Thịnh Thế Trà Hương

Chương 12 : Hảo nha đầu xứng đôi với hảo tiểu tử

Ngày đăng: 00:22 22/04/20


Ước chừng qua thời gian một nén hương, Tần Thiên mới tìm được người hỏi đường, trở lại sân viện Đại phu nhân.



Vừa vào cửa, tiểu nha đầu trong viện nhìn thấy nàng liền nhảy dựng lên cười nói: “Tần Thiên, ngươi làm sao mà lại bị ướt sũng thế kia?”



Tần Thiên đứng ở góc tường lạnh run, ủy khuất muốn khóc lớn.



Vừa lúc đó Trương ma ma đi tới, đuổi nhóm nha đầu đang cười trêu đi, quay đầu nói với Tần Thiên: “Cái gì cũng không cần nói, trước theo ta trở về phòng thay đồ đã”. Nói xong, kéo Tần Thiên vào phòng của bà, thấy Tần Thiên toàn thân ẩm ướt, lại tìm quần áo cũ của mình cho nàng thay. Thừa dịp thời điểm Tần Thiên thay quần áo, bà đi ra ngoài làm bát canh gừng cho nàng uống.



“Cũng may hiện tại thời tiết ấm áp, uống bát canh gừng này thì không sao rồi, hẳn là sẽ không bị nhiễm bệnh”. Trương ma ma nói.



Tần Thiên tiếp nhận bát canh gừng một hơi uống hết, cảm giác thân mình dần dần ấm áp, liền cảm kích nói với Trương ma ma: “Cám ơn ma ma”. Thấy Trương ma ma thu dọn quần áo ướt sũng của nàng ở cửa, vội vàng bỏ bát xuống, đi qua, cầm lấy quần áo của mình.



Trương ma ma thuận tay đưa cho nàng, cười nói: “Ngươi làm sao mà toàn thân lại ướt như vậy, chắc bị người bắt nạt chăng?”



Tần Thiên một bụng ủy khuất cùng oán giận, hận không thể mắng mỏ công tử áo trắng kia, nhưng nghĩ đến thân phận bất phàm của hắn, thầm nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.



“Ở trong phủ lạc đường, lại không cẩn thận rơi xuống hồ nước”. Tần Thiên một bên thu dọn, một bên nhẹ nhàng nói một câu bâng quơ.



“Lạc đường?” Trương ma ma cười nói: “Phía trước chỉ làm việc ở phòng giặt, cũng khó trách ngươi bị lạc đường, bất quá sau này ngươi làm việc ở viện của Đại phu nhân rồi, sẽ có nhiều cơ hội đi lại trong Trang phủ, sẽ không bị lạc đường nữa”.



Tần Thiên quay lại nhìn Trương ma ma, cười cười: “Ta đã biết”




Phu nhân chẳng lẽ muốn độc bá vị trí gia chủ Thịnh Thế lắm sao? Mười mấy năm qua, mỗi ngày phu nhân trời còn chưa sáng đã đi đến Trà Hành, thái dương xuống núi mới có thể hồi phủ. Cho dù trở về sớm, cũng phải gặp quản sự, xem sổ sách, còn thường phải ứng phó với càn quấy của Lý di nương, thật sự không có phút nào thanh nhàn. Một ngày trôi qua, thắt lưng thường xuyên đau mỏi, đầu váng mắt hoa.



Mỗi người đều nghĩ rằng phu nhân uy phong, nhưng đâu phải ai cũng biết được phu nhân vất vả như thế nào.



Thịnh Thế không thể giao cho Đại thiếu gia. Nhị thiếu gia lại không có tâm, phu nhân chẳng lẽ có thể cả đời gánh vác Thịnh Thế trên vai? Đến lúc đó, phu nhân có thể giao gánh nặng này cho ai đây?



Nguyệt nương biết rõ, hơn ai hết, phu nhân mong muốn Nhị thiếu gia có tâm gánh vác.



Đơn giản chỉ vì Nhị thiếu gia còn có thể thay đổi. Nhưng Đại thiếu gia là không thể nào thay đổi…



***



Bên kia, Lý di nương cùng con của mình, Trang Tín Xuyên sau khi ra khỏi viện Đại phu nhân liền nổi giận đùng đùng đi về viện của mình.



Một hồi đi vào vừa lúc đụng phải một nha đầu vén rèm cửa đi ra. Bởi vì Lý di nương bước chân quá mau, nha đầu không cẩn thận đụng vào người nàng, Lý di nương giận dữ, một bàn tay giơ lên tát nha đầu một cái, mắng: “Đồ có mắt như mù, còn lưu lại ngươi làm cái gì”.



Nha đầu sợ tới mức quỳ xuống vừa khóc vừa dập đầu.



Linh Nhi một bên đưa ánh mắt cho một ma ma, ma ma liền đi lên kéo nha hoàn kia xuống. Trong viện bọn hạ nhân câm như hến, ai cũng biết nha hoàn này sẽ có kết cục như thế nào.