Thịnh Thế Trà Hương

Chương 107 : Mất tích

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


“Tạ công tử, ngươi thả ta xuống ở đây là được rồi.”



Mắt thấy sẽ đến cửa thôn, Tần Thiên nói với Tạ Đình Quân. Hai người cưỡi chung một con ngựa, tuy rằng không có chuyện gì phát sinh, nhưng bị người khác thấy cũng không tốt.



Tạ Đình Quân nghe vậy ngẩng đầu nhìn ra xa, người luyện võ thị lực luôn hơn hẳn so với người bình thường, từ rất xa, hắn đã thấy bóng dáng Trang Tín Ngạn đang đứng ở cửa thôn đi qua đi lại.



Tạ Đình Quân cười nhẹ, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, Trang Tín Ngạn sẽ không an tâm ở nhà mà chờ tin tức.



Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Tạ Đình Quân cười nói: “Nơi này đường không dễ đi, ta chở ngươi đưa đến cửa thôn, cũng không còn bao xa.” Nói xong cũng không chờ Tần Thiên trả lời, liền ra roi thúc ngựa hướng về cửa thôn phóng nhanh tới.



Thời điểm sắp tới gần cửa thôn, Tạ Đình Quân cố ý ruổi ngựa lướt qua một mô đất, hắc mã lắc lư, Tần Thiên mất thăng bằng, theo bản năng ôm lấy thắt lưng hắn, Tạ Đình Quân ha ha cười, chậm rãi giảm tốc, dừng ngựa lại trước cửa thôn.



Ở cửa thôn có một hàng cây đại chương, dưới tàng cây đại chương có một ngôi miếu thổ địa tho nhỏ. Trước ngôi miếu nhỏ có đặt lư hương bảo chúc.



Tạ Đình Quân xoay người xuống ngựa, dư quang khóe mắt nhìn thấy Trang Tín Ngạn đứng ở phía sau một gốc cây đại chương nhìn bọn họ. Gốc cây to một người ôm cũng không hết, cơ hồ che khuất thân mình của hắn. Tần Thiên căn bản không phát hiện hắn đang đứng đó. Tạ Đình Quân cũng ra vẻ như không phát hiện, lập tức vươn tay về phía Tần Thiên, cười nói: “Đừng cậy mạnh, ta đỡ ngươi xuống!”



Tần Thiên cũng không dám lại tin tưởng hắn, ai biết hắn nhân cơ hội này lại có chủ ý gì, nàng không chạm vào tay hắn, từ trên yên ngựa thả người nhảy xuống, có lẽ đã có kinh nghiệm xuống ngựa một lần, lúc này nàng cũng không bị ngã.



Tạ Đình Quân nhíu mày, cười cười.



Sau khi xuống ngựa, Tần Thiên vỗ vỗ tay, cũng không nói gì, quay đầu bước đi.



“Nha đầu, ta tốt xấu cũng đem ngươi bình an trở về, ngươi một câu cũng không có?” Tạ Đình Quân ở phía sau cao giọng nói.



Tần Thiên quay đầu lại, nay đã về nhà, can đảm cũng tăng lên, nàng nhìn hắn, tức giận nói: “Tạ công tử, nếu không phải do ngươi, sự tình hôm nay cũng sẽ không phát sinh như vậy, ngươi còn muốn ta nói lời cảm tạ?”



Tạ Đình Quân cười to vài tiếng, hai tay chắp sau lưng đến gần Tần Thiên, tiếp theo, hắn lấy ra từ trong lòng một vật gì đó, đưa tới trước mặt Tần Thiên.




Vừa rồi phản ứng của Trang Tín Ngạn hẳn là thấy được tất cả, hắn có lẽ đã sớm đứng ở cửa thôn chờ nàng, mà Tạ Đình Quân lại nhất định muốn đưa nàng đến cửa thôn, thái độ ái muội, còn cứng rắn tặng cho nàng tượng đất…



“Hải Phú, có phải vừa rồi thiếu gia đứng ở cửa thôn chờ ta không?” Tần Thiên đột nhiên hỏi.



Hải Phú nói: “Chúng ta sau khi trở về, vẫn không thấy ngươi, thiếu gia ngồi cũng không yên, nhất định phải đi ra ngoài chờ ngươi. Ta vốn định đi theo, nhưng thiếu gia lại sợ ngươi trở về trong nhà không có người, bảo ta ở trong phòng chờ, bản thân thì đi ra ngoài, về phần có đứng ở cửa thôn hay không ta cũng không biết!”



Nhất định là như vậy, nhất định Tạ Đình Quân thấy Trang Tín Ngạn ở cửa thôn chờ mình, cho nên mới cố ý tạo ra một màn này cho hắn xem.



Nhưng mục đích của hắn là gì? Khiến Trang Tín Ngạn hiểu lầm ta? Vậy đối với hắn có gì tốt?



Tần Thiên nhớ tới một ít lời nói ái muội của Tạ Đình Quân đối với nàng, không khỏi nhíu mày.



“Tần Thiên, ngươi vừa rồi nhìn thấy thiếu gia sao? Thiếu gia đâu, sao không đi cùng ngươi trở về?” Hải Phú đi tới cửa hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng của Trang Tín Ngạn.



Tần Thiên trong lòng cả kinh: “Thiếu gia còn chưa trở về sao? Hắn rõ ràng đi về trước ta a!” Nàng còn tưởng rằng hắn đã trở về trước! Dù sao ở nơi này hắn cũng không còn chỗ nào khác để đi.



Hải Phú quay đầu lại, mở to hai mắt: “Không có a, thiếu gia sau khi rời khỏi đây, vẫn chưa trở về! Ngươi nếu nhìn thấy hắn, sao không đi cùng hắn?”



Tần Thiên sắc mặt trắng nhợt, trong lòng nhất thời hoảng hốt, đồng thời hối hận không thôi, lúc ấy nàng hẳn nên đi theo hắn, nàng làm cái gì vậy chứ? Nàng chỉ là một nha đầu mà thôi! Bản thân lại biết rõ hắn có chỗ thiếu hụt…



“Ta sang nhà Tống bá bá nhìn xem!” Tần Thiên nói xong định bước ra cửa, nhưng Hải Phú ngăn nàng lại: “Để ta đi đi, cước bộ của ta so với ngươi nhanh hơn.” Nói xong bỏ chạy đi ra ngoài.



Chưa được bao lâu, Hải Phú liền chạy về, vẻ mặt thất kinh, “Tống lão nói thiếu gia không hề qua nhà lão, thiếu gia rốt cuộc đi đâu vậy? Cũng không biết có chuyện gì xảy ra không!”



Tần Thiên nóng nảy, nàng hít sâu vài lần, làm cho chính mình tỉnh táo lại, “Chúng ta đi ra ngoài, phân công nhau tìm, nhất định sẽ có người nhìn thấy hắn, đừng nóng vội, thôn này không lớn, người nơi này cũng tốt bụng lắm, thiếu gia sẽ không gặp chuyện gì không may!”