Thịnh Thế Đích Phi

Chương 457 :

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


“Mặc Ngự Thần, ngươi lăn ra đây cho ta!” Mặc Tùy Vân mặc long bào cầm một thanh kiếm đằng đằng sát khí lao đến.



Mặc Tiểu Vương gia buồn bực đứng dậy, nhảy lên mái đình tránh khỏi thanh trường kiếm mà Mặc Tùy Vân không chút do dự chém tới, tức giận nói: “Mặc Tùy Vân, ngươi đủ chưa? Một chút chuyện hư hỏng mà thôi, làm như Bản vương giết cha mẹ của ngươi vậy!” Thật sự là quá cố tình gây sự, quá không rộng lượng khoan dung mà.



Mặc Tùy Vân suýt nữa phun máu: Cho dù Mặc Ngự Thần thật sự giết cha mẹ hắn thì hắn cũng sẽ không tức giận đến như thế. Hiện tại chỉ cần vừa nhớ tới Mặc Tiểu Bảo đã làm chuyện tốt gì, thì Mặc Tùy Vân đã liền tức giận đến muốn bầm thây hắn ta ra vạn đoạn.



“Mặc Ngự Thần, ngươi xuống đây cho trẫm. Trẫm muốn giết ngươi!” Chỉa kiếm vào thiếu niên áo đen đang đứng trên mái đình, Mặc Tùy Vân giận dữ hét.



“Ngươi cho Bản vương là kẻ ngu sao?” Mặc Tiểu Bảo khịt mũi khinh thường, hắn mới không nhảy xuống cho hắn ta chém đâu, lỡ như Mặc Tùy Vân không chém trúng hắn ngược lại tự mình bị tức chết, thì chẳng phải người Nam Sở sẽ cho rằng hắn vào cung hành thích vua sao?



Dù sao hôm nay đã trôi qua rất sảng khoái rồi, nhìn nhìn Mặc Tùy Vân bị chọc tức đến thở hổn hển ở phía dưới, rốt cuộc Mặc Tiểu Bảo quyết định thu binh, không ở đây chơi đùa nữa.



Đứng dậy vỗ vỗ tay, nói một cách thản nhiên: “Sắc trời không còn sớm, Tiểu Lân nhi nhà ta còn đang chờ ta trở về ăn cơm đây. Ngày mai gặp lại.” Sau đó ở trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Mặc Tiểu Vương gia lăng không bay đi, nhún lên nhún xuống mấy cái như một con chim diều hâu màu đen rồi biến mất ở bên ngoài tường cung cao cao.



Nhìn Mặc Tiểu Bảo rời đi một cách tự nhiên, Mặc Tùy Vân hơi thất bại thở dài. Hắn thật sự không bằng Mặc Tiểu Bảo, hắn cố gắng như thế, bỏ bao công sức như thế, lại vẫn không bằng cái thiếu niên nhìn như thong thả tự đắc mười lăm mười sáu tuổi kia sao? Chẳng lẽ người của Định Vương phủ đúng là luôn luôn gặp may mắn như vậy sao? Trẫm không tin!



Mặc Tiểu Bảo bay ra khỏi hoàng cung, phá hư đại điển phong Hậu của Mặc Tùy Vân, trong lòng Mặc Tiểu Bảo cũng có một chút áy náy. Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo đối tượng mà Mặc Tùy Vân chọn làm Hoàng hậu lại quá tốt làm gì, nếu để cho tiểu thư Tiền gia làm Hoàng hậu, thì Mặc Tùy Vân sẽ thật sự có thể hoàn toàn nắm giữ cả triều đình Nam Sở, đây cũng không phải là điều hắn vui lòng nhìn thấy. Hắn còn muốn sống an ổn mấy năm, không muốn cả ngày bị Mặc Tùy Vân và Lôi Đằng Phong tính kế. Cho nên chỉ có thể để Tiền gia chịu thiệt thòi thôi.



