[Dịch]Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 137 : Rời bỏ Vực Sâu

Ngày đăng: 16:11 07/09/19

Edit: TĐC Beta: hoanguyendinh Hàn huyên với người trong bang một lát, Hỉ Ca mới biết, sau khi Lam Sắc tiếp nhận chức phó bang chủ liền đề nghị Phần Thiên liên minh với người khác. Vì người kiến thành đầu tiên trong trò chơi sẽ nhận được phần thưởng của hệ thống, Phần Thiên nôn nóng kiến thành nên đồng ý với ý tưởng của Lam Sắc. Hơn nữa để tỏ thành ý hợp tác, hai bang kết minh sẽ phái một số người chơi tinh anh tiến vào Vực Sâu. Nghe nói, tổng cộng lên tới hơn năm ngàn người, mà chức trưởng lão của Cuồng Vũ và Cô Tửu được đổi thành phó bang chủ của hai phái kia. Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Có điều, trong lòng Hỉ Ca cứ thấy vướng mắc làm sao đó. Dù sao cô cũng là trưởng lão, chuyện như vậy cũng nên báo tin cho cô biết chứ? Huống chi, việc thay đổi lần trước đã làm cô có chút không vui, hiện tại lại đột nhiên bỏ cũ thay mới trưởng lão nữa. Quan trọng nhất là, Phần Thiên hiểu được hai phái kia bao nhiêu mà cứ như vậy đồng ý cho người chơi của đối phương tiến vào Vực Sâu rồi??? Đóng kênh bang phái, Hỉ Ca đang muốn gửi tin cho Phần Thiên. Lúc này Cuồng Vũ lại truyền tin tới. “Trong bang rốt cuộc thế nào rồi?” – Hỉ Ca hơi nôn nóng. “Lam Sắc giới thiệu hai bang hội ở Cực Bắc Băng Nguyên bắt tay liên minh với Vực Sâu, nói là muốn cùng xây thành trì đầu tiên trong Thịnh Thế.” – Cuồng Vũ nói rất bình tĩnh, nhưng ẩn bên trong lại mang theo chút khinh thường. “Bang phái gì, Cực Bắc Băng Nguyên còn có bang phái nổi tiếng nào sao?” – Bởi vì hào quang của Thương Lan công hội ở Cực Bắc Băng Nguyên quá chói nên những bang phái khác không làm người ta chú ý đến. “Liệp Sát Bang, hừ, một bang phái bỏ đi. Cái khác là Lửa Độ, vừa quật khởi, nghe nói lão đại là một cô gái, rất có tiền.” Hỉ Ca khẽ cau mày. Người của Liệp Sát cô đã gặp rồi. Hồi thông lộ đại lục vừa mở, người của Liệp Sát đã đến Nam Uyên, còn đụng độ với bọn Cát Tường, cuối cùng bị người của Thứ tống trở về. Lần đó bọn họ tổn thất vô cùng lớn. Hỉ Ca sau đó cũng không chú ý tới bang phái này, nhưng có nghe nói danh tiếng của Liệp Sát ở Cực Bắc Băng Nguyên hết sức tồi tệ. “Phần Thiên quen biết à?” – Hỉ Ca có thể lý giải tâm lý nôn nóng kiến thành của Phần Thiên, nhưng không thể hiểu được lí do cô ta đồng ý với chuyện này. Chẳng lẽ cô ta không biết cho người chơi ở bang hội khác tiến vào Vực Sâu sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức sao? “Không, đều do Lam Sắc giới thiệu. Không phải Lam Sắc thường xuyên chạy lên phía Bắc à. Hai bang này nghe nói đều rất thân với cô ta.” Do Lam Sắc tiến cử? Uhm… bây giờ không phải chỉ có chút ý kiến không hợp với Lam Sắc nữa rồi. Từ chuyện phó bang đến việc liên minh, chuyện phiền phức