, sau khi lập gia đình thì phải sinh con, sinh con xong thì còn phải nuôi dạy, vân vân và vân vân. Hắn chỉ cần bảo đảm trong vòng ba năm tới đây Từ Thanh Trần sẽ không chạy loạn là đủ rồi. Về phần sau này… Định Vương điện hạ khẽ “Hừ”, liên quan gì đến Bản vương?
“Thuộc hạ tuân lệnh!”