Thịnh Thế Trà Hương
Chương 139 : Chiếu tỏa ánh sáng
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Tống Tuần phủ lập tức mặt trắng bệch. Bất quá nghĩ đến có biểu thúc ở đây hẳn cũng sẽ không xảy ra đại loạn, lúc này mới thoáng an tâm. Tạ Đình Quân ngồi ở ghế cuối cùng cũng không nhịn được mà tim đập nhanh. Trang Tín Ngạn đứng ở phía sau Tần Thiên, bởi vì không nhìn thấy nàng nói, Lâm Tổng đốc lại cách hắn hơi xa, nên không thấy rõ khẩu hình, hắn chỉ thấy không khí trong hoa viên bỗng nhiên thay đổi, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nóng vội hỏi Phương Kiến Thụ bên cạnh. Phương Kiến Thụ cũng đang sốt ruột nhỏ giọng nói cho hắn biết. Trang Tín Ngạn khẩn trương, không rõ Tần Thiên vì sao phải làm điều dư thừa như vậy để xảy ra sự tình này, khiến nàng bị vây vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Dưới đài vẻ mặt khác nhau, trên đài Cảnh Nhân Đế bởi vì Tần Thiên hưng trí cực cao, lại bị lời nàng vừa nói hấp dẫn, làm sao cùng nàng so đo nhiều như vậy, không cần Tống lão bá lên tiếng cầu tình, liền cười nói: “Người không biết thì vô tội.” Nói xong hướng về phía Lâm Tổng đốc vung tay lên.
Lâm Tổng đốc thấy không đạt được mục đích, thở phì phì ngồi xuống.
Tần Thiên tâm buông lỏng, lại nghe thấy Cảnh Nhân Đế hỏi: “Ngươi mới vừa nói vị phu quân của ngươi biết làm thơ?”
“Phu quân của dân phụ tuy rằng tai nghe không tiện, nhưng đọc nhiều sách vở, rất tài hoa, vô luận là làm thơ, hay viết chữ đều rất xuất sắc!” Tần Thiên đáp. Có điều lần này không khỏi có chút thật cẩn thận.
Cảnh Nhân Đế thấy Tần Thiên nghiêm trang nói ra những lời này, không khỏi vui vẻ, chỉ vào nàng cười nói: “Thương phụ ngươi thật được, vì sao không biết khiêm tốn một chút! Trên đời nào có người khen phu quân của mình như vậy, thật sự là không biết xấu hổ a!”
Dưới đài một mảnh cười vang.
Tần Thiên mặt đỏ lên, không phục, lá gan cũng lớn hơn, nàng nhìn về phía Cảnh Nhân Đế, hai mắt trong sáng, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, phu quân của dân phụ có chỗ thiếu hụt, ngay cả tài hoa hơn người cũng không được ai biết đến. Tựa như lúc này đây, mọi người chỉ biết Tần Thiên trà nghệ rất cao, chỉ biết trà Bích loa xuân hương vị ngọt ngào mỹ miều, có ai biết phu quân của dân phụ đã trả giá bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu cố gắng? Phu quân của dân phụ tuy có chỗ thiếu hụt nhưng không xứng đáng bị mai một, dân phụ chỉ mong khắp thiên hạ mọi người đều biết phu quân của mình tốt, không được dễ dàng coi thường hắn, nếu như vậy bị mang tiếng là xấu hổ, vậy dân phụ cam tâm gánh vác tội danh xấu hổ thì cũng đâu có sao?”
“Ta không có cơ hội để nói…”
Trang Tín Ngạn nói xong câu đó, trong mắt toát ra chua sót cùng đau buồn khiến lòng nàng không thoải mái, kể từ đó, Tần Thiên liền hạ quyết tâm, chỉ cần có cơ hội, sẽ không để Trang Tín Ngạn trở thành vật trang trí.
Hắn kinh tài tuyệt diễm, hắn nên nở rộ sáng chói.
