Thịnh Thế Trà Hương
Chương 129 : Kim thiền thoát xác
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Bên kia trong thư phòng của phủ Tổng đốc.
Hồ Tri phủ hai tay cung kính dâng một chén nhỏ được mạ vàng đưa tới trước mặt Tổng đốc Lâm Đại nhân thân mặc trường bào có thêu hoa văn ngũ bức phủng trên vạt áo ngồi phía sau án thư.
Hồ Tri phủ cúi hạ thắt lưng, mặt mày kính cẩn nói: “Tổng đốc đại nhân, đây là trà mà Trang phủ muốn dâng lên Hoàng Thượng, thỉnh Lâm đại nhân thử trước.”
Tổng đốc đại nhân đã gần năm mươi tuổi, da trắng, khuôn mặt gầy, hai mắt hơi híp, nhưng đôi mắt khi mở lớn cũng có tinh quang lóe ra. Hắn bất động thanh sắc nhìn Hồ Tri phủ liếc mắt một cái, sau đó bưng chung trà trước mặt, chậm rì rì khinh nhấp một ngụm, sau đó hơi hơi nhíu mày: “Trà này tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng so với các cống trà khác lại kém hơn một chút. Hoàng Thượng có thứ gì tốt mà chưa từng nếm thử qua? Loại trà này làm sao có thể dâng lên Hoàng Thượng được, vạn nhất Hoàng Thượng tâm tình không tốt, phạm phải tội bất kính, chúng ta ai cũng không đảm đương nổi.”
Hồ Tri phủ vẫn như cũ cúi hạ thân mình, nhìn Tổng đốc thấp giọng nói: “Tổng đốc đại nhân, trà này tuy rằng so ra kém trà Long Tĩnh và Hổ Khâu, nhưng lại có một truyền thuyết rất cảm động…”
Tổng đốc giương mắt nhìn, trong mắt tinh quang chợt lóe, “Truyền thuyết? Có truyền thuyết gì?”
“Một truyền thuyết nói về phụ từ tử hiếu…” Hồ Tri phủ nhìn Tổng đốc đại nhân, nói ra từng chữ.
Tổng đốc đại nhân tròng mắt vòng vo chuyển, đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, một lát sau thì dừng lại: “Nếu là như vậy, có thể thử một lần.”
Hoàng Thượng tại vị nhiều năm như vậy, thiên hạ có thứ gì tốt mà chưa từng thưởng thức qua? Nhưng chính bởi vì đã thử qua, đồ tốt gì dâng lên cũng chưa chắc đã có hiệu quả. Chỉ có thể đả động tâm hắn, mới có thể giành được sự ưu ái. Hoàng Thượng hiện tại tâm bệnh lớn nhất chỉ sợ chính là vì các nhi tử đã lớn, ai cũng có chủ ý, bắt đầu dần dần giãy khỏi tầm kiểm soát của hắn, vì vậy Hoàng Thượng đối với truyền thuyết phụ từ tử hiếu hẳn sẽ xúc động …
“Đại nhân, chỉ cần Nhị phòng Trang phủ giành được cống trà, thì có thể thành công đoạt được địa vị đương gia. Đến lúc đó, Trà Hành lớn nhất Dương Thành sẽ hoàn toàn rơi vào khống chế của chúng ta!” Hồ đại nhân tiến đến trước mặt Tổng đốc đại nhân nói: “Nay, Hoàng Thượng hạ lệnh khai cấm biển, Thịnh Thế Trà Hành vô luận là môn quy hay tài lực trong toàn bộ trà thương phía nam đều là số một, đến lúc đó chúng ta có thể thông qua Thịnh Thế vận dụng các phương tiện đem lá trà bán ra hải ngoại. Nghe nói, lá trà của chúng ta ở hải ngoại rất được ưa thích, sinh ý này không hề nhỏ so với sinh ý thu vào từ muối!”
Một phen nói khiến Lâm Tổng đốc lông mày nhướn lên vui vẻ, hắn xoay người vỗ vỗ bả vai Hồ Tri phủ, cười nói: “Kính Chi ra sức như vậy, ngày khác Khang Vương sự thành, sẽ nhớ tới công của Kính Chi!”
