Thịnh Thế Trà Hương
Chương 179 : Đường mật và chén thuốc
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Bởi vì chỉ có bốn gian phòng, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đành phải tách ra. Như vậy, Tần Thiên và Tạ Uyển Quân mang theo bọn nha hoàn ở một gian, Trang Tín Ngạn và Tạ Đình Quân cùng mấy gã sai vặt ở một gian. Từ chưởng quỹ, Tạ Văn Tuyển cùng với chưởng quầy của Tạ gia ở một gian, cuối cùng Phạm Thiên, Mã quản sự và hai quản sự khác của Tạ gia ở gian còn lại. Các hộ vệ mã phu, đành phải chen chúc nằm ở giường chung của khách điếm.
Vào phòng, Tạ Uyển Quân bị Tạ Đình Quân gọi sang một bên, Tạ Đình Quân thực nghiêm khắc trách cứ nàng: “Quy củ muội học chạy đi đâu hết rồi? Vì một người nam nhân, ngay cả mặt mũi của Tạ gia cũng không để ý sao?”
Lời này rất nặng, Tạ Uyển Quân không nhịn được, chỉ một chút đã đỏ hốc mắt.
Lần này Tạ Đình Quân thật sự giận, hắn chỉ có một muội muội ruột thịt, nếu làm việc vô ý, hỏng thanh danh, muốn gả cho người trong sạch quả rất khó khăn. Nay thấy nước mắt của muội muội cũng không thể tỏ ra mềm lòng. Hắn cố cứng rắn phẩy tay áo bỏ đi.
Đêm đó, Tần Thiên cùng Tạ Uyển Quân ngủ trên một chiếc giường, hai nha hoàn đều nằm nghỉ trên mặt đất. Đợi cho bọn nha hoàn thu dọn xong, thời điểm Tần Thiên đang nửa mê nửa tỉnh, bên tai vang lên thanh âm rất khẽ của Tạ Uyển Quân: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”
Tần Thiên vốn đưa lưng về phía nàng mà ngủ, nghe thấy thanh âm của nàng, lập tức thanh tỉnh lại. Cũng không muốn cùng nàng nói nhiều, lập tức lại nhắm mắt giả bộ như không hề nghe thấy.
“Tỷ tỷ, tỷ đã ngủ chưa?”
Tần Thiên không nhúc nhích.
Phía sau truyền đến tiếng Tạ Uyển Quân nhẹ giọng thở dài.
“Tỷ tỷ, Uyển Quân thực hâm mộ tỷ, có thể gả cho một phu quân tốt như vậy. Chẳng những có dung mạo khiến người khác gặp khó có thể quên, trọng yếu nhất là còn trân trọng thê tử như vậy…”
Tạ Uyển Quân thanh âm nhẹ nhàng, giống như cảm thán từ tận đáy lòng.
“Nếu Uyển Quân cũng có thể gả cho phu quân như thế, thì cuộc đời này quả thật cũng không uổng …”
Tần Thiên bỗng mở mắt, khẽ nhấp môi.
Bên này, Tạ Uyển Quân ruột mềm trăm mối, khó có thể đi vào giấc ngủ. Nàng xoay người, nằm thẳng, nhìn lụa trắng trên đỉnh giường mà xuất thần, không khỏi nhớ tới hình ảnh phu thê Trang Tín Ngạn ở trên thuyền ân ái mấy ngày nay.
“Sao lại là thịt bò?” Tần Thiên ngạc nhiên nói.
Hải Phú đáp: “Trên đường đi Vĩnh Cùng trấn mua, là thịt bò mà Khương nhân tự làm, không được ngon lắm, đành nấu thành canh. Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân ăn tạm trước, đến thôn trấn phía trước sẽ ăn đ ngon sau.” Tiếp theo lại lắc đầu, “Nhưng mà thứ này cũng rất quý!”
“Đây là đồ quý giá ở nơi này! Vậy mà ta nghe nói, thương nhân từ trong tay Khương nhân đổi mười cân thịt bò tự làm với bảy kiện vải bông!”
Hải Phú thè lưỡi: “Thật nhiều a!”
“Cho nên mấy thương nhân buôn bán với đại mạc có người nào không phải phú gia, đều áp bức người khác như vậy!” Phạm Thiên nói.
Ở Dương Thành, mười cân thịt bò cũng đủ đổi một đống vải bông, huống chi đây là mười cân thịt bò tự làm!
Trách không được Khương nhân dân chúng cuộc sống gian khổ, bóc lột trắng trợn như vậy, làm sao giàu có cho được?
Bất quá buôn bán không tránh khỏi có lúc phải gian dối, thân là thương nhân nàng cũng không có khả năng hô hào chính nghĩa, đắc tội với các thương nhân ở Mạc Bắc.
Tần Thiên vẫy tay bảo Phạm Thiên lui xuống.
“Hai mươi kỹ nữ kia phỏng chừng là thủ đoạn dùng để lung lạc những người quyền quý ở Mạc Bắc!” Chờ Phạm Thiên cùng Hải Phú đi rồi, Trang Tín Ngạn viết xuống trên giấy.
Tần Thiên cũng đoán được ý nghĩa này, lại nói tiếp, lúc này đây bọn họ tuy rằng mang theo chút tài vật trân bảo làm phí dụng thiết lập quan hệ, nhưng Tần Thiên lại chưa bao giờ nghĩ tới dùng một chiêu dâng tặng nữ nhân. Trường Hưng Hành tốn tâm tư như vậy, về phương diện tài lực cũng không thua kém. Tuy rằng tài lực của Trang phủ và Tạ gia cộng vào nhất định có thể thắng được bọn họ, có điều dùng thủ đoạn như vậy lung lạc quý tộc Khương nhân, sẽ càng cổ vũ lòng tham của bọn họ, về lâu dài vừa không có lời lại không có ích lợi gì.
Tần Thiên uống một ngụm canh thịt bò, bỗng nhiên trong lòng chợt động.
Sau khi ăn xong, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn tìm thúc cháu Tạ Văn Tuyển lặng lẽ thương nghị việc này, bọn họ cũng vừa tìm hiểu được tin tức này, vốn định thông tri cho mấy người Tần Thiên, lại không ngờ bọn họ lặng yên không một tiếng động đã biết hết thảy, trong lòng rất ngạc nhiên.