Thịnh Thế Trà Hương

Chương 162 : Rung động

Ngày đăng: 00:24 22/04/20


Lý chưởng quầy sắc mặt khẽ biến: “Đại thiếu phu nhân lời này ý gì?”



Không chỉ là Lý chưởng quầy, các quản sự còn lại cũng mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn cũng là vẻ mặt ngưng trọng.



Chuyện này Tần Thiên vừa mới nghe các quản sự thảo luận nên mới nghĩ tới, cho nên Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn chưa được nghe nàng nói qua trước đó.



Tần Thiên nhìn về phía Lý chưởng quầy, trầm giọng hỏi: “Lý chưởng quầy, ta hỏi ngươi trước, ngươi căn cứ vào đâu mà kết luận ngũ đại Trà Hành liên minh thực lực không bằng Thịnh Thế?”



Có lẽ là Tần Thiên vẻ mặt rất trịnh trọng, có lẽ là những lời nói vừa rồi của nàng khiến mọi người có hảo cảm, giờ này khắc này, mặc kệ là Lý chưởng quầy hay là các quản sự khác, đều thu hồi hơn phân nửa khinh thường từ đáy lòng, đem lực chú ý tập trung trên người Tần Thiên.



Ngay cả Trang Tín Xuyên trong lòng đang tức giận cũng nhịn không được tò mò Tần Thiên này trong hồ lô rốt cuộc có chứa thứ gì đây.



Theo lễ, Lý chưởng quầy từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn về phía Tần Thiên chậm rãi mà nói: “Mọi người đều biết, ngũ đại Trà Hành này tuy rằng là ở Dương Thành trừ Thịnh Thế ra là năm Trà Hành lớn nhất, nhưng bọn họ bất luận là tài lực hay môn quy cũng không bằng chúng ta, mặc dù bọn họ liên hợp cùng nhau, thực lực cũng không không thể hơn Thịnh Thế. Huống hồ, Thịnh Thế chúng ta còn có Bích loa xuân, chỉ với điểm này, ngũ đại Trà Hành chỉ có thể cam bái hạ phong. Đợi cho mùa xuân sang năm Bích loa xuân vừa ra, khách thương còn không phải chen chúc tới mua? Cho nên ta mới nói ngũ đại Trà Hành lấy bản sự đả thương người không đủ gây ra sợ hãi.” Các quản sự còn lại đều gật đầu, rất đồng ý với giải thích này.



“Nếu đối phương không phải lấy bản sự đả thương người thì sao?” Tần Thiên lời nói giống như một đạo sét đánh, bổ ra từ mây đen dầy đặc, rung động long trời lở đất, “Có một điều mọi người phải chú ý, nếu bọn họ liên hợp cũng không thể phân tích đơn giản như vậy?”



Mọi người lại khó hiểu, vì thế, lại nhìn về phía Tần Thiên ánh mắt cũng chuyên chú hơn, mãnh liệt hơn.



“Nguyện nghe ý tưởng của đương gia.” Từ chưởng quỹ nói ra tiếng lòng của mọi người, chúng quản sự đều gật đầu.



Tần Thiên nhìn bọn họ, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt sáng ngời, thanh âm lãng lãng: “Mọi người ngẫm lại, nếu bọn họ không phải đơn giản chỉ hợp lực hạ thấp giá, mà là đem Trà Hành trước chỉnh hợp lại phân công thì sao? Cứ như vậy, bọn họ có thể nói đã hình thành nên một Trà Hành to lớn không thua gì Thịnh Thế đại Trà Hành của chúng ta, vô luận là nguyên liệu, nhân thủ, số thuyền so với lúc trước khi chỉ có một mình, đều tăng gấp bội, phân công hợp tác lẫn nhau có thể đỡ đi phí tổn rất nhiều, mặc dù là hạ giá xuống thấp ba lần, cũng sẽ không thua thiệt!”



