Thịnh Thế Đích Phi

Chương 97 : Tân chủ Hàn gia

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Theresa



Beta: Sakura



Lúc Hàn Minh Tích tiến vào nhìn hắn bây giờ với bộ dáng luôn vui cười tưởng như hai người khác nhau, vốn nụ cười tuấn mỹ có mang theo vài phần tà khí đã biến mất không thấy. Bây giờ có thêm vài phần mệt mỏi cùng với buồn rầu trong lòng, tựa hồ còn có vài phần bị vứt bỏ, ủy khuất và thất vọng. Diệp Ly chỉ có thể im lặng than thở ở trong lòng, Mặc Tu Nghiêu bắt hắn ra quyết định thích hợp nhất, Hàn Minh Nguyệt lựa chọn người mà hắn cho rằng quan trọng nhất. Mà Hàn Minh Tích. . . Kỳ thật từ đầu đến đuôi, hắn mới là người cô đơn nhất.



“Vương gia, Vương phi.” Giọng điệu của Hàn Minh Tích có hơi cứng ngắc.



Mặc Tu Nghiêu khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Hàn công tử, mời ngồi.”



Hàn Minh Tích im lặng ngồi xuống, ánh mắt ở trên người Diệp Ly nhàn nhạt đảo qua, dừng lại chốc lát, liền một lần nữa ngừng lại trên người Mặc Tu Nghiêu, “Vương gia đã sớm biết ý định Đại ca ta?” Nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu, Hàn Minh Tích hỏi không khách khí chút nào.



Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nói: “Hàn Minh Nguyệt hiểu rõ ta, ta cũng hiểu rõ hắn. Cho nên. . . Hắn sẽ vì người gì, cái chuyện gì, làm cái dạng quyết định gì, ta đại khái có thể đoán được vài phần. Chỉ là hắn không nghĩ đến ta sẽ đến nhanh như thế.”



Hàn Minh Tích trầm mặc, đúng, nếu như Mặc Tu Nghiêu không có đột nhiên đi tới Quảng Lăng, có lẽ Hàn Minh Nguyệt sẽ vào ban đêm hoặc là ban ngày an bài tốt hết thảy, sau đó, đột nhiên biến mất không thấy. Mà bây giờ, toàn bộ bàn kế hoạch bị đảo loạn, Hàn Minh Nguyệt chỉ có thể xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta không đề phòng) đánh lén Hàn Minh Tích, sau đó hốt hoảng rời đi. Lại để lại một đống lớn phiền toái cho đệ đệ yêu thương từ nhỏ đến lớn của hắn.



“Vậy, Hàn công tử bây giờ đến gặp Bổn vương là có tính toán gì?” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng hỏi.



Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Nếu như ta đều không tính toán gì thì Vương gia định làm thế nào?”



Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, nói:”Ám cọc của Thiên Nhất các trong thành Quảng Lăng cùng với bên trong Đại Sở sẽ ở trong ba ngày toàn bộ bị san bằng. Về phần Hàn gia, Bổn vương cũng không có quyền xử trí, chẳng qua nếu như ý chỉ kinh thành thật đưa xuống, nội dung sẽ là cái gì, Hàn công tử nên biết rõ trong lòng.”



“Tru di cửu tộc. . . . . .” Hàn Minh Tích khổ sở thấp giọng lẩm bẩm nói, đại ca, vì một nữ nhân, coi như là nửa điểm ngươi cũng không có nghĩ đến ta, nửa điểm cũng không có nghĩ đến cái gì là Hàn gia?



Trong đại sảnh trầm mặc một hồi lâu, Hàn Minh Tích rốt cuộc ngẩng đầu đến nói với Mặc Tu Nghiêu: “Hàn gia đã trục xuất Hàn Minh Nguyệt ra khỏi gia môn, từ này trở đi Hàn Minh Nguyệt không còn là người Hàn gia Quảng Lăng!”
“Chàng. . . có thích qua Tô Túy Điệp không?”



