Thịnh Thế Trà Hương

Chương 132 : Khả thừa chi cơ

Ngày đăng: 00:23 22/04/20


Xe ngựa hành tẩu trên đường trở về.



Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn đang ngồi bên cạnh liếc mắt một cái, từ sau khi rời khỏi nha môn Tuần phủ, sắc mặt hắn vẫn luôn trầm trọng, cũng không bởi vì được Tống Tuần phủ đại nhân đáp ứng mà có nửa điểm vui mừng.



Làm sao sắc mặt lại khó coi như vậy, chẳng lẽ giận nàng đã tự tiện làm chủ? Tần Thiên đôi mắt vòng vo chuyển, nhưng nàng không phải là vì Trà Hành sao? Chẳng lẽ bản thân nàng thích mạo hiểm hay sao?



Tần Thiên bĩu môi, tuy rằng trong lòng có chút mất hứng, nhưng nghĩ hai người đang có việc, cũng không thể không trao đổi lời nào, vì vậy mà nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Trang Tín Ngạn.



Trang Tín Ngạn quay đầu, khẽ cau mày.



Tần Thiên nhìn hắn cười nói: “Không cần lo lắng, sau khi ta trở về sẽ luyện tập thêm, nhất định sẽ không thất bại. Đây là cơ hội duy nhất, chúng ta chỉ cần nắm chắc, nhất định có thể khiến Dọa sát nhân hương trở thành cống trà!”



Trang Tín Ngạn tức giận nhìn nàng một cái, chẳng lẽ hắn không biết đây là một cơ hội tốt? Nhưng so với cơ hội tốt này, hắn càng để ý đến an nguy của nàng, nếu để nàng mạo hiểm như thế mới có thể có được cơ hội này, hắn tình nguyện không cần, nhưng nàng căn bản không nghe lời hắn, đã lập tức đáp ứng.



Hắn vốn không biết biểu đạt, huống chi lại là biết rõ đối phương không thích mình, hắn rất muốn đem những lời này nói cho nàng biết, nhưng cố gắng mãi cũng không biết nên làm thế nào.



Đến cuối cùng, lúc viết xuống vở lại biến thành: “Chỉ sợ ngươi không nghĩ tới có lẽ vì thế mà mang đến tai họa cho Thịnh Thế, vì tránh cho loại chuyện này phát sinh, ngày đó ta sẽ đi cùng với ngươi.” Có hậu quả gì hắn sẽ cùng nàng gánh vác.



Tần Thiên nhìn thoáng qua, khẽ chu miệng.



Hóa ra là sợ ta thất bại sẽ liên lụy Thịnh Thế…



Bất quá cũng đúng, nàng vốn vì Thịnh Thế mới có thể trở thành Đại thiếu phu nhân, trong cảm nhận của bọn họ, Thịnh Thế đương nhiên quan trọng nhất.



Tần Thiên vốn không hề có kỳ vọng gì đối với Trang Tín Ngạn, tất nhiên cũng sẽ không để chuyện này trong lòng.



Nàng nhìn Trang Tín Ngạn cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không phải kẻ không biết nặng nhẹ.”


Trang Tín Xuyên nghe được lời này, trong lòng vui vẻ, cười lớn vỗ vai Tạ Đình Quân: “Đâu có, đâu có!” Bỗng nhiên lại nghĩ tới dượng từng nói qua, thấy đối phương đã có vài phần men say, liền hỏi nói: “Tạ huynh có thể tham dự kinh doanh muối của Dương Thành, nói vậy cũng có chỗ dựa rất lớn chăng…”



“Đó là…” Tạ Đình Quân túy lúy cười, “Chúng ta là người một nhà, ta cũng không gạt ngươi, Tạ gia cùng muối vận sử đại nhân có vài phần thân thích quan hệ, nhiều năm qua nếu không phải chúng ta dụng tâm kinh doanh, sao có cục diện như ngày hôm nay?”



Trang Tín Xuyên nghe thấy hai mắt sáng lên, hưng phấn lại không ngừng mời rượu.



Sau khi tan tiệc rượu, Trang Tín Xuyên say rối tinh rối mù, được người đỡ đi. Mắt thấy xe ngựa của Trang Tín Xuyên đã đi xa, Tạ Đình Quân bỗng nhiên biết mất dáng vẻ say rượu, thần chí thanh minh, ánh mắt lợi hại.



Tùy tùng Lâm Vĩnh đi đến.



“Công tử người uống nhiều như vậy, không có việc gì chứ.”



Tạ Đình Quân cầm lấy bình rượu quơ quơ, cười nói: “Rượu này thì có là gì, lúc trước chúng ta ở Mạc Bắc cùng người ta uống rượu, bát to một bát rồi lại một bát, chúng ta khi nào thì thua chưa?” Nói xong, ngẩng đầu lên, trực tiếp cầm bình rượu ngửa đầu uống, dũng cảm sơ cuồng.



Hắn uống mấy ngụm, lại đem bình rượu ném cho Lâm Vĩnh, Lâm Vĩnh tiếp cũng uống mấy ngụm, cuối cùng, dùng tay áo lau miệng, tán thưởng: “Rượu ngon!”



Tạ Đình Quân cười to vài tiếng, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, hai mắt tinh quang đại thịnh: “Lâm Vĩnh, ngươi điều tra giúp ta, trong khoảng thời gian này Tần Thiên cùng Đại công tử của Trang phủ có động tĩnh gì không, Thịnh Thế Trà Hành phải rơi vào tay của Trang Tín Xuyên”.



“Đây là vì sao?” Lâm Vĩnh khó hiểu hỏi.



Tạ Đình Quân hừ lạnh một tiếng, “Trang Tín Xuyên này ngu xuẩn cũng không ngẫm lại Hồ Tri phủ sao lại tận tâm hết sức giúp đỡ bọn họ như vậy! Chẳng lẽ thật sự coi trọng một di muội là thiếp thất hay sao? Còn không phải có chủ ý với Trà Hành! Nhưng nếu Trà Hành rơi vào tay của Trang Tín Xuyên, bọn họ cùng Hồ Tri phủ quan hệ sẽ càng thêm chặt chẽ, chúng ta mới có thể khả thừa chi cơ (lợi dụng cơ hội)!”



“Vâng.”



Tạ Đình Quân nghĩ nghĩ, lại phân phó, “Bọn họ muốn gặp Hoàng Thượng, phải tìm phương pháp, Tri phủ nhất định sẽ không giúp, thông qua Tổng đốc cũng khẳng định không được…, đến Tuần phủ, Bố chính sứ cùng Án sát bên kia nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút, xem bọn họ có đến mấy chỗ này hay không.”



“Vâng.”