Thịnh Thế Đích Phi

Chương 5 : Ép Mua Ép Bán

Ngày đăng: 20:41 20/04/20


Editor: Leticia



Beta: Tiểu Ly



Còn chưa đến nơi, huyên náo trong tiệm đã làm cho Diệp Ly phải nhíu mày. Tiệm đồ cổ cũng không phải là chỗ người đến người đi, những nơi như thế này bình thường vẫn luôn tĩnh mịch thanh nhã, vậy mà ở tiệm này, người còn chưa tiến vào đã có thể nghe thấy tiếng động ở bên trong một cách rõ ràng rồi.



Vừa vào cửa, hàng hóa trong tiệm ngược lại được bày biện rực rỡ đủ loại, chưởng quầy ăn mặc một thân áo gấm phú quý bức người đang bày ra vẻ mặt khinh miệt nhìn một thiếu niên nam tử mặc trang phục cũ kỹ. Sắc mặt của nam tử kia tiều tụy, vẻ mặt ốm yếu xanh xao giống như người đang có bệnh. Dung mạo cũng có thể coi là tuấn tú lộ ra làn da vàng như nến khô khốc, tuy y phục trên người đã cũ, nhưng lại được giặt giũ vô cùng sạch sẽ, nhìn về phía trên cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại có một chút khí chất nhàn nhạt của văn nhân. Lúc này nam tử kia lại đang mang vẻ mặt xấu hổ và lo lắng, còn có chút thở gấp bứt rứt không yên: “Chưởng quầy, ông xem lại cho kỹ đi. Bức họa này quả thật là bút tích của Ngô Chi Khải tiên sinh tiền triều mà.”



Chưởng quầy làm ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn nam tử nói: “Xem bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của ngươi thì tại sao có thể có bút tích thật sự của Ngô. . . Ngô Chi Khải được chứ? Bức vẽ này rõ ràng là đồ dỏm! Chỉ là bổn điếm cũng thu mua đồ nhái, nhìn tranh này của ngươi có vẻ cũng không tệ lắm, cho ngươi hai trăm lượng là được.”



Nam tử tức giận đến nỗi mặt đỏ lên: “Ông. . . Ông. . .” Ngô Chi Khải là bậc thầy tiền triều, một bộ tranh nếu thật sự là bút tích của ông, cho dù không phải là cực phẩm thì ít nhất cũng phải trị giá hai ngàn lượng, nếu như mang đi bán đấu giá lại còn có thể bán được với giá rất cao. Vậy mà tên chưởng quầy này lại muốn dùng một phần mười giá tiền để mua vật báu gia truyền của nhà hắn. Nếu như không phải là hắn đang thật sự rất cần tiền, thì làm sao có thể cam lòng cứ như vậy mà bán bức họa này đi?



“Lẽ nào lại như vậy! Ta không bán nữa!” Nam tử phẫn nộ cuộn tròn bức họa lại, xoay người muốn rời đi.



“Đợi một chút!” Chưởng quầy nhìn thấy nam tử muốn rời đi, trong mắt hiện lên một tia âm tàn, hung dữ mà nhìn chằm chằm vào nam tử nói: “Gia cho ngươi hai trăm lượng là đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi! Cái bức họa này không phải là ngươi đi ăn trộm về đấy chứ? Nói cũng đúng, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác hủ lậu như thế này thì làm sao có thể có được bức họa nổi tiếng như vậy, chúng ta đi quan phủ một chuyến đi.”



“Gặp quan thì gặp quan, chả lẽ ta lại sợ ông? Ông – cái chưởng quầy này, mở cửa tiệm ra mà lại có thể không nói đạo lý như thế !” Nam tử giận dữ nói.



Chưởng quỹ kia khinh miệt cười: “Đạo lý? Ngươi có biết cửa tiệm của chúng ta là của nhà ai không? Nói cho ngươi biết, đây là cửa hàng nhà mẹ đẻ của Chiêu Nghi nương nương trong nội cung, Tứ cô nương trong phủ chúng ta lập tức sẽ trở thành Lê Vương phi rồi. Ngươi nói quan phủ sẽ tin ta hay là tin một tên nghèo kiết hủ lậu như ngươi?”