liên quan đến Lam Sắc càng lúc càng nhiều à. “Chuyện liên minh bắt đầu từ khi nào?” “Nghe nói là từ ba ngày trước, nhưng ta và Cô Tửu mới nhận được tin tức hai giờ trước mà thôi.” “Phần Thiên có tìm các ngươi thương lượng không?” – Hỉ Ca không tin Cuồng Vũ sẽ đồng ý chuyện liên minh. Không phải trưởng lão bất mãn với bang chủ, mà là, trong tình huống không biết đối phương đang giấu lá bài gì, hành động liên minh này chẳng khác nào dẫn sói vào nhà. “Không, Lam Sắc tới báo cho chúng ta biết, ta và Cô Tửu ngay cả cơ hội phản đối cũng không có. À đúng rồi, cô ta nói đây là cống hiến vì bang phái, còn thưởng cho ta một ngàn điểm cống hiến nữa… há…” “……Ngươi làm gì?” – Hỉ Ca sững sốt, Cuồng Vũ này thiệt là…… “Làm gì? Lão nương lui bang, không được sao? Bây giờ Cô Tửu đang cùng ta bỏ trốn đây. Hai chúng ta đang ở đại lục thứ năm, có muốn tới đây chơi không?” Di Thất đại lục được người giang hồ gọi là đại lục thứ năm, hiện tại đã trở thành thiên đường mạo hiểm, nhưng Hỉ Ca vẫn chưa có thời gian rảnh để đi. Vốn dĩ Hỉ Ca đang chuẩn bị sẽ cùng Thất Tử thoái ẩn một thời gian. Không ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ này. “Ta biết rồi, lui thì lui, chờ ta tìm Phần Thiên nói chuyện một chút đã.” – Hỉ Ca không nói nhiều. Cô hiểu rõ tính tình của Cuồng Vũ, vui vẻ thì ở lại, không vui thì bỏ đi, tiêu sái quay đầu cũng không có gì là không tốt. “Ừ, con nhỏ Lam Sắc gì đó, là người không dễ đối phó đâu. Ngươi hay là cân nhắc bỏ trốn tới đây luôn đi, cùng lắm thì chúng ta tự lập bang hội.” “Ta không có hứng thú lập bang……” Tắt thông tấn khí không bao lâu, Hỉ Ca liền nhận được tin nhắn của Phần Thiên. Gọi cô về bàn bạc chuyện quan trọng. Nói chung cũng đã biết chuyện quan trọng là chuyện gì, Hỉ Ca suy nghĩ một chút, quyết định về một chuyến. Về đến tổng đàn bang hội, trong đại sảnh đã đứng đầy người. Trong đó, hơn một nửa là người Hỉ Ca không quen biết. Đường chủ mà cô biết mặt cũng chỉ còn lại hai người. “Hỉ Ca, ngươi đến rồi.” Hỉ Ca tới gần, liền thu hút ánh mắt của mọi người, Phần Thiên lên tiếng chào cô trước. Ngồi ở vị trí bên trái Phần Thiên là Phi Khuynh Thành, sắc mặt không dễ chịu, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Hỉ Ca, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Hỉ Ca đi tới vị trí của mình ngồi xuống, cũng không nói lời nào. “Hai vị trưởng lão này là người mới tới. Vị này là Phù Đồ của bang Liệp Sát. Vị này là phó bang chủ bang Lửa Độ, Ba Mươi Độ Lẻ.” – Phần Thiên chỉ vào hai người bên cạnh Hỉ Ca, Phù Đồ là thích khách, Ba Mươi Độ Lẻ là thuật sĩ, cũng là băng hệ thuật sĩ như Hỉ Ca. Hỉ Ca gật đầu với hai người đó, nhưng không nói câu nào như trước. Dường như cảm thấy tâm tình của Hỉ Ca lúc này không tốt lắm, Phần Thiên cũng không nói tiếp. Đoán chừng, lúc Hỉ Ca tới, chuyện