“Vương gia, đã xảy ra chuyện!” Đang chắp tay đứng ở bên ngoài cửa cung thương xuân thu buồn (ý là đa sầu đa cảm), Tần Liệt liền vọt tới trước mặt, một tay ôm Mặc Ngự Phong, trầm giọng nói.



“Tại sao?”



“Lãnh Quân Hàm bị người ta đuổi giết.” Tần Liệt nói.



“Sao lại như vậy?”



“Chính là ngươi gây họa, ngươi cho rằng Mặc Tùy Vân thật sự ngồi không sao?” Tần Liệt tức giận nói. Xúi giục Lãnh Quân Hàm đi câu dẫn vị hôn thê của Mặc Tùy Vân, cũng mệt hắn ta nghĩ ra. Cho dù Mặc Tùy Vân có vô dụng đi nữa thì cũng vẫn là vua của một nước, bị khiêu khích như vậy không khác gì bị người khác giẫm lên mặt mũi. Cho dù Mặc Tùy Vân sẽ không làm gì Mặc Ngự Thần, nhưng giết Lãnh Quân Hàm để xả giận thì vẫn hoàn toàn có thể.



Dung nhan tuấn mỹ của Mặc Tiểu Bảo hơi trầm xuống, “Lãnh Tiểu Ngốc đâu?”



“Ra khỏi thành rồi! Mặc Tùy Vân phái không ít cao thủ đại nội đuổi giết đệ ấy.” Đến cùng thì nơi này cũng vẫn là địa bàn của Mặc Tùy Vân, cứng đối cứng, thì đúng là bọn họ không chống lại được.



Mặc Tiểu Bảo thầm mắng một tiếng, hạ lệnh: “Ngươi bảo vệ Lân nhi, ta đi tìm Lãnh Tiểu Ngốc.” Nói xong, cũng không đợi Tần Liệt đáp, liền nhảy lên bay thẳng ra cửa thành.



Ngoài thành Nam Kinh, bộ áo trắng của Lãnh Quân Hàm đã bị dính không ít vết máu, có vết máu của hắn, cũng có máu của người khác, dù vậy cũng không bị thương nặng. Hơi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn vết thương trên người, lại quay đầu nhìn phía sau, thấy thị vệ đại nội vẫn luôn đuổi theo phía sau hắn đã không còn đuổi theo nữa mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, tựa vào bên sườn núi chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.



“Lần này chơi thật lớn, Mặc Ngự Thần, ngươi đi chết đi!” Lãnh Quân Hàm tức giận nói.



“Hỏa… Hỏa công tử…” Bên cạnh Lãnh Quân Hàm, sắc mặt Đại tiểu thư Tiền gia tái nhợt nhìn thiếu niên đã bị dính đầy máu trước mắt, áy náy vừa khóc nói, “Công tử sao rồi?”



Lãnh Quân Hàm liếc mắt, “Ta còn chưa nói cho cô nương biết sao, ta không phải họ Hỏa, ta họ Lãnh.”
“Cháu bái kiến Định Vương thúc, Vương thẩm.”



Diệp Ly mỉm cười nói: “Bệ hạ đã là vua của một nước, tiếng Vương thúc, Vương thẩm này, chúng ta cũng không nhận nổi. Bệ hạ không cần đa lễ.”



“Lễ không thể bỏ, bàn về bối phận quả thật phải gọi một tiếng Vương thúc.” Mặc Tùy Vân nói.



Diệp Ly khẽ thở dài một cái, nhìn bộ dáng cười đùa cợt nhả của Mặc Tiểu Bảo, lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mặc Tùy Vân, lắc đầu nói: “Tiểu nhi nghịch ngợm, kính xin bệ hạ tha lỗi.”



Mặc Tùy Vân phẫn hận liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, nhưng mặt mũi của Định Vương và Định Vương phi lại không thể không cho, chỉ đành phải nói: “Vương phi nói quá lời, trẫm cũng cảm thấy… Tiểu Định Vương vẫn còn trẻ, trẫm sẽ không so đo với hắn ta.”



