Thịnh Thế Đích Phi
Chương 8 : Hậu Phát Chế Nhân (*) Vương Thị Thổ Huyết
Ngày đăng: 20:41 20/04/20
Editor: Leticia
Beta: Tiểu Ly
(*)Lùi một bước để đánh trả đối phương
“Tự ngươi nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
Lão thái thái mang sắc mặt
âm trầm, ném sổ sách đến bên chân của Vương thị, Vương thị như thế nào
cũng không nghĩ tới vốn là muốn trừng phạt Diệp Ly, làm sao Diệp Ly mới
nói có mấy câu đã kéo chuyện đến trên người mình rồi. Nhặt sổ sách lên,
càng lật về sau thì tay Vương phu nhân lại càng run rẩy lên. Trong lòng
vô cùng hối hận chính mình lúc trước lại khinh thường con nha đầu này,
rõ ràng chưa từng dạy nàng việc chưởng gia, thế nhưng một chút dấu vết ở trong sổ sách này cũng không thể dấu diếm nổi được nàng. Thậm chí ngay
cả các ghi chép bị che giấu ở trong tiệm cũng đều bị phát hiện, hiển
nhiên thủ đoạn của người gây khó dễ cũng không tầm thường: “Lão thái
thái. . . Lão gia, thiếp thân…”
Lão thái thái hừ lạnh một
tiếng nói: “Khó trách giao cho ngươi xử lý đồ cưới thì ngươi nói trong
phủ không xuất tiền ra được, chắc hẳn là tiền đều bị ngươi cầm về trợ
giúp cho nhà mẹ đẻ của ngươi rồi hả?”
“Lão thái thái, con dâu oan
uổng mà. Đều là lòng tham của người phía dưới, con dâu căn bản cũng
không biết những việc này. . .”
“Không biết? Không biết mà
ngươi lại để cho đường đệ của người làm chưởng quầy ở Thận Đức Hiên?
Không biết mà ngươi lại phải vội vàng thay đổi chưởng quầy ở mấy cửa
hàng kia?” Lão thái thái nhìn chằm chằm vào Vương thị, cả đời lão thái
thái vì cái nhà này, hận nhất đúng là Vương thị cầm tiền của Diệp gia đi trợ giúp nhà mẹ đẻ của chính mình, đây là chuyện mà bất kỳ một bà bà
nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, huống hồ Vương thị lại còn không
phải là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng mà được nâng từ tiểu thiếp lên đấy: “Ly nha đầu, những kẻ ăn cây táo, rào cây sung kia đang ở đâu?”
Diệp Ly rủ mắt xuống, cung
kính đáp: “Ly Nhi đã tự chủ trương tạm bắt giữ những người kia lại. Tất
cả những kẻ ký văn tự bán mình đều bị đánh mười gậy, bây giờ đang ở bên
ngoài để chuẩn bị đưa đi quan phủ.”
Vừa nghe qua thì ai cũng
nghĩ thật sự sáu vạn lượng với hơn mười vạn lượng cũng không nhiều lắm,
nhưng Diệp Ly lại biết rõ trong số bạc kia, có rất nhiều đã bị Vương gia cầm đi hoặc để mua quan bán tước hoặc không thì đã bị cầm đi tiêu xài
rồi. Bây giờ muốn Vương thị xuất ra đủ sáu vạn lượng trong một lần thì
cũng đủ để khiến cho nàng ta hộc máu rồi. Dù sao thì chỉ cần Chiêu Nghi
vẫn còn, chỉ cần Diệp Oánh vẫn là Lê Vương phi, thì lão thái thái căn
bản cũng thật sự không có khả năng làm gì được Vương thị. Đã vậy, hãy cứ để cho nàng ta hộc máu là được rồi.
Diệp Thượng thư nghe xong,
quả nhiên cảm thấy Diệp Ly vô cùng rộng lượng, khen ngợi gật đầu nói:
“Ly Nhi nói có đạo lý, ngươi cứ làm như vậy đi.” Mặc dù là trong nhà
cũng không thể làm gì với Vương thị, nhưng rốt cục thì trong lòng vẫn
cảm thấy không thích khi thấy Vương thị cầm tiền trong nhà đi cho nhà mẹ đẻ dùng, không khỏi nhớ tới nguyên thê (vợ nguyên phối) năm đó khắp nơi chuẩn bị vì Diệp gia, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly lại càng ôn hòa hơn.
Lão thái thái cũng rất đồng
ý, vừa bảo trụ được mặt mũi của hai nhà, lại vừa có thể tiết kiệm được
mấy vạn lượng đồ cưới. Còn về Vương gia. . . Vương gia vẫn chưa có đủ
năng lực để chống lại Diệp gia, huống chi chuyện này vốn là Vương gia
đuối lý. Cho dù Diệp Chiêu nghi là do nữ nhi của Vương gia sinh ra nhưng cũng là nữ nhi của Diệp gia, chắc chắn sẽ không làm điều gì không tốt
với trong nhà. Yêu thương nhìn Diệp Ly gật đầu khen: “Ly Nhi làm việc
đúng mực, quả nhiên có đức hạnh của đương gia chủ mẫu, tương lai tiến
vào Định Quốc vương phủ tổ mẫu cũng không cần phải lo lắng. Vẫn là gia
giáo của Từ gia tốt.”
Vương thị nghe xong thì sắc
mặt lại càng khó coi, gia giáo của Từ gia tốt, vậy thì chính là nói gia
giáo của Vương gia không tốt rồi? Diệp Oánh lườm Diệp Ly, ủy khuất cúi
đầu. Vương phu nhân còn muốn thêm nói điều gì đó, lão thái thái đã liếc
nàng ta, giọng nói lạnh lùng: “Hay là ngươi thật sự muốn đi nha môn của
Kinh thành phủ doãn một lần?”
“Thiếp thân tuân mệnh, nhất định sẽ mau chóng đền bù đủ bạc.” Vương thị cắn răng không cam lòng mà nói.
“Qua ít ngày nữa Oánh Nhi phải xuất giá rồi. Những ngày này ngươi cứ ở trong viện mà dạy nàng đạo làm vợ đi.”
“Vâng.” Đây cũng chính là
cấm túc nàng, làm cho nàng muốn tiến cung cáo trạng với Chiêu Nghi nương nương cũng không có cơ hội.