nên biết cũng đã biết rồi. Có điều, Hỉ Ca không nói lời nào, không có nghĩa là người khác không muốn nói chuyện. Phù Đồ nhìn Hỉ Ca hồi lâu, vẻ mặt hơi quỷ dị. “Hỉ Ca trưởng lão, hân hạnh được gặp.” “Xin chào.” – Hỉ Ca lễ độ đáp lại một câu. “Ta nhớ, trước kia ngươi ở Nam Uyên đúng không? Cuộc sống bên đó không như ý à? Thứ vẫn không thu nữ nhân sao?” – Phù Đồ biết Hỉ Ca, lúc ấy hắn lén qua Nam Uyên, vô cùng xui xẻo mà đụng phải Hỉ Ca. Hắn đến chết cũng sẽ không quên chuyện ngày đó. Nếu không phải Hỉ Ca tính kế thì lão đại Ẩn Sát của hắn sao có thể bị lột sạch, bị giết trở về Cực Bắc Băng Nguyên, hơn nữa còn bị mất địa vị trong bang. Phù Đồ vốn dĩ đã quên, lúc ấy Ẩn Sát hoàn toàn lợi dụng Hỉ Ca, còn chuẩn bị giết người diệt khẩu, không ngờ ngược lại bị Hỉ Ca tính kế. Hồi xưa, bọn Phù Đồ không phải không nghĩ đến chuyện báo thù. Thật ra, lúc thông lộ đại lục mở ra, bọn họ đã dẫn người về Nam Uyên một chuyến. Bốn người thuê phòng trọ, dò la tin tức, nhưng rất nhanh lửa báo thù bị sự thật phũ phàng dập tắt. Bởi vì họ biết được, Thứ không phải là tổ chức mà bọn họ có thể chọc vào. Nếu bọn họ tới tìm phiền toái, chẳng khác nào tự biến thành món ăn. Đối phó với tổ chức khác còn có thể dùng cách đánh lén, nhưng Thứ cơ bản đều là cao thủ đánh lén. Đến lúc đối đầu trực tiếp, còn không biết là ai giết ai nha. Vẻ mặt Hỉ Ca không thay đổi quét mắt nhìn hắn một cái, không có hứng thú cãi vã. Cô hoàn toàn không nhớ rõ người trước mặt này là ai, nhưng mà, có thể cảm giác được oán khí của hắn. Mặc dù Hỉ Ca không có thói quen lạm sát (giết người vô tội), nhưng quả thật người chơi chết trong tay cô không hề ít. Cô không có bản lĩnh nhớ hết mặt mũi những người đã trực tiếp hay gián tiếp chết trong tay cô a. Thái độ hờ hững của Hỉ Ca không khiến cho Phù Đồ bình tĩnh, ngược lại còn khiêu khích tính kiêu căng của hắn, nhất thời, trong đại sảnh chỉ còn nghe tiếng nói châm chọc của hắn. “Hỉ Ca trưởng lão, ta nghe nói ngươi đứng thứ sáu trong BXH thuật sĩ. Còn trên bảng tổng hợp thực lực, top 50 hình như cũng không có tên ngươi……” Hỉ Ca yên lặng nghe, không hề phản bác. Trái lại, Phi Khuynh Thành cuối cùng nghe không vào, vỗ bàn “bộp” một tiếng đứng lên. “Con bà nó! Ngươi có phải là đàn ông không? Hỉ Ca là tên mà ngươi có thể gọi sao? Có bản lĩnh thì một mình đấu với Hỉ Ca thử xem. Ở đây nhiều chuyện cái rắm ấy!” Phi Khuynh Thành đột nhiên hỏa bạo, khiến cho mọi người tại chỗ đều ngượng mặt, nhất là Lam Sắc. Cô ta liếc nhìn Phần Thiên một cái, Phần Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ tay Phi Khuynh Thành, thấp giọng nói một câu: – “Khuynh Thành, ngươi đi ra ngoài bình tĩnh lại chút đi.” Thái độ của Phần Thiên quá rõ ràng, Hỉ Ca khoanh tay trước ngực liếc nhìn Lam Sắc, sau đó quét qua