Thịnh Thế Trà Hương

Chương 175 : Hỗn đản!

Ngày đăng: 00:24 22/04/20


Trăng tàn như câu, thanh lưu uyển chuyển, nguyệt hoa như băng.



Trang Tín Ngạn đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt hồ ngân quang bốn phía hãy còn đang xuất thần.



Nghe Hải Phú nói nàng đã đỡ hơn nhiều, cũng có thể ăn vài thứ. Có điều tinh thần vẫn không tốt lắm. Hắn rất muốn đi thăm nàng. Nếu hắn đi thăm nàng, nàng có tức giận không? Nếu hắn nhận lỗi trước nàng, nàng sẽ tha thứ cho hắn không?



Sớm đã có thói quen cùng nàng sớm chiều ở chung,quen với khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng, ánh mắt sáng ngời, nay mấy ngày không thấy, hắn tựa như mất hồn phách, làm cái gì cũng đều cạn sạch sức lực, buổi tối cũng ngủ không được. Hắn vài lần đều nhịn không được đi đến trước cửa phòng nàng, lại không có nổi dũng khí để đi vào, sợ nếu hắn xuất hiện lại làm cho nàng tức giận  khổ sở, khiến bệnh tình nàng thêm bất lợi.



Chờ qua vài ngày nữa, chờ nàng khá hơn một chút, hắn nhất định phải đến thăm nàng, hắn nhất định phải cầu nàng tha thứ, về sau hắn nhất định sẽ quản trụ bản thân, tuyệt sẽ không mạo phạm nàng lần nữa.



Như vậy, nàng chắc sẽ tha thứ cho hắn.



Hắn trong lòng rất khó chịu, bởi vì hắn ý thức được một chuyện, nàng đã vài ngày không để ý đến hắn, hắn chịu không nổi, nếu năm năm sau nàng thật sự rời đi, hắn nên làm cái gì bây giờ? Ngày qua ngày sẽ trải qua như thế nào đây?



Bỗng nhiên, hắn cảm giác được bên người ánh sáng sáng ngời. Theo bản năng, hắn tưởng Tần Thiên đi đến bên cạnh hắn. Hắn kinh hỉ quay đầu lại, đã thấy gương mặt của Tạ Uyển Quân.



Vô tận thất vọng ùa vào lòng, sự thất vọng này khiến hắn căn bản không rảnh lo lắng Tạ Uyển Quân vì sao lại xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn sắc mặt trầm xuống, thản nhiên quay đầu, một lần nữa nhìn về phía mặt sông, thật giống như Tạ Uyển Quân chưa bao giờ xuất hiện bên người hắn vậy.



Tạ Uyển Quân có chút xấu hổ, nàng cũng không trông mong hắn có thể có sắc mặt hòa nhã. Mấy ngày này, nàng trốn tránh ca ca, dùng hết biện pháp tiếp cận hắn, hắn đều có sắc mặt này, thản nhiên, xa cách, cứ như đối với nàng không hề quen biết vậy. Bất quá nàng thấy hắn đối với những người khác cũng là như thế, chỉ có thân thiện với Tần Thiên cùng gã sai vặt. Nhớ tới chỗ thiếu hụt của hắn, phản ứng này cũng có thể lý giải. Nàng nghĩ, có lẽ nên cùng hắn nói chuyện để quen thuộc hơn một chút.



Nàng biết bất luận là cha mẹ hay là ca ca, cũng sẽ không gả nàng cho một người không những đã có thê thất mà thân thể còn không toàn vẹn, nàng cũng không nghĩ xa như vậy. Có điều lần trước gặp mặt vội vàng, nàng luôn nhớ tới hắn, ngay cả trong mộng đều là bóng dáng của hắn. Nàng muốn gặp hắn, ở bên cạnh hắn, cho nên, nghe thấy có cơ hội có thể tái kiến hắn, nàng tìm hết cách để có thể được đi theo.



Cho dù chỉ nhìn thấy hắn như vậy, cũng làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ.



