Thịnh Thế Trà Hương
Chương 121 : Đương gia chi tranh (thượng)
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Tần Thiên một đường chạy vào đại sảnh, cửa lớn đại sảnh đóng chặt, có mấy gia đinh cầm trong tay mộc côn đứng gác, nha hoàn ma ma của các phòng viện đều đứng ở phía ngoài đại sảnh, một đám đều nín thở tĩnh khí, dỏng tai, chú ý nghe ngóng động tĩnh trong đó, xem các nàng kia bộ dáng nóng ruột, nếu không phải cố kỵ gia đinh đang đứng canh ngoài cửa, chỉ sợ đã ghé vào cửa sổ nhìn lén.
Tần Thiên thấy cửa chính không thể vào, liền vòng qua một bên, phía sau đại sảnh là một hành lang dài. Tần Thiên đi qua hành lang dài, đứng đó có mấy ma ma, đều là người trong viện của Đại phu nhân, thấy có người đi tới, đều xông ra ngăn chặn, nhưng sau khi thấy rõ là Tần Thiên, lại tản ra, trong đó một ma ma chỉ vào cửa hông nói: “Cô nương nhanh đi qua đi.”
Tần Thiên xuyên qua gian sau, đi vào cửa hông, cửa hông có treo trúc tương phi mành, Tần Thiên ẩn ở phía sau rèm, kéo rèm lên một chút nhìn vào trong.
Còn chưa thấy rõ toàn cảnh, trước đã nghe thấy tiếng cười bén nhọn liên tiếp, Tần Thiên nhận ra, đây là thanh âm của Nhị di thái thái nàng ở bên ngoài nghe thấy vừa rồi.
Ngay sau đó, lại nghe thấy Nhị di thái thái thanh âm tràn ngập đắc ý: “Đại tỷ, ngươi vì sao không chịu để đại phu ta mang đến bắt mạch? Ngươi rõ ràng trong lòng có quỷ! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay trước mặt Tông gia lão gia, ngươi đừng mơ tưởng lừa dối nữa!”
Nhị di thái thái thanh âm vừa tiêm vừa lợi, giống như thanh âm đàn violon học giả kéo bừa bãi không ra chút kết cấu, người nghe vào trong tai có loại cảm giác thấp thỏm bực bội.
Tần Thiên nhíu mày, nhìn vào.
Từ góc độ này của nàng có thể nhìn thấy hầu như toàn cảnh, nàng nhìn Đại phu nhân ngồi ở chính vị, bên người có Lam Sơn cùng Nguyệt Nương, Nhị di thái thái đứng ở phía trước Đại phu nhân cách đó không xa, quần áo ngăn nắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng bên cạnh nàng ta là một nam tử mặc trường bào màu xám, đội khăn tứ phương, trên vai khoác một hộp gỗ, hẳn là đại phu trong miệng Nhị di thái thái vừa nói. Mà người trong dòng họ và Tam di thái thái, cùng với Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ đều phân ra ngồi ở các nơi.
Nhưng không trông thấy Trang Tín Ngạn, theo đạo lý trong tình huống này hắn không thể vắng mặt, Tần Thiên đoán hắn hẳn là đứng ở góc chết chỗ nàng không thể nhìn thấy.
Sau đó, bà giơ tay Trang Tín Trung lên, sắc mặt nghiêm túc nói: “Lão gia lâm chung lúc trước đã lưu lại di ngôn, người thừa kế tương lai của Trang phủ sẽ do ta chọn lựa. Ta hiện tại muốn nói rõ ràng với mọi người, ta cảm thấy Tín Xuyên không thích hợp trở thành đương gia, người mà ta tuyển chọn là Tín Trung!” Đại phu nhân ngẩng đầu, đề khí lớn tiếng nói: “Ta hiện tại tuyên bố, Tam thiếu gia Trang phủ Trang Tín Trung, sẽ tiếp nhận chức vụ của ta Giang Hoa Anh trở thành chủ gia tiếp theo!”
Nhị di thái thái cười lạnh vài tiếng, ánh mắt âm độc từ trên mặt Đại phu nhân chuyển dời đến trên mặt Trang Tín Trung bên cạnh bà. Trang Tín Trung theo bản năng tránh né ánh mắt của nàng ta, Nhị di thái thái quay đầu lại nhìn về phía Tam di thái thái, ánh mắt kia giống như trảm đao, muốn đâm thủng người nàng! Tam di thái thái vịn vào tay ghế, toàn thân không chịu khống chế mà run rẩy!
“Ta phản đối! Đều là con vợ kế, đều đã nhúng tay vào chuyện trà giả, dựa vào cái gì ngươi tuyển Tín Trung mà không chọn Tín Xuyên!” Nhị di thái thái bỗng nhiên kêu lên, nàng ánh mắt hung ác, sắc mặt dữ tợn, giống như muốn đi qua liều mạng với Đại phu nhân!
Đại phu nhân không hề úy kỵ, cười lạnh nói: “Ngươi phản đối? Lý Tú Mai, ngươi là cái gì vậy? Ngươi có tư cách gì phản đối! Đương gia sẽ do ta quyết định, ta nói tuyển ai thì sẽ tuyển người đó!”
Nhị di thái thái giận mặt trắng bệch, nắm chặt hai tay. Mấy người trong dòng họ bên cạnh thấy sự tình nháo loạn đến nước này, đều có chút hoảng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời cũng không có chủ ý!
Nhị di thái thái bỗng nhiên xoay người, vọt tới trước mặt Tam di thái thái, cầm lấy cổ tay Tam di thái thái, mạnh mẽ kéo nàng từ trên ghế đứng dậy, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Tam di thái thái, nghiến răng nghiến lợi: “Trần Xảo Vân, ngươi dám tranh với ta sao? Ngươi xác định ngươi dám tranh với ta? Ngươi có biết cùng ta đối nghịch sẽ có kết quả gì không?”
Nàng gắt gao nắm lấy cổ tay Tam di thái thái, móng tay màu đỏ tươi cơ hồ đâm vào da thịt Tam di thái thái. Tam di thái thái không biết bởi vì bị đau, hay vì quá sợ hãi, nước mắt đột nhiên trào ra, “Ta không có, ta không có! Tín Trung, Tín Trung, nghe lời của nương, chúng ta không làm, chúng ta không làm… Chúng ta cái gì cũng không làm, không nhận địa vị đương gia này được không?”
Trước mặt nhiều người như vậy, Tam di thái thái gào khóc.