Phần Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên: – “Có cần ta cũng đi ra ngoài cho tỉnh táo một chút luôn không?” “Hỉ Ca!” – Phần Thiên nhíu mày, tựa hồ bất mãn. Nhìn thấy không khí càng ngày càng căng thẳng, Lam Sắc cuối cùng mở miệng nói: – “Bang chủ, bỏ đi, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì. Phù Đồ, ngươi ít nói hai câu đi.” Cuối cùng Phi Khuynh Thành không đi ra ngoài, mặt lạnh ngồi trên ghế như trước. Phù Đồ rất nghe lời Lam Sắc, có chút tính toán liếc nhìn Hỉ Ca, nghiêng đầu sang nơi khác không lên tiếng nữa. Hắn không phát hiện ra từ đầu chí cuối, Hỉ Ca không hề xem hắn vào mắt. “Đang ngồi đây đều là chủ lực của Vực Sâu, tuy nói mọi người đến từ các bang phái khác nhau, nhưng bắt đầu từ bây giờ sẽ là người một nhà. Ta nghĩ mọi người ở đây đều biết bang phái ba nhà chúng ta liên minh là vì chuyện gì. Việc kiến thành, ta……” Phần Thiên còn chưa dứt lời, Hỉ Ca đột nhiên giơ tay lên. “Hỉ Ca, ngươi có lời gì muốn nói?” “Ta muốn biết, sau khi kiến thành, lợi nhuận sẽ chia thế nào?” – Kiến thành xong, thành trì sẽ trở thành khu buôn bán, lợi nhuận thuộc về chủ thành. Nhưng hiện giờ ba bang liên hiệp, nói vậy bọn họ đã sớm chia xong lợi ích rồi? “Vực Sâu lấy 50%, phần còn lại hai bang kia chia nhau.” “Vậy ai là người quản lí?” – Tuy nói trong thành có NPC, nhưng quản lí các đẳng cấp trong thành vẫn do người chơi đảm nhiệm. Đặc biệt là vị trí thành chủ, khi chưa có ai kiến quốc, đây là chức vị cao nhất mà người chơi có thể đạt được. Tại sở quản lí, chủ thành có quyền phát biểu tuyệt đối. “Bởi vì điểm thiện ác của ta không đủ, cho nên, thông qua thảo luận, thành chủ sẽ do Lam Sắc đảm nhiệm.” – Lời của Phần Thiên khiến cho phần lớn người chơi đều sáng mắt lên. Hỉ Ca đương nhiên biết, Phần Thiên giết người quá nhiều, đã lên bảng liệp sát thế giới, mà thành chủ nhất định không được giết quá một trăm người. “Ta muốn biết, bang chủ thảo luận với ai trong bang vậy? Ừm…… thân là trưởng lão, hình như ta còn chưa nghe nói về tin tức này?” “Phi Khuynh Thành vừa đi tìm ngươi, nhưng ngươi không nhận thông tấn khí. Có điều, người chơi đồng ý ta làm thành chủ đạt gần 80%, ta nghĩ Hỉ Ca trưởng lão không có lý do gì phản đối chứ?” – Khóe miệng Lam Sắc hơi nhếch lên. “Ta đương nhiên không phản đối.” – Hỉ Ca trầm ngâm nhìn Lam Sắc. Cô biết, câu nói của Lam Sắc có ý là, không cho phản đối, bởi vì dù có phản đối, chỉ sợ cũng vô ích. Chưa đầy một tháng, nhận được 80% ủng hộ từ thành viên, thủ đoạn của cô ta đúng là lợi hại. Chuyện tiếp theo, Hỉ Ca không nghe lọt tai bao nhiêu, bởi vì cô bận suy nghĩ. Bây giờ, cô tiếp tục ở lại Vực Sâu thì có ý nghĩa gì? Hỉ Ca không hiểu nhất, chính là thái độ của Phần Thiên. Phần Thiên không phải người ngu ngốc, tại sao lại để mặc cho Lam Sắc làm ra những chuyện này. Hơn nữa còn cực kỳ tín