Đây chính là một chỉnh thể liên hợp của xí nghiệp ở thời hiện đại. Nhưng ở thời đại này, bởi vì buôn bán còn chưa hoàn toàn phát triển, thương gia còn chưa có hiểu biết này, cho nên từ trước đến nay, Tần Thiên vẫn chưa nhìn thấy chỉnh thể liên hợp kinh doanh như vậy.



Nhưng mà thế sự vô tuyệt đối, từ sau khi Từ chưởng quỹ mang tin tức về, đối phương rõ ràng đã đi một bước này, cũng chỉ có làm như vậy, mới có thể thực hiện được mục đích! Đối với người đưa ra đề nghị này, Tần Thiên rất bội phục! Rốt cuộc là người phương nào có thể nghĩ ra phương pháp này!


“Không nghĩ tới tiểu nha đầu đó lại có bản sự bậc này…” Nhị di thái thái cảm thán, lập tức lại giận tái mặt, cắn răng nói: “Tần Thiên này một ngày còn ở Trang phủ, chúng ta cũng đừng nghĩ đến ngày xuất đầu lộ diện!”



“Nếu lúc trước là ta có được nha đầu này…” Trang Tín Xuyên có chút si ngốc, bên cạnh Lưu Bích Quân nhìn thấy cười lạnh một tiếng, “Người ta chướng mắt ngươi mà! Ngươi không nhớ rõ nàng đã nói như thế nào sao? Nàng cả đời này nếu cùng đồ vô sỉ ti bỉ như ngươi có bất kỳ liên quan gì, sẽ bị thiên lôi đánh xuống không được chết tử tế!”



Trang Tín Xuyên giận đỏ mặt, giơ tay lên muốn tát Lưu Bích Quân một bạt tai, nào biết Lưu Bích Quân vội đứng lên, đem mặt tiến đến trước mặt hắn, giọng the thé nói: “Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi, Trang Tín Xuyên, ngươi nếu dám chạm vào ta lần nữa, cứ chờ thử xem!”



Nghe được lời này, Trang Tín Xuyên mặt đỏ chuyển thành tái mét, một cái tát này rốt cuộc cũng không đánh xuống được.



Lưu Bích Quân đắc ý nở nụ cười hai tiếng.



Trang Tín Xuyên cũng cười, hắn quay đầu nhìn về phía mẫu thân: “Nương, Hồng Ngọc bên cạnh người con rất thích, để nàng trở thành tiểu thiếp của con đi!”



“Trang Tín Xuyên!” Lưu Bích Quân quát to một tiếng, nước mắt ứa ra, nàng dùng sức đẩy Trang Tín Xuyên một cái, xoay người chạy ra ngoài.



“Cần gì phải làm như vậy? Tương lai có khi còn cần đến nàng mà.” Nhị di thái thái trách cứ con.



Trang Tín Xuyên trong mắt hiện lên một chút hận, lại không lên tiếng.



Nhị di thái thái thở dài, lại nhìn về phía Trang Minh Hỉ bên cạnh ánh mắt không ngừng lóe ra, hỏi: “Minh Hỉ, Tần Thiên người này con thấy thế nào?”



“Ca ca, Tần Thiên rốt cuộc có biện pháp gì?” Trang Minh Hỉ nhìn về phía ca ca hỏi.



Trang Tín Xuyên không kiên nhẫn vẫy tay: “Nàng chưa nói. Có điều sau đó nghe nói, nàng hẹn lão bản của ngũ đại Trà Hành đêm nay ở Vọng Giang lâu gặp mặt.” Nói xong, hắn ánh mắt lóe lóe, “Buổi tối ta cũng đi nhìn một cái, nhìn xem nàng rốt cuộc định làm cái gì?”



Trang Minh Hỉ nhãn tình sáng lên, lại bất động thanh sắc nói: “Ca ca cũng mang muội muội theo đi!”