Mặc Tu Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn Diệp Ly một cái, cười nhạt gật đầu nói: “Đương nhiên có thích qua.”



Diệp Ly khẽ nhíu mày, bỏ qua một cái điểm không được tự nhiên trong lòng kia, “Vậy bây giờ thì sao. . . . . .”



Mặc Tu Nghiêu ngắt lời nàng, nói: “Nàng ta là vị hôn thê của ta, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau này nàng ta còn có thể là thê tử của ta. Hơn nữa nàng ta nhìn rất mỹ lệ, tài hoa cũng rất khá, tính tình cũng tốt. Vì sao ta lại không thích nàng ta chứ? Có điều. . . hình như nàng ta luôn cho rằng ta không đủ tốt với nàng ta. Sau khi ta bị thương nàng muốn giả chết rời khỏi, bởi vì quan hệ của cha và huynh của nàng, ta thả cho nàng ta tự do. Sau đó chúng ta liền không có bất kỳ quan hệ, không phải sao?”



Diệp Ly gật đầu, tổng kết lại những lời Mặc Tu Nghiêu đã nói, chính là Mặc Tu Nghiêu từng cảm thấy Tô Túy Điệp là vị hôn thê hoàn mỹ, nam tử Định Quốc Vương Phủ đối với chuyện tình cảm cũng không dừng lại ở trên vấn đề thích hay không thích. Chỉ cần thê tử được nhận định liền sẽ thật lòng đối tốt với nàng, cho nên lúc đó ở trong kinh thành lưu truyền cái gọi là lưỡng tình tương duyệt đích chân tương (hai người đều có tình ý chân thật với nhau). Nếu cuối cùng Tô Túy Điệp lựa chọn rời khỏi, dĩ nhiên không có quan hệ tới Mặc Tu Nghiêu. Cho nên bây giờ ở trong mắt Mặc Tu Nghiêu, Tô Túy Điệp chẳng qua là cái người xa lạ, thậm chí. . . Bây giờ còn có thể là địch nhân.



Thành Quảng Lăng bản thân cũng không có quá nhiều chuyện muốn xử lý, cũng do Hàn Minh Tích động tác hết sức mau lẹ, ngày đó trong thành Quảng Lăng liền truyền đến tin tức Hàn Minh Nguyệt bị trục xuất khỏi Hàn gia cùng với Hàn gia thay đổi đương gia thành Nhị công tử. Đối với Hàn Minh Tích người này, cho dù là dân chúng thành Quảng Lăng biết đến cũng không nhiều, chẳng qua chỉ biết Hàn gia có một Nhị công tử như thế, về phần khác lại là một mực không biết. Hôm nay Hàn gia thay đổi đương gia, phú thương quan viên lớn nhỏ thành Quảng Lăng tự nhiên cũng muốn quan sát một hai. Ở bên trong tràng lộ ra tiếng động lớn rầm rĩ có chút ngoài ý muốn này, đám người Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lặng lẽ rời khỏi Quảng Lăng đi về hướng Sở kinh.



Mới trở lại kinh thành, Mặc Tu Nghiêu đã bị Hoàng đế triệu vào trong cung nghị sự. Diệp Ly cũng không có đi quan tâm tới Mặc Tu Nghiêu muốn giải thích chuyện tại sao nàng mất tích lại xuất hiện ở thành Vĩnh Lâm, đang bị mọi người trong Vương phủ quan tâm quấn lấy không thoát thân được. Thật vất vả an ủi Nhũ nương và Lâm ma ma, nghe xong Mặc tổng quản và Tôn ma ma bẩm báo sự việc lớn nhỏ của Định Quốc Vương phủ sắp tới. Diệp Ly đang muốn đi xem Thanh Loan và Thanh Ngọc vẫn đang tu dưỡng, lại có hạ nhân đến bẩm báo Diệp đại nhân và Diệp lão phu nhân cầu kiến.