nhiệm Lam Sắc. Quan hệ giữa hai người, tốt đến mức đó sao? Đợi khi hội nghị bang phái kết thúc, tất cả mọi người rời khỏi rồi, Hỉ Ca vẫn ngồi lại trong đại sảnh, cúi đầu trầm tư. Phần Thiên vốn đã rời đi giờ lộn trở lại, an vị ngồi đối diện với Hỉ Ca. Hỉ Ca liếc mắt nhìn, lại cúi đầu không lên tiếng. “Ngươi không muốn hỏi ta chuyện gì sao?” – Phần Thiên là người mở miệng nói trước. “Ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi.” “Trước kia Lam Sắc đã giúp ta, nếu như không có cô ấy, ta đã sớm bị loại khỏi trò chơi.” “À.” – Hỉ Ca gật đầu, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi gì. “Đối với Cuồng Vũ và Cô Tửu, ta rất xin lỗi, đợi sau khi hiệp nghị chấm dứt, ta sẽ tự mình mời bọn họ trở lại.” “Hiệp nghị?” – Hỉ ca khẽ nhướn mày, vẫn còn một hiệp nghị cô không biết à? “25% kia chẳng qua là để cho người ngoài nhìn. Trên thực tế, ta chỉ bỏ ra 10% lợi nhuận thôi, đến lúc đó người của bọn họ sẽ rút lui khỏi Vực Sâu.” “Bọn họ chấp nhận?” – Nếu đã ký hiệp nghị, Hỉ Ca vẫn không tin những người đó sẽ âm thầm làm chuyện ngu ngốc gây tổn hại thế này. “Quan hệ của bọn họ và Lam Sắc không giống bình thường, hai bên đều đã đồng ý.” “Ngươi cảm thấy như vậy an toàn sao?” Nói tới nói lui, Phần Thiên vẫn là hết sức tín nhiệm Lam Sắc. Chẳng lẽ Phần Thiên chưa từng nghĩ tới, một khi Lam Sắc phản bội, cô sẽ không được cái gì hết sao? Vị trí thành chủ là của Lam Sắc, tất cả lợi ích đều nằm trong tay Lam Sắc. Một khi có chuyện không may xảy ra, Phần Thiên sẽ đứng ở tuyệt lộ, không có gì để lật bài. Hơn nữa, Hỉ Ca chưa bao giờ tin vào ước định bằng lời nói. Dường như biết trong lòng Hỉ Ca đang suy nghĩ gì, Phần Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào Hỉ Ca: – “Lam Sắc tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó.” “Đã như vậy, ta không có gì để nói.” – Hỉ Ca đứng lên, rời khỏi tổng đàn bang hội. Đi vài bước, quay đầu liếc nhìn tấm biển màu vàng kim treo ở phía trên đại sảnh. Cô còn nhớ rõ, ngày đó lập bang, tấm biển kia là do cô và Phần Thiên cùng treo lên. Tâm tình tốt đẹp khó khăn lắm mới có lại được giờ đã biến mất không còn. Cô chỉ là người bình thường, không thể nhìn trước chuyện tương lai. Cảm giác đối với Vực Sâu cũng giống như nhìn con cái trong nhà mình vậy, tận mắt nhìn nó sinh ra, nhìn nó trưởng thành. Bây giờ, đột nhiên có người chen ngang, đứa nhỏ này có thêm cha nuôi mẹ nuôi, ai có thể cảm thấy dễ chịu cho được?!? Sợ rằng tâm tình của Phi Khuynh Thành cũng sẽ không tốt lắm đi! Quả nhiên, không bao lâu sau, đã nhận được tin nhắn của Phi Khuynh Thành. Người đang ở tửu lâu chờ Hỉ Ca. Hỉ Ca đi vào một tửu lâu nhỏ, nằm giữa một tiệm rèn và một cửa hàng trang bị. Bên trong ồn ào huyên náo, mặc dù bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng bên trong lại hơi tối.