Khi Tần Thiên nói những lời này, Cảnh Nhân Đế mới đầu còn mang theo ý cười, nhưng sau đó, dần dần thu liễm tươi cười, vẻ mặt tôn quý còn toát ra một tia cảm động. Hắn trầm mặc một hồi, lại nói: “Phu quân của ngươi đâu, đến đây để trẫm nhìn cẩn thận một chút.”
Phương Kiến Thụ nghe thấy, vội vàng đẩy Trang Tín Ngạn một cái. Trang Tín Ngạn tiến lên, quỳ xuống bên cạnh Tần Thiên. Tần Thiên quay đầu, mỉm cười với hắn.
Đương nhiên, việc này cùng với Nhị biểu thúc Tống Thái phó của hắn cũng có chút quan hệ, nhưng rốt cuộc tìm được cơ hội trực diện biểu hiện bản thân trước Hoàng Thượng, cũng có ý nghĩa không hề tầm thường.
“Thái phó đại nhân nói, lúc này đại nhân muốn làm bạn Hoàng Thượng, tạm thời không thể gặp gỡ các ngươi. Ngày mai Đại nhân sẽ phái người đón các ngươi tới đây!” Tống Tuần phủ lúc này đối với mấy người Trang Tín Ngạn thái độ thập phần khách khí, lại đưa bọn họ ra tận ngoài hành cung, nhìn bọn họ lên xe ngựa.
Ra hành cung không bao lâu, đó chính là con đường phồn hoa nhất của Dương Thành.
Ba người ngồi chung không trên xe ngựa, vẻ mặt thần sắc hưng phấn.
“Không nghĩ tới Hoàng Thượng lại nhân từ, hiền hoà như vậy, ta còn tưởng rằng Hoàng Thượng nhất định thần thái uy nghiêm hãn liệt.” Phương Kiến Thụ mặt đỏ bừng, hắn làm người luôn trầm ổn giản dị, rất ít khi biểu lộ cảm xúc, lúc này kích động như thế, có thể thấy được bị kích thích rất nhiều.
Tần Thiên hé miệng cười, nghĩ rằng, đó là ngươi chưa thấy thời điểm mặt rồng giận dữ mà thôi! Bất quá lúc này mọi người đang cao hứng, nàng cũng không muốn nói ra điều gì mất hứng.
Trang Tín Ngạn khen ngợi cầm nghệ của Phương Kiến Thụ, nói hôm nay có thành quả như vậy cũng nhờ công lao của hắn, Trang phủ nhất định sẽ không quên. Phương Kiến Thụ lập tức trả lời, hắn cũng là người của Trang phủ, đối với việc của Trang gia nghĩa bất dung từ, vừa tán thưởng thơ của Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn vội vàng khiêm tốn vài câu, hai người ngươi nói ta viết tán gẫu bất diệc nhạc hồ.
Khi nói chuyện, Trang Tín Ngạn phát hiện Tần Thiên vẫn nhìn ra ngoài của sổ xe, hắn theo ánh mắt của nàng nhìn ra, thấy trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Mà đôi con ngươi sáng như ngọc kia của nàng toát ra thần sắc khát vọng.
Trang Tín Ngạn hơi trầm ngâm, liền viết xuống giấy: “Bảo bọn họ dừng xe.” Sau đó đưa Tần Thiên xem.
Tần Thiên tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo. Xa phu ở giữa đường cái ngừng xe ngựa lại, Trang Tín Ngạn trước nhảy xuống, xoay người hướng tới Tần Thiên mỉm cười ngoắc gọi, ý bảo nàng cùng bước xuống.
Tần Thiên hiểu ra hắn muốn mang nàng đi dạo, mặc dù đã trải qua một lần gặp chuyện không thoải mái, nhưng nàng vốn cũng không đem mấy chuyện đó để ở trong lòng. Lập tức cao hứng phấn chấn nhảy xuống xe.
Một bên Phương Kiến Thụ vốn định nhảy xuống theo, nhưng nhìn thấy dưới xe bóng dáng hai người sóng vai đứng đó, một người ngọc thụ lâm phong, một người thướt tha yểu điệu.
Bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút dư thừa.