Mấy tên tiểu nhị đều bắt đầu do dự, Tam tiểu thư sắp gả cho Định Vương bọn hắn đều nghe nói. Hôm nay cửa hàng này đã trở lại trong tay Tam tiểu thư, tất nhiên là sẽ thành của hồi môn để nàng mang theo đến Định Vương phủ đấy. Nếu như nói bọn hắn còn có thể đi Định Vương phủ, thì sẽ không phải đi nhà lao rồi. Huống hồ, năm mươi lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ, dường như có thể đủ để vượt qua một năm tiền công của hai người bọn họ.



Chưởng quầy thấy mọi người dao động, lại bước lên phía trước kêu lên: “Tam tiểu thư, ta là người của phu nhân, ngươi không có quyền đuổi ta đi.”



Diệp Ly cười yếu ớt: “Thật có lỗi, cái Thận Đức Hiên này là của ta đấy. Bàn giao rõ ràng các sổ sách trong tiệm, khoản nào ra khoản đó. Còn nếu không bàn giao rõ ràng. . . thì ngươi có là em ruột của phu nhân cũng vô dụng. Người của Vương gia sẽ không phải là đều ưa thích cầm đồ đạc của người khác dùng quen rồi thì coi như là của mình đi?”



“Ngươi. . . Ngươi. . .” Mặt của chưởng quầy lúc đỏ lúc trắng.



Diệp Ly không nhìn hắn nữa, lại quay người nhìn về phía công tử trẻ tuổi đang ngây người kia. Nàng đã sớm biết rõ từ mấy năm trước, chưởng quầy của Thận Đức Hiên đã bị đổi thành đệ đệ nhỏ nhất của Vương thị: “Vị công tử này, lại để cho công tử phải chịu nhục nhã, là ta quản giáo không đúng cách, xin hãy tha lỗi.”



“Không. . . không, không sao.” Thiếu niên có chút mất tự nhiên, khoát khoát tay, hắn cũng không nghĩ tới vị cô nương nhã nhặn trầm tĩnh này lại có thể là chủ nhân của cửa hàng này. Nghĩ nghĩ, tuy rằng cảm thấy có chút nhiều chuyện, nhưng thiếu niên vẫn không nhịn được mà nói: “Nếu cô nương là chủ nhân của Thận Đức Hiên, kính xin cô nương. . . hao tâm tổn trí nhiều hơn nữa. Ngộ nhỡ. . .” Nếu như hôm nay không phải gặp được cô nương này, chỉ sợ chính mình cứ oan uổng như vậy mà bị bắt vào đại lao rồi. Xem ra chỉ sợ là tên chưởng quỹ kia cũng không phải là lần đầu làm việc này.



Diệp Ly cũng không tức giận, gật đầu cười nói: “Đa tạ công tử nhắc nhở. Tiểu nữ cũng vừa mới tiếp nhận cửa hàng này, về sau nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm khắc. Ta thấy công tử có chút không nỡ bỏ bức tranh này đi, trước hết công tử cứ mang bức tranh này về đi, ngân lượng thì cứ tính là ta cho công tử vay, về sau thuận tiện trả lại là được.”



Nam tử kia lắc đầu liên tục, trong lòng thật sự có chút không nỡ bán bức tranh gia truyền này đi, thế nhưng vẫn nói: “Không có công thì không được hưởng lộc. Chỉ cầu cô nương tạm lưu lại bức ‘Thanh giang vọng nguyệt đồ’ này hai tháng thôi, trong hai tháng tại hạ nhất định sẽ nghĩ cách trả hết ngân lượng lại cho cô nương.”



Diệp Ly thấy hắn khăng khăng như thế, cũng không để ý nữa, chỉ cười nói: “Vậy ta cứ đặt bức tranh này ở trong tiệm, công tử có thể đến chuộc đồ bất cứ lúc nào. Thanh Sương, lấy ra thêm một trăm lượng nữa xem như bồi tội cho vị công tử này.”