So với năm ngoái xuân phong đắc ý (đắc ý, hài lòng như gió xuân), một năm này, Diệp Thượng thư có thể nói là mây đen che kín đầu (xui xẻo tận mạng). Đầu năm, thân làm Định Vương phi, con gái thứ ba ở trong cung mất tung không nói, con gái thứ hai làm Chiêu nghi cùng với cháu trai cũng bị hỏa thiêu chết. Này còn không qua hai tháng, Diệp gia còn không thong thả lại, con rể thứ tư có đột nhiên khởi binh tạo phản. Hoàng thượng mặc dù còn không có vì vậy mà giận chó đánh mèo với Diệp gia, nhưng cuộc sống của Diệp Thượng thư cũng không thoải mái lắm. Thỉnh thoảng Diệp Thượng thư cũng không nhịn được bắt đầu hoài nghi ông trời có phải nhìn không thuận mắt mới chỉnh lão như thế hay không. Cho nên, sau khi vừa nghe tin tức Định Vương và Định Vương phi song song hồi kinh, Diệp Thượng thư cũng đành phải bỏ qua cái gì tư thế của phụ thân đợi Diệp Ly về nhà thỉnh an. Trực tiếp dẫn Diệp lão phu nhân thăm.



Diệp Ly tiến vào phòng khách nhìn Diệp Thượng thư và Diệp lão phu nhân đã già cả tiều tụy đi nhiều thì hơi kinh ngạc, nhướn lông mày, “Phụ thân, tổ mẫu.”



“Ly nhi, cuối cùng cháu bình an trở về rồi, thật là lo lắng chết tổ mẫu.” Diệp lão phu nhân kéo lấy Diệp Ly nước mắt ào ào chảy ra.



Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười nói: “Để tổ mẫu quan tâm, là Ly nhi không phải.”



Diệp Thượng thư có chút kỳ quái đánh giá lấy nữ nhi này, tổng cảm thấy có ở đâu đó không quá thoải mái. Mặc dù kể từ sau khi thê tử tạ thế, ông cũng không nguyện ý thân cận với nữ nhi này, nhưng cái này cũng không gây trở ngại để ông biết một chút tình huống của Diệp Ly. Con gái thứ ba này từ nhỏ liền tính tình trầm tĩnh không thích nói nhiều, lại giống như thê tử dường như trời sinh ra đã mang đại khí và ưu nhã của danh môn thế gia Nhưng lần này nhìn thấy nàng, Diệp Thượng thư nhạy cảm phát hiện, giữa trán nàng tựa hồ có thêm một chút ít cái gì đó. Cho dù chỉ là an tĩnh ngồi đấy, tùy ý để Diệp lão phu nhân cầm lấy tay, nàng cũng chỉ điềm tĩnh mỉm cười, Diệp Thượng thư lại rõ ràng cảm giác được một cỗ khí chất sắc bén cùng với áp lực trước đây không có. Không khỏi nhớ lại lúc trước nghe được lời đồn, chuyện tích Định Vương phi đột nhiên xuất hiện ở Vĩnh Châu, hơn nữa hiệp trợ thủ hạ dưới trướng của tướng quân Mộ Dung trấn thủ Vĩnh Lâm. Mặc dù tin tức này người biết cũng không nhiều, nhưng Diệp Thượng thư thân làm nhạc phụ Hoàng đế, Lê Vương, Định Vương, tự nhiên có chút con đường tin tức không muốn người biết. Lấy được tin tức có độ tin cậy cũng tuyệt đối chân thật hơn lời đồn phía ngoài nhiều. Nhìn nữ tử trước mắt bên môi mang theo nét cười dịu dàng, uyển chuyển, Diệp Thượng thư ngũ vị tạp trần ở trong lòng. Hắn có một nữ nhi thâm tàng bất lộ, nữ nhi này lại liền ngay cả phụ thân này cũng giấu, mà ông lại dùng nàng như một con cờ bỏ đi.