Thịnh Thế Trà Hương

Chương 181 : Hạnh phúc ngọt ngào như mật

Ngày đăng: 00:24 22/04/20


Tạ Văn Tuyển đáp ứng yêu cầu của Tần Thiên, mấy người ra khỏi phòng, tự trở về phòng của mình.



Vừa bước vào phòng, Tần Thiên hỏi Trang Tín Ngạn: “Đêm nay chàng đừng ra xe ngựa ngủ nữa, thời tiết càng ngày càng lạnh.”



Trang Tín Ngạn cười cười, cầm tay nàng, như muốn bảo nàng yên tâm.



Đêm nay vẫn ở cùng một gian phòng với Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân nhìn thấy mặt nàng hơi hơi đỏ lên, cúi đầu, như ngượng ngùng không dám cùng nàng nói chuyện. Tần Thiên cũng lười xã giao, sau khi chào hỏi vài câu dưới sự trợ giúp của Thu Lan tháo trang sức rửa mặt chải đầu rồi lên giường nghỉ ngơi.



Nửa đêm đang ngủ say bỗng tỉnh dậy, ngoài cửa sổ gió lạnh phần phật. Tần Thiên lắng nghe một lúc, càng ngày càng lo lắng. Nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường, mặc vào áo khoác, phủ thêm áo choàng, trước khi đi lại cầm thêm áo choàng của Trang Tín Ngạn ra cửa phòng.



Nàng đi xuống lầu, đến chỗ đỗ xe ngựa ở tiền viện. Nàng xốc lên màn xe, bên trong không có người, sờ sờ ga trải cũng là lạnh như băng, không giống như có người nằm ngủ ở đó. Tần Thiên nghĩ có lẽ hắn thật sự ngủ ở phòng, lúc này mới buông lỏng tâm tình. Đang chuẩn bị trở về phòng, bỗng nhiên nghe được bên ngoài từng đợt tiếng vó ngựa, cùng với ẩn ẩn thanh âm của Hải Phú cố gắng đè thấp: “Thiếu gia, cứ như vậy!”



Tần Thiên vội vàng mở cửa khách điếm đi ra ngoài, đã thấy Hải Phú một người cầm đèn lồng đứng ở bên ngoài khách điếm, mặt hướng tới phía tây, nghển cổ nhìn xung quanh.



“Hải Phú, ngươi ở đây làm cái gì?” Tần Thiên đi qua hỏi.



Nghe thấy thanh âm của Tần Thiên, Hải Phú hoảng sợ, hắn cầm trong tay đèn lồng chiếu lên Tần Thiên một chút, hạ giọng nói: “Đại thiếu phu nhân, nửa đêm người sao lại ra đây?”



“Ngươi cũng biết là nửa đêm a, vậy ngươi ở đây làm cái gì, thiếu gia đâu?”



Hải Phú hướng mặt về phía tây nhìn ra xa một chút, lúc này mới dẫn Tần Thiên đi đến góc sáng sủa, hạ giọng nói: “Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đang học cưỡi ngựa!”



“Học cưỡi ngựa?” Tần Thiên mở to hai mắt, “Hắn không phải biết cưỡi ngựa sao?”



“Hắn từ nhỏ luôn ở trong phủ, rất ít khi xuất môn, cho dù xuất môn cũng có xe ngựa, hắn làm sao biết cưỡi ngựa được!” Hải Phú hắc hắc nở nụ cười hai tiếng: “Đại thiếu gia tuy rằng không nói, nhưng ta biết hắn muốn mang Đại thiếu phu nhân cưỡi ngựa đi dạo trên thảo nguyên, bởi vì hắn hỏi ta làm cách nào để vừa cưỡi vừa chở thêm người một cách an toàn!”
Thảo nguyên có mã tặc hoành hành, thường thường cướp sạch thương nhân qua đường, tuy rằng các nhà đều có hộ vệ, nhưng cũng không có ai muốn chịu trách nhiệm phiêu lưu. Có sự bảo hộ này, Tạ gia tất nhiên chứa nhiều cảm kích. Chỉ cần trong thương đội có cờ xí của đội ngũ Lâm Tướng quân, tin tưởng mã tặc có lá gan lớn đến mấy cũng không dám cướp của quan binh.



Ra khỏi phủ tướng quân, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn được Tạ Đình Quân dẫn đến thăm Tạ Thịnh Khôi lừng lẫy nổi danh.



Tạ Thịnh Khôi không hổ là một trong ba thương nhân lớn nhất ở Quy Phục thành, chuyên kinh doanh các loại bách hóa, từ tơ lụa, cho tới tỏi hành, không chỗ nào không đi. Không chỉ như thế, Tạ Đình Quân còn nói cho Tần Thiên biết, sinh ý kiếm tiền của Tạ gia cũng bao gồm cả ngân hàng tư nhân, chính là cho vay nặng lãi, chỉ một số bạc nhỏ có thể đạt đến hơn một ngàn vạn lượng bạc, làm cho Tần Thiên âm thầm líu lưỡi.



Thấy bộ dáng ngạc nhiên của Tần Thiên, Tạ Đình Quân đắc ý nhướn một bên lông mày.



Nói đến tài giỏi, kẻ câm điếc kia sao có thể so sánh với hắn!



Đang đắc ý, lại nghe thấy Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn: “Tín Ngạn, về sau chúng ta cũng ở đây mở chi nhánh của Thịnh Thế, ta nắm chắc, Thịnh Thế tương lai nhất định sẽ không thua kém Tạ Thịnh Khôi!”



Cũng không biết cố ý hay vô tình, con ngươi như miếng băng mỏng kia của Trang Tín Ngạn hướng về hắn liếc một cái, ánh mắt lóe lóe, lại chuyển sang hướng khác.



Tạ Đình Quân hai đấm nắm chặt, tâm tình tốt lập tức tiêu tán vô hình vô ảnh.



Trở lại Tạ gia, ba người được Tạ Văn Tuyển phái người mời đến thư phòng, hóa ra Khương nhân quý tộc bên kia đã có hồi âm.



“Bọn họ mời chúng ta tham gia Đan Chu hội chùa bảy ngày sau. Lần này hội chùa sẽ do Cáp Y Đại lạt ma tự mình chủ trì, không chỉ có vương công quý tộc, ngay cả thủ lĩnh của tam đại bộ lạc cũng sẽ đích thân tới! Đây chính là việc trọng đại nóng hổi nhất, đối với chúng ta rất có lợi!” Tạ Văn Tuyển rất hưng phấn, nói xong, hắn hướng về Tần Thiên nhìn qua, đầy cõi lòng chờ mong nói: “Theo như lời của Tần đương gia đại lễ độc nhất vô nhị chẳng biết có thể để chúng ta được mở rộng tầm mắt trước hay không?” Tần Thiên cười nói: “Tạ lão bản đừng nóng vội, thời điểm còn chưa tới, đến đúng thời điểm, người tự nhiên sẽ biết đó là cái gì!” Nói xong, nàng vừa cười vừa hỏi: “Không biết có thể cho mượn phong bếp của quý phủ dùng một chút hay không? Ta muốn làm một ít điểm tâm cho phu quân, hắn không quen với đồ ăn nơi này.”



“Sao có thể để Tần đương gia động thủ, chúng ta nơi này cũng có đầu bếp phía nam, người muốn ăn cái gì có thể trực tiếp nói với bọn họ!” Tạ Văn Tuyển nói.



Tần Thiên hé miệng cười: “Khó cho bọn họ rồi, phu quân của ta muốn ăn gì chỉ ta mới có thể làm được!”