Thịnh Thế Trà Hương

Chương 167 : Sĩ đừng ba ngày

Ngày đăng: 00:24 22/04/20


Hai người đứng trong nội viện, bên cạnh là một gốc cây bạch quả, lá cây dưới ánh mặt trời lóe ra kim quang, gió thu nhẹ thổi, một mảnh lá cây bạch quả lặng yên rơi xuống, trong không trung khẽ khàng xoay xoay, từ từ nhiên nhiên, nhẹ nhàng dừng trên đầu vai của Trang Tín Ngạn.



Nhận thấy mình ra tay hơi nặng, Trang Tín Ngạn vội vàng lấy vở trong áo ra, viết xuống: “Thực xin lỗi.”



Nhìn thấy ba chữ kia, Tần Thiên ngượng ngùng, một lát sau, cả cười, nói: “Sao phải nói xin lỗi, hẳn là ta nói cảm tạ mới đúng. Nếu không phải ngươi đúng lúc đỡ lấy ta, ta nhất định sẽ ngã sấp xuống.”



“Ngươi không sao chứ.”



“Ta không sao.” Tần Thiên cười khẽ lắc đầu, xoay người đẩy cửa đi vào trong phòng. Trang Tín Ngạn theo phía sau nàng đi vào.



Khi hai người đều vào phòng, Trang Minh Hỉ từ góc khuất sau một cây cột đỏ thẫm bước ra, nàng nhìn cửa phòng sơn đỏ của bọn họ, ánh mắt không ngừng lóe ra, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.



Một người xin lỗi, một người nói lời cảm tạ, hai người trước mặt người khác nhìn có vẻ thân mật, nhưng sau lưng lại khách khí như thế, thật sự là kỳ quái!



Trang Minh Hỉ lắc đầu, không thể lý giải. Nàng vốn muốn rời khỏi chỗ này tới tiền thính. Mới vừa đi ra hai bước, bỗng nhiên dừng lại, nàng quay đầu, mở to hai mắt nhìn về phía nội viện của Tần Thiên, trong đầu nhớ tới nửa năm trước khi đi dạo ở hoa viên, nàng đụng phải hai người, khi đó đã cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là hai người nằm cùng màn, vì sao một người bị muỗi cắn đầy mặt, còn người kia lại bình yên vô sự? Khác biệt như vậy, khiến người khác không thể lý giải. Chính là lúc ấy nàng vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận. Nay liên tưởng đến chuyện vừa mới nhìn thấy, một ý niệm trong đầu bỗng nhiên hình thành…



Nàng ngăn chận kinh hỉ trong lòng, tận lực vững vàng cảm xúc của mình.



Nàng che ngực, nghĩ rằng: nếu sự tình đúng như nàng sở liệu, nếu hết thảy đều là sự thật, chỉ cần nàng có thể vạch trần mọi thứ, Tần Thiên sẽ không có tư cách quản lý Trà Hành nữa! Nàng không thể nóng vội, nàng phải cẩn thận quan sát, phải xác nhận việc này mới được!



Chỉ cần lật đổ Tần Thiên, mặc kệ ca ca có thể trở thành đương gia hay không, hắn đều có thể thừa dịp Đại nương thời điểm cần giúp đỡ nhân cơ hội yêu cầu quản lý Trà Hành, nắm giữ một phần quyền lợi. Chỉ cần cho nàng cơ hội này, nàng tuyệt đối có thể từng bước đi lên vị trí mà mình muốn!


Sau triển lãm trà thu, Tần Thiên và Đại phu nhân, Trang Tín Ngạn cùng thương nghị cuối cùng đã quyết định đồng ý để Tạ Đình Quân gia nhập. Chẳng những vì không muốn trong thời kỳ Thịnh Thế sắp phát triển tạo ra một đối thủ cường đại, mà trọng yếu hơn là, Tạ Đình Quân nói một lời đã đả động Tần Thiên, hắn nói nếu Thịnh Thế muốn đem sinh ý lá trà đến Mạc Bắc, hắn đối với nơi đó rất quen thuộc, cũng có phương pháp, đối với sinh ý của Thịnh Thế ở phương bắc vô cùng hữu ích.



Đối với Tạ Đình Quân, Trang Tín Ngạn rất phòng bị, không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ nào. Đại phu nhân sau khi biết tâm sự của con, nói với hắn: “Trên đời này, của con chính là của con, không phải của con, thì dù con có phòng bị thế nào cũng không giữ được. Huống hồ, Tần Thiên nay là đương gia, mỗi ngày phải tiếp xúc với nhiều người như vậy, con phòng bị được mấy người? Để Tần Thiên biết được, trong lòng nàng ngược lại sẽ không được tự nhiên.”



Nghe xong mẫu thân khuyên giải, Trang Tín Ngạn lúc này mới gật đầu.



Bất quá Tần Thiên đúng là vẫn còn đề phòng Tạ Đình Quân. Hiệp nghị hợp tác phải mất thời gian bảy ngày mới hoàn chỉnh, xác định không có chút sai lầm mới đưa cho hắn ký, lấy cam đoan hắn thành hiền tế của Nhị phòng cũng vô pháp phá rối ở Thịnh Thế. Tạ Đình Quân cùng Thịnh Thế hợp tác mặc dù có chút tư tâm, nhưng chủ yếu vẫn coi trọng thực lực của Thịnh Thế, cũng không có quỷ kế gì, cho nên thống khoái ký tên.



Lúc này Tần Thiên mới an tâm.



Nghe được có liên quan đến sinh ý ở Mạc Bắc, Tần Thiên sau khi trưng cầu ý kiến của Trang Tín Ngạn, thống khoái đáp ứng Tạ Đình Quân.



Bên này, Trang Minh Hỉ thừa dịp tiểu nhị thời điểm bận việc mà tiếp đón khách nhân, hoàn thành sinh ý, quay đầu thấy Tạ Đình Quân đứng ở cửa lớn của đại sảnh. Nàng mỉm cười, rồi đi qua.



“Sĩ đừng ba ngày, nhìn với cặp mắt khác xưa. Nay tứ tiểu thư bàn việc buôn bán cũng giống như khuôn như dạng.” Tạ Đình Quân nhìn nàng cười nói.



“Minh Hỉ có ngày hôm nay may mà nhờ Tạ công tử.” Nói xong, Trang Minh Hỉ nhìn quanh trái phải, thừa dịp không có người chú ý tới bên này, từ thắt lưng lấy ra một tờ giấy gấp nhỏ bằng tốc độ nhanh nhất nhét vào tay Tạ Đình Quân, sau đó xoay người rời đi.



Tạ Đình Quân ra khỏi Trà Hành ngồi lên xe ngựa, lòng tràn đầy hồ nghi mở ra tờ giấy kia, chỉ thấy mấy nét chữ xinh đẹp.



“Đêm nay giờ Tuất, trong Bích Thủy đình, không gặp không về.”