“Vậy thì đa tạ bệ hạ.” Diệp Ly gật đầu mỉm cười nói.



Cuối cùng Mặc Tùy Vân vẫn phải dẫn theo thị vệ đại nội trở về thành tay không. Chẳng những không có bắt Lãnh Quân Hàm, mà ngay cả Tiền tiểu thư cũng không để ý tới. Chỉ cảnh cáo Tiền tiểu thư rằng sau này không được xuất hiện trong cảnh nội Nam Sở nữa.



“Vẫn là mẹ lợi hại, vừa ra tay thì mọi chuyện đã giải quyết xong.” Ôm tiểu muội nhà mình, Mặc Tiểu Bảo vỗ mông ngựa liên tục.



Diệp Ly liếc nó một cái, hỏi: “Vị cô nương này thì con định làm thế nào?”



Mắt Mặc Tiểu Bảo cũng không nháy mắt, cười tủm tỉm nói: “Đây không phải là chuyện của Lãnh Quân Hàm sao? Sao lại hỏi con được? Con không quen biết nàng ấy, nàng ấy cũng nhìn trúng con ah.”



“Mặc, Ngự, Thần!” Lãnh Quân Hàm nghiến răng nghiến lợi, tại sao trên đời này lại có thể có người vô sỉ như thế chứ? Hắn bị như vậy là ai hại? Nhưng ở ánh mắt của Diệp Ly, Lãnh Quân Hàm cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến chỗ Tiền tiểu thư, “Cái này… Tiền cô nương……” Ta không phải cố ý lừa gạt cô nương, tất cả đều là tên tiểu nhân hèn hạ Mặc Tiểu Bảo kia ép buộc ta, cô nương muốn hận thì hận hắn ta đi.



“Chát!” Tiền tiểu thư tát cho Lãnh Quân Hàm một cái tát thật mạnh vào mặt, “Tiểu nhân vô sỉ! Ngươi đi chết đi!” Nói xong, Tiền tiểu thư liền vừa khóc vừa chạy đi.



Mặc Tiểu Bảo nhướng mày nói: “Còn không đuổi theo?”



Lãnh Quân Hàm giận dữ, “Tại sao đệ phải đuổi theo?”



Mặc Tiểu Bảo cắn răng, “Đệ không nghe thấy Mặc Tùy Vân nói sao, nàng ấy đã không thể ở lại Nam Sở nữa. Người ta đường đường là tiểu thư đại gia, hiện tại một thân một mình không chốn dung thân……”



“Mặc Tiểu Bảo, một ngày nào đó huynh sẽ gặp phải báo ứng!” Lãnh Quân Hàm lao về hướng Tiền tiểu thư vừa mới chạy đi, xa xa liền truyền đến tiếng nguyền rủa ác độc của hắn ta.



Trong lòng Mặc Tiểu Bảo cười “Ha ha”, báo ứng gì gì đó, đều là những kẻ ngu ngốc và kẻ yếu tự an ủi mình mà thôi ah.



“Mặc Tiểu Bảo…” Phía sau, giọng nói âm u của Mặc Tu Nghiêu vang lên, “Xem ra quả nhiên con rất rảnh rỗi thảnh thơi, cho dù bản thân là Định Vương thì cũng không thể làm cho con trở nên chững chạc hơn nửa phần. Đã như vậy… Sau khi trở về Ly thành, liền sao chép lại hết toàn bộ sách sử trong thư phòng một lần. Nói không chừng hồi ký của người xưa có thể làm cho trong đầu của con có nhiều thêm chút gì đó. Cha sẽ kêu Từ Thanh Trần giám sát con.”



Trên gương mặt vẫn còn đang tràn đầy tươi cười của Mặc Tiểu Bảo liền lập tức xụ xuống. Không cần chờ một ngày nào đó, báo ứng của hắn đã tới rồi.



Cho nên… Mặc Tiểu Thế tử, thiện ác cuối cùng đều có báo, không phải là không báo mà chỉ là chưa tới lúc mà thôi. Hãm hại người, người sẽ hãm hại lại.