Trên đời sao lại có nam tử đẹp như vậy chứ? Tạ Uyển Quân si mê nhìn hắn, cảm thấy hắn không một chỗ nào khó coi, ngay cả cằm đang cúi hạ ẩn hiện, cũng có sức quyến rũ như vậy.



“Tiểu thư, tiểu thư.” Nha hoàn Điệp Nhi thấy nàng luống cuống, vội vàng nhắc nhở. Điệp Nhi nhìn chung quanh, cũng may đêm đã khuya, không có người nào quanh đây, tuy rằng đây là thuyền của Tạ gia, nhưng lọt vào mắt của hạ nhân thật sự không tốt.”Tiểu thư, chúng ta đi thôi, nếu như bị Nhị thiếu gia biết được, nhất định sẽ trách phạt nô tỳ.” Điệp Nhi kéo ống tay áo của nàng.
“Trang Tín Ngạn, ngươi thật sự là hỗn đản!” Tần Thiên một bên khóc một bên mắng: “Ta bị ngươi lừa, còn tưởng rằng ngươi là người tốt, hóa ra tức nhất ngươi, ngươi là sói đội lốt cừu!”



Nếu hắn ngay từ đầu bộ dáng giống như Tạ Đình Quân vậy, nàng… Nàng mới sẽ không thích hắn… Đáng giận hắn lại thanh thuần như vậy, bất tri bất giác khiến cho nàng mất tâm.



Nàng vốn ân oán rõ ràng, nhưng uất ức này, nàng nên tính với ai đây?



Nàng càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Bên cạnh Trang Tín Ngạn chưa từng thấy nàng khóc lóc như vậy, nhất thời hoảng tay chân, không biết nên làm gì bây giờ.



Hắn đi đến bên cạnh bàn, vở vẫn cầm trong tay, nhưng bút than vừa rồi bị Tần Thiên đẩy một cái đã không thấy đâu nữa. Hắn tìm không thấy bút, gấp đến độ đổ mồ hôi, muốn nói lại không thể biểu đạt ý tứ trong lòng, hắn gấp đến độ “A a a” kêu lên, ở trong phòng xoay quanh.



Thấy hắn như vậy, Tần Thiên lại có chút mềm lòng, nàng lấy bút than trên người ra, đặt tới trước mặt hắn: “Ta thật muốn nhìn xem ngươi muốn nói cái gì!”



Trang Tín Ngạn đoạt lấy bút, xé một tờ giấy ra, viết xuống: “Ngươi đừng tức giận, ta về sau tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.” Hắn nói là chuyện đêm đó, hắn nghĩ Tần Thiên vì chuyện đó mà tức giận.



Tần Thiên nhìn thoáng qua, oán hận: “Đây đều là lời nói dối của nam nhân! Ta sẽ không tin!” Nếu lại có người không chê bai đối tốt với hắn, hắn có phải sẽ lại thích người ta hay không?



Trước kia hắn luôn trốn tránh trong phủ, mọi người không biết chỗ tốt của hắn. Nay, mọi người đều biết hắn có thể buôn bán, còn có thể sao chế ra cống trà, giá trị con người đã sớm không giống như lúc trước, nếu hiện tại Đại phu nhân muốn cầu hôn cho hắn, chỉ sợ sẽ không hề bị cự tuyệt nữa!



Thấy nàng như thế, Trang Tín Ngạn thực vội, không biết nên biểu đạt như thế nào. Vội vàng xao động, tính tình lại có chút không chịu khống chế, hắn cầm vở trong tay xé thành hai nửa, đá trên mặt đất.



“Ngươi còn phát giận với ta!” Tần Thiên tức giận đến dậm dậm chân, ngươi xé, ta cũng biết xé a!



Nàng nhặt lên một nửa vở quyển vở bị đá văng kia, vốn định trước mặt của hắn xé tan thành từng mảnh, nhưng bỗng nhiên, nàng bị chữ viết trên vở hấp dẫn sự chú ý.



Nàng biết, đó là những lời trao đổi vừa rồi của hắn và Tạ Uyển Quân.