Thịnh Thế Trà Hương
Chương 158 : Kinh hỉ
Ngày đăng: 00:23 22/04/20
Tần Thiên nghĩ rằng, có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không quên cảnh ngày hôm nay.
Nàng chậm rãi đi vào phòng, hai mắt mở thật to, cũng không hề chớp mắt, chỉ sợ nếu chớp mắt, mọi thứ trước mặt sẽ biến mất.
Nàng che ngực, nơi đó nhanh chóng tràn ra vui sướng, dường như nếu nàng không che lại như vậy ngực sẽ bị cảm giác vui sướng này phá tung chui ra ngoài.
Làm sao có thể như vậy đây? Tất cả thứ này đều tặng cho nàng sao?
Hắn nghĩ gì vậy chứ?
Mỉm cười không tự giác theo khóe miệng tràn ra.
Nàng đi vào, dạo một vòng, ánh mắt nhìn khắp nơi, toàn bộ đều là tượng đất nhỏ mà nàng thích nhất, chính là tượng đất lần trước ở trấn nhỏ phụ cận Động Đình sơn nàng đã thấy qua.
Nay, mỗi ngõ ngách trong phòng, trên bàn, trên ngăn tủ, bên giường, thậm chí là trên ghế, phàm là chỗ có thể đặt đồ được đều có tượng đất ở đó, liếc mắt một cái nhìn qua, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, sổ lượng nhiều không thể đếm nổi, cũng không biết có bao nhiêu cái.
Tần Thiên đến gần, nhìn tất cả, đủ loại đa dạng, có nhân vật, động vật, thần tiên quỷ quái, mấy chục tượng đất nhỏ khác nhau không hề lặp lại, người người đều là tạo hình rất khác biệt, khéo léo tinh xảo. Tần Thiên cầm lấy vài cái cẩn thận nhìn ngắm, chỉ thấy thủ pháp cao cấp, đúng là so với tượng đất nàng thích lần trước còn tỉ mỉ cẩn thận hơn.
Đây là tượng đất hắn mua ở bên ngoài về cho mình?
Tần Thiên không khỏi nghĩ ngợi, vừa nghĩ đến hắn xuất môn phải làm chính sự mà còn có thể nhớ kỹ thứ mình yêu thích để mua về tặng, trong lòng vui mừng nói không nên lời.
Nàng bỏ chúng xuống, lại cầm lấy mấy cái khác lên xem, càng xem càng thích, càng xem càng yêu không muốn buông tay, trên mặt vẫn đều mang theo tươi cười, vui sướng giống như đang bay lơ lửng, từ trong đáy lòng toát ra.
Bỗng nhiên, nàng bị mười tượng đất nhỏ đặt bên giường hấp dẫn sự chú ý. Nàng đi qua, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn ngắm, chỉ thấy mấy tượng đất này đúng là cùng một bộ dáng, đều là hình dạng các nữ hài tử mười mấy tuổi.
Các cô gái vấn hai búi tóc nhỏ, mặt nhỏ nhăn, có tượng đất khóe miệng cười rộ lên, bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Tần Thiên nhìn nhìn không tự giác sờ sờ lên mặt của mình.
Sau khi trở lại Thanh Tùng viện, Tần Thiên lại cùng Trang Tín Ngạn đàm luận.
“Đương nhiên, ta không chỉ mua một chút đất hoang ở ngoại ô, còn phái người đến thị trấn lân cận hỏi thăm, xem có chỗ nào thích hợp để mua hay không. Mặt khác ta cũng thăm viếng một ít trà nông, ta muốn cùng một số trà nông thành thật đáng tin cậy ký kết khế ước trường kỳ, ước định bọn họ gieo trồng lá trà chỉ có thể bán cho chúng ta. Điều kiện đó là, chẳng những trả lương hậu hĩnh, cho dù là gặp phải năm bị thiên tai hạn hán, chúng ta cũng cam đoan bọn họ vẫn nhận được bạc như bình thường.”
Trang Tín Ngạn múa bút như bay, dưới ánh nến, hắn ánh mắt kiên định, vẻ mặt rất nghiêm túc. Trang Tín Ngạn cơ trí trầm ổn như vậy lại có một loại sức quyến rũ khác đủ để mê hoặc lòng người.
Thấy hắn có vẻ mệt mỏi, Tần Thiên liền bảo hắn tắm rửa nghỉ ngơi. Trang Tín Ngạn tắm rửa xong đi vào đã thấy Tần Thiên dọn sẵn đệm chăn, treo màn, mà tay nàng đang cầm một hộp gỗ, đem đống tượng đất nhỏ cẩn thận xếp vào. Động tác cẩn cẩn thận thận, vẻ mặt thật sự sung sướng, hiển nhiên rất yêu thích mấy thứ xinh xắn này. Đặc biệt là mười tượng đất nhỏ hình cô gái giống nàng kia, nàng nhìn ngắm lại một lần nữa, yêu thích không muốn buông tay. Cuối cùng lại luyến tiếc xếp vào, cất gọn ghẽ.
Bất quá chỉ là mấy thứ đồ nhỏ nhắn xinh xinh, vậy mà đã có thể khiến nàng vui vẻ như thế…
Trang Tín Ngạn bỗng nhiên hối hận không làm mấy việc khiến nàng khoái hoạt như vậy sớm hơn.
Hai người cũng không tán gẫu lâu, nằm xuống nghỉ ngơi. Một khắc kia lúc Trang Tín Ngạn thổi tắt ngọn nến, Tần Thiên cách màn nhìn về phía bóng dáng hắn mông lung, trong lòng có một cảm giác kiên định.
“Ngủ ngon, mộng đẹp.” Nàng nhẹ nhàng mà nói, lại cười cười, nhắm hai mắt lại.
Bên này, Trang Tín Ngạn sau khi nằm xuống, mặt hướng về phía nàng, nhìn trướng màn của nàng buông xuống ở đối diện, chỉ cảm thấy an tâm vô hạn.
Chỉ cần được nhìn nàng như vậy, hắn cũng đã thỏa mãn. Nhưng ngay cả những ngày như thế này, cũng sẽ không được bao lâu…
Hắn xoay người, thở hơi dài xả giận.
Đang lúc Trang Tín Ngạn hỏi thăm người đã mua ngọn núi kia, không nghĩ tới người mua tự mình đã tìm tới cửa.
Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên nhìn “Người mua” đang tươi cười khả cúc trước mặt này, trong lòng có tư vị nói không nên lời.