Hồ Tri phủ mừng rỡ, vội vàng xoay người chắp tay nói: “Hết thảy đều nhờ Đại nhân tài bồi!”
Lâm Tổng đốc dùng sức vỗ bả vai hắn vài cái, ngửa đầu cười to vài tiếng, lại nói: “Thánh giá rất nhanh sẽ tới Dương Thành, trong khoảng thời gian này làm việc đều thu liễm chút, trăm ngàn lần không thể kinh động Hoàng Thượng.”
“Vâng.”
***
Người kia một bên thở hổn hển, một bên trả lời: “Vừa mới đi vào, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào.”
Khi nói chuyện, lại có một chiếc chu luân xe ngựa đi đến trước cửa Lưu phủ, một đôi nam nữ từ trên xe ngựa bước xuống. Trương Dũng tùy ý liếc mắt một cái, thấy nam tử mặc trường bào màu lam đậm, nữ tử mặc váy xanh nhạt rủ xuống đế hài, dắt tay nhau đi vào cửa. Trương Dũng đánh giá chắc hẳn là khách nhân của Lưu phủ, cũng không để ý nhiều, quay đầu nói với hai người bên cạnh: “Đi ra cửa phía sau và cửa hông cho ta, trăm ngàn lần không thể để bọn họ mượn cơ hội rời khỏi!”
Hai người lĩnh mệnh rời đi.
Mấy người đứng canh ngoài cửa ước chừng nửa canh giờ, liền thấy một đôi nam nữ đi ra. Trương Dũng từ quần áo của bọn họ nhận ra đôi khách nhân nam nữ đã đi vào lúc trước, lúc này nữ tử cúi đầu, dùng khăn tay che miệng lại, dường như đang nức nở, nam nhân thì đưa lưng về phía Trương Dũng, ôm thắt lưng nữ tử, nhẹ nhàng an ủi. Trương Toàn nhìn bọn họ bước lên chu luân xe ngựa, chậm rãi rời đi, lại quay sang, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đại môn, cũng không để ý một màn vừa rồi.
Trên chu luân xe ngựa, nữ tử dùng khăn tay che miệng, từ cửa kính xe hướng ra phía ngoài lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu cười nói với nam tử bên cạnh: “Cuối cùng đã thoát khỏi bọn họ.”
Đôi nam nữ này đúng là Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cải trang. Lúc trước đôi nam nữ vừa đi vào là do bọn họ an bài, bọn họ thay đổi quần áo, ngay trước mắt Trương Dũng mà rời đi.
Thật ra không phải sợ Trương Dũng, có điều lần này phải làm việc bí mật, không thể tiết lộ nửa điểm, nếu không bọn họ sẽ có cơ hội phá hỏng, cần phải tiếp tục mê hoặc đối thủ, thẳng đến khi bọn họ thuận lợi đạt được danh hiệu cống trà.
Tần Thiên chỉ lo cao hứng, lại không chú ý tới tay Trang Tín Ngạn vẫn như cũ đặt ở trên lưng nàng, Trang Tín Ngạn mừng thầm, lặng lẽ đến gần hơn, cơ hồ đã ôm nàng vào trong ngực.
Ngay lúc hắn đang hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Tần Thiên bỗng nhiên nhận ra, đầu tiên là nhìn tay đặt bên hông, sau đó mắt thẳng tắp nhìn hắn.
Trang Tín Ngạn như vừa mới chú ý tới, vẻ mặt vô tội buông tay ra, đôi mắt sáng như đang nói: “Ta không phải cố ý, ta không chú ý đến…”
Tần Thiên con mắt vòng vo chuyển, nhìn hắn một lúc, ánh mắt hắn càng phát ra trong suốt vô tội.
Tần Thiên thấy không chắc chắn lắm, nghĩ đối phương có lẽ thật sự không phải cố ý …
Ngoài cửa truyền đến thanh âm Hải Phú: “Đại thiếu phu nhân, hiện tại nên đi đâu.”
Tần Thiên đầu tiên nhìn Trang Tín Ngạn cười cười, sau đó nói với Hải Phú: “Đi nha môn Tuần phủ!”