Thịnh Thế Trà Hương
Chương 183 : Tình ý kéo dài
Ngày đăng: 00:24 22/04/20
Trên đỉnh lư hương khắc ngân lưu hai chữ vàng “Song Phúc” hương khói lượn lờ, hương thơm thản nhiên theo khói nhẹ tỏa ra tràn ngập đến từng ngõ ngách trong gian phòng.
Trên đầu giường đặt gần lò sưởi có châm một ngọn nến, ánh sáng màu cam từ từ chiếu vào hai bóng dáng đang nằm trên giường.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều đắp chăn riêng, trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, làm cho người ta cả người mềm nhũn, thoải mái nói không nên lời. Hai người nằm mặt đối mặt, mở to hai mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng đều có chút ủ rũ, lại luyến tiếc đi vào giấc ngủ.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu hai người đồng giường cộng chẩm, có điều không nghĩ tới lần đầu này lại là ở Tạ gia.
“Ngủ đi, sáng mai còn phải lên đường, chàng đã vài ngày không được nghỉ ngơi rồi.” Tần Thiên nhẹ giọng nói.
Trang Tín Ngạn mỉm cười, hắn xoay người, ghé vào trên giường, lấy ra giấy bút từ dưới gối đầu, xoát xoát viết chữ. Hắn hạ rèm mi, sắc mặt ôn nhu, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, tóc dài đen như mực theo động tác cúi xuống dưới của hắn, dưới ánh nến nhuộm đẫm lưu tinh sắc thái, cảnh tượng này tựa như tranh thuỷ mặc thanh nhã tú trí, khiến người ta kinh diễm, khiến người ta tán thưởng, khiến người ta sinh ra vô hạn tình cảm đẹp đẽ.
Tần Thiên trong lòng ngọt ngào, nhịn không được nghiêng đầu qua nhìn hắn đang viết cái gì.
“Ta luyến tiếc ngủ, ta rất vui vẻ.”
Cứ như vậy đi khoảng năm ngày, mới tới nơi.
Vừa tiến vào thảo nguyên Y Luân Bối Nhĩ, liền có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt ở nơi này.
Đại mạc mênh mông vô ngần, dọc theo đường đi hiếm thấy có người, chỉ ngẫu nhiên rải rác nhìn thấy lều trại của Khương nhân bình dân, cùng với đàn ngựa, đàn bò. Nhưng đến nơi đây, thường xuyên có thể thấy các đoàn xe đến từ các nơi. Tạ Uyển Quân dọc theo đường đi tâm sự rất nhiều, ít khi mở miệng, hiện tại có lẽ cũng bị không khí náo nhiệt này cuốn hút, nói cũng nhiều hơn.
Đối với Mạc Bắc, Tạ Uyển Quân rõ ràng so với Tần Thiên quen thuộc hơn hẳn, nàng chỉ vào đoàn xe đủ loại kiểu dáng bên ngoài nói cho Tần Thiên biết, đoàn xe này là của bộ lạc kia, đoàn xe nọ là của bộ lạc này.
Tần Thiên hỏi: “Sao muội biết?”
Tạ Uyển Quân nói với nàng: “Trên thảo nguyên, các bộ lạc đều có minh kỳ (lá cờ) của riêng mình, chỉ cần nhìn minh kỳ là biết. Bởi vì hội chùa lần này do Cáp Y Lạt Ma tự mình chủ trì, cho nên các đại minh chủ trên thảo nguyên đều đến dự.”
Không chỉ như thế, Tần Thiên còn được biết, tham gia còn có các minh vương quý tộc, cùng với các nam nhi dũng sĩ dưới trướng. Bởi vì sau hội chùa đó là đại hội thi đấu thể thao trên thảo nguyên. Các nam nhi dũng sĩ đều phải ở đây đấu các hạng mục như cưỡi ngựa, bắn tên, đấu thương, người thắng cuối cùng, sẽ được Cáp Y Lạt Ma ban phát kim đao, trở thành “Kim đao dũng sĩ” tiếng tăm lừng lẫy một năm mỗi năm một lần trên thảo nguyên. Tóm lại, đây là một sự kiện vô cùng náo nhiệt. Đối với Tần Thiên mà nói, người đến càng nhiều, đối